Lưỡi Dao Ngày Diệt Vong
Chương 107
233@-Nụ hôn này kéo dài trong một thời gian dài và tách ra đặc biệt khó khăn.
Hai người thở hổn hển vuốt v3 mặt nhau, tinh tế đánh giá đối phương, từng tấc từng tấc, từng chút một, từ trán bắt đầu quét xuống, giống như là xác nhận.
Cuối cùng, Nhâm Nghị nhịn không được, nghiêng người lên trước mắt Tiểu Bảo lại hạ xuống một nụ hôn không có t1nh dục, đặc biệt nhu dán.
"Biết mình ngủ bao lâu không?" Anh hỏi.
Tiểu Bảo lắc đầu, nhìn Nhâm Nghị thật sâu, giơ tay lướt qua khóe mắt đuôi lông mày, nhu tình trong lòng cũng hóa thành tơ tằm, tràn đầy đến đôi mắt, tràn ngập một tầng nước mắt nông cạn.
"Đừng như vậy..." Nhâm Nghị cười nhạt, nắm lấy tay Tiểu Bảo, nhẹ nhàng hôn xuống lòng bàn tay, lẩm bẩm nói, "Tôi sẽ không biết phải làm sao bây giờ mới tốt. "
"Tôi liền muốn sờ sờ anh..." Tiểu Bảo lẩm bẩm nói, bị đôi mắt cong cong kia nhìn chăm chú, trong lòng rung động, đè người lại muốn hôn.
"Cậu nghỉ ngơi trước." Nhâm Nghị giơ tay lên ngăn trở động tác của Tiểu Bảo, lắc đầu, "Đem sự tình giải quyết xong, tôi lại quay lại bồi cậu. " Nói như vậy, Nhâm Nghị cúi đầu lại hôn l3n đỉnh cằm Tiểu Bảo hai cái.
Nhâm Nghị giờ phút này tâm tình khó có thể miêu tả, cảm giác ngực giống như là đạp một con thỏ nhảy loạn, lại giống như bị gió thổi lên trời liên tục đánh xoáy, trái tim cùng đầu đều không giống mình.
Kỳ thật anh không muốn chấm dứt thân mật như vậy, có trời mới biết Tiểu Bảo ngủ mê man trên giường mấy ngày nay, anh có bao nhiêu lần tình khó kiềm chế, huống chi hôm nay người tỉnh lại, tương tác như vậy càng quyến rũ hắn tâm phiền ý loạn.
Nhưng bây giờ tình trạng sức khỏe của Tiểu Bảo không tốt, tâm tình của mình đã vượt xa phạm vi cảnh giới, càng như vậy, hắn ngược lại càng sợ mình sẽ không khống chế được tay chân, cho nên đại não ngược lại tỉnh táo lại.
"Tôi... Tôi ngủ bao lâu rồi? " Tiểu Bảo gật đầu, chống người ngồi dậy, "Th4n thể cảm giác không thích hợp, rất mềm, hẳn là rất lâu rồi chứ?"
"Gần năm tháng." Nhâm Nghị kéo gối đầu đắp lên đệm cho Tiểu Bảo, sau đó động tác dừng lại, nhìn về phía cửa, đi tới.
Tiểu Bảo nhìn động tác của Nhâm Nghị, kinh ngạc lẩm bẩm: "Thời gian dài như vậy? "
"Không có nhịp tim, không hô hấp, không khác gì chết." Nói đến lời sau, Nhâm Nghị đôi mắt tối sầm lại, bí mật thở ra một hơi, nâng tay ấn lên chốt cửa, nhẹ nhàng kéo một cái, liền đem cánh cửa khép hờ mở ra, lộ ra thân ảnh Tộc trưởng Thổ cùng Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch dẫn đầu đi vào trong phòng, vung cái đuôi thô như roi đi vòng quanh Tiểu Bảo một vòng: "Thật đúng là tỉnh rồi. "
"Cũng không có gì đáng ngại chứ?" Tộc trưởng Thổ ngay sau đó hỏi.
Tiểu Bảo trong lòng biết mình hôn mê lâu như vậy, mọi người hẳn là đều rất lo lắng, vì thế cảm kích cười: "Thích ứng một chút là tốt rồi, hiện tại so với lúc mới tỉnh lại nhiều hơn không ít khí lực. "
"Cái này..." Tộc trưởng Thổ lật tay, đưa ra bốn hạt tinh huyết châu, "Tinh huyết châu của ác ma bát giai, vừa mới tỉnh lại một lần không nên ăn quá nhiều, nhớ rõ hư không bổ, nếu cảm giác không sai biệt lắm, lại tìm Nhậm Nghị muốn đi, đều đặt ở chỗ cậu ta."
"Cảm ơn." Tiểu Bảo cảm kích tiếp nhận.
Tiểu Bạch gầm nhẹ một tiếng: "Lão già, ôngthế nhưng lại giấu nhiều đồ chơi như vậy, thế nhưng lại nói cho tôi biết không có? " Tuy rằng la hét như vậy, nhưng không có đi cướp tinh đi tinh huyết châu trong tay Tiểu Bảo, chỉ là trong ánh mắt quả thật có chút không vui, vươn đ4u lưỡi đỏ tươi thật dày li3m một vòng trên khóe miệng, sau đó đuôi hổ vỗ một cái, xoay người đi ra cửa.
"Nếu không có gì đáng ngại, tôi cũng cáo từ." Nói như vậy, Tộc trưởng Thổ cũng gật đầu một cái, xoay người ra cửa.
"Đội trưởng." Tiểu Bảo đút cho mình một viên tinh huyết châu, cười yếu ớt nhìn về phía người đàn ông đứng ở bên giường, hiện giờ trong phòng lại chỉ còn lại hai người, đều có một loại không được tự nhiên gặp lại lâu. Nhất là Tiểu Bảo, hắn ở hư vô không gian du đãng cũng không biết bao lâu, giống như qua trăm triệu năm, càng nhớ nhung.
Nhâm Nghị từ trước đến nay luôn có thói quen che giấu tâm tư của mình trước mặt mọi người, cho nên mặc dù đối mặt với Tiểu Bảo cũng là thói quen tự nhiên, sau khi qua khoảng thời gian khó có thể áp chế kia, tươi cười trên mặt lại trở nên nội liễm, hắn khom lưng khẽ nắm chặt cổ tay Tiểu Bảo, lẳng lặng nhìn người. Sau khi tĩnh tâm đánh giá, liền dễ dàng phát hiện khí chất của Tiểu Bảo có thay đổi rõ ràng, tựa hồ càng thêm trầm ổn nội liễm một chút, cảm giác tang thương mơ hồ lộ ra giống như là bị vật phẩm không biết mài giũa qua, cũng không phải là khí chất mà người mới khỏi bệnh nặng nên có.
"Cậu đã đi đâu?" Nhâm Nghị lẩm bẩm mở miệng, không biết vì sao, chính là muốn hỏi như vậy.
"Trở về thế giới vốn đã sống hơn một tháng." Tiểu Bảo thành thật mở miệng, kéo tay Nhâm Nghị cọ xát trên mặt mình, "Gặp một đội trưởng khác"
"Hả?" Nhâm Nghị nhướng mày, kinh ngạc.
"Đáng tiếc người đó không phải anh, anh mới là thuộc về tôi, cho nên tôi trở về."
"A." Nhậm Nghị bật cười, "Vậy bốn tháng còn lại thì sao?"
" Chữa thương." Tiểu Bảo nói, "Linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng, không tỉnh lại được. "
"Quả nhiên..." Nhâm Nghị lẩm bẩm mở miệng, nhớ tới lúc trước Tiểu Bảo chữa trị linh hồn mình gây ra động tĩnh, quả nhiên là hành vi có ý thức của Tiểu Bảo.
"Quả nhiên cái gì?"
"......" Nhâm Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, vành tai nghe được tiếng ồn ào bên ngoài, cười nói, "Lát nữa rồi nói sau, cậu náo loạn một đoàn đại loạn, bên ngoài ít nhất tụ tập hai ngàn người, toàn bộ căn cứ cũng lâm vào hỗn loạn, có biện pháp trấn an đi? "
"Hả?" Tiểu Bảo ngồi dậy, hơi có chút phí sức đứng dậy, đi đến bên ngoài cửa sổ nhìn qua, bên ngoài bãi đất trống đen tối tất cả đều là người, toàn bộ đều nhìn về phía mình, phía trước chính là đám người Tiểu Lục, Tiêu Tuấn, Quan Vũ.
Tiểu Bảo đại khái hiểu được đội trưởng đang ám chỉ cái gì.
Hắn đẩy cửa sổ ra và nhảy xuống.
"......" Nhâm Nghị đuôi mắt co giật một chút, đây chính là lầu ba.
Bất quá cũng không cần lo lắng, phòng ốc sụp đổ, th4n thể Tiểu Bảo cũng sẽ không rách da.
Nghĩ như vậy, Nhâm Nghị tựa vào cửa sổ, cười yếu ớt nhìn chăm chú vào Tiểu Bảo hướng về phía các huynh đệ kia chạy tới.
Có vẻ như... Giả chết năm tháng cũng không tính là gì, vẫn tràn đầy sức sống như trước, không hổ là huyết thống tổ vu a.
Tiểu Bảo nhảy xuống lầu, ôm lấy các huynh đệ.
Cảm giác kỳ thật có chút kỳ quái, cách đây không lâu mới gặp qua những huynh đệ còn sống bình thường ở một thế giới khác, sau đó lại thực sự biết mình nên làm thế nào để khống chế lợi dụng máu của mình chế tạo đại vu, lại cùng những huynh đệ chiến hữu này mặt đối mặt đứng chung một chỗ, ôm nhau hoan hô, nghĩ không phải là áy náy, mà là đột nhiên chân thật phát hiện mình nắm giữ sức chiến đấu mạnh bao lấy.
Những người này, những sức chiến đấu này, sau này nhất định sẽ có tác dụng chứ?
"Tiểu Bảo."
Thanh âm quen thuộc vang lên, Tiểu Bảo quay đầu nhìn về phía Tiểu Lục, Tiểu Lục tựa hồ trưởng thành không ít, mái tóc dài cũng cắt ngắn, cậu ta tuấn khí mười phần đứng ở trong đám người, lộ ra một cỗ khí tức tài giỏi.
Không biết có phải mình hoảng hốt hay không, nam hài trước mắt cùng Tề Hiên Dật trong trí nhớ có cảm giác chồng chéo vi diệu, phảng phất lại nhìn thấy huynh đệ một chân giẫm lên mép giường ôm cây đàn guitar, thích giả vờ là "thanh niên văn nghệ".
Tiêu Tuấn như có điều suy nghĩ gật đầu, ghé vào bên tai Tiểu Bảo thấp giọng nói: "Trận chiến này, cậu là muốn cho chúng ta một lời giải thích. "
"Ừm."
Tiểu Bảo lần thứ hai trở lại trong phòng, còn chưa nói hai câu với Nhậm Nghị, Lưu An Hoa cùng thủ trưởng căn cứ cũng liên kết đến.
Lưu An Hoa đi ở giữa thấy Tiểu Bảo tỉnh lại, trên mặt không chỉ không có vui sướng, ngược lại nhíu mày đưa ánh mắt với Nhâm Nghị, giống như là nhắc nhở cảnh cáo.
Lãnh đạo tối cao hiện tại của căn cứ Thành Đô, Hoàng tư lệnh, sau khi vào nhà, ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu, sau đó ánh mắt kia vẫn không dời khỏi mặt Tiểu Bảo, tầm mắt kia giống như lưỡi đao, lột da lột da nhìn Tiểu Bảo.
"Tư lệnh viên, có chuyện gì chúng ta có thể nói sau, Tiểu Bảo mới tỉnh lại." Nhâm Nghị đi tới trước người Tiểu Bảo, ngăn trở ánh mắt không thoải mái kia, lạnh giọng mở miệng.
Tư lệnh Hoàng thu hồi tầm mắt, ngón tay khẽ gõ lên đầu gối: "Tôi vội vã tới đây chính là bởi vì một chuyện, anh chưa từng nói với tôi, huyết thống Vu Tộc có thể xuất hiện lực hiệu triệu như vậy. "
"Tôi cũng mới biết." Nhâm Nghị nhàn nhạt trả lời.
"Trên đường tới tôi đã thương lượng với Học Chân, tất cả những người bị kích hoạt huyết thống Vu Tộc chúng ta sẽ điều tra lại đăng ký, hơn nữa tạm thời đình chỉ "Kế hoạch tạo vu"."
"Ừm, có thể." Nhậm Nghị dứt khoát gật đầu đổi lấy sự kinh ngạc của Lưu An Hoa, tất cả mọi người trong này, chỉ có Lưu An Hoa hiểu được tất cả kế hoạch của Nhậm Nghị.
"Còn nữa..." Tư lệnh Hoàng muốn nói lại thôi, nhìn về phía Tiểu Bảo phía sau Nhâm Nghị, "Kỳ Tâm Bảo, tôi cần..."
"Xin lỗi, không được." Nhâm Nghị trực tiếp mở miệng cắt đứt, "Tình trạng th4n thể hắn rất tệ, không thể rời khỏi bên cạnh tôi, có chuyện gì chờ hắn khôi phục rồi nói sau. "
"Nhậm đội trưởng!" Tư lệnh Hoàng bị một câu nói góc cạnh này nói đến lửa giận trong lòng, "Chúng ta phải hiểu rõ ràng! "
Nhậm Nghị mím chặt khóe miệng đối diện với tư lệnh Hoàng, một hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Chờ hắn hơi khôi phục, tôi sẽ cùng hắn đến chỗ ngài báo danh. "
"Nhâm Nghị, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết, động tĩnh lớn như vậy không thể giấu được người khác." Lâm Học Chân, Lâm tướng quân mở miệng nói, một bộ dáng lo lắng tận tình bàng cảm.
Nhậm Nghị liễm mắt suy nghĩ hai giây: "Thay vì lo lắng có thể giấu được người khác hay không, không bằng lo lắng một chút dị tộc một khi biết sẽ đối đãi với chúng ta như thế nào, hoặc là tổ chức vũ trang của một số căn cứ tư nhân..." Nói xong, Nhâm Nghị nhìn quanh một vòng, "Các vị thủ trưởng, hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm truy cứu, chúng ta hóa ám thành minh, tin tưởng người có tâm đối với huyết thống Vu tộc có dụng tâm khác, cho nên chúng ta không bằng nhanh chóng đẩy nhanh toàn bộ quá trình, tận lực lớn mà nhanh cướp đoạt tất cả nhân tài chế tạo đại vu. "
Tiểu Bảo vẫn trầm mặc sau khi hiểu rõ lai lịch lui tới đứng ra, nhưng cước bộ vừa dời, đã bị Nhâm Nghị túm lấy, đối với hắn ẩn nấp lắc đầu. Tiểu Bảo rũ mi mắt xuống không nói nữa.
Trong phòng yên tĩnh thật lâu, cuối cùng Lưu An Hoa mở miệng nói: "Tình huống như vậy chắc hẳn cũng nằm ngoài dự liệu của Nhậm Nghị, nhưng lòng trung thành của Nhậm Nghị và Kỳ Tâm Bảo tuyệt đối không thể nghi ngờ, cho nên tôi cảm thấy lúc này càng nên cân nhắc đề nghị của Nhậm Nghị một chút, đẩy nhanh toàn bộ quá trình. "
Tư lệnh Hoàng nghe xong lại bình tĩnh nhìn Nhậm Nghị, khàn giọng mở miệng nói: "Nhậm Nghị, cậu có biết hiện tại cậu đang làm cái gì không? Cậu đã cự tuyệt cơ hội phong hàm lần thứ tư, nếu như lúc này "Kế hoạch tạo vu" truyền lên trên, sẽ khiến cho loại nghi ngờ gì? "
"Tôi biết." Nhậm Nghị gật đầu, "Nhưng hiện tại thông tin bị chặn, chỉ có tổng bộ chúng ta mới có đài phát thanh có thể liên hệ trực tiếp với căn cứ khác, tin tức muốn truyền ra ngoài chắc hẳn không dễ dàng, trước khi nghĩ đến lý do hợp lý, không bằng mau chóng hạ lệnh bảo vệ tốt đài phát thanh, phòng ngừa tin tức tiết lộ ra ngoài. "
Mi tâm của Tư lệnh Hoàng trong một khoảnh gian dài nhíu chặt: "Vậy ý của cậu là muốn giấu diếm? "
"Đúng vậy." Nhâm Nghị gật đầu, hé miệng cười, đưa cho Hoàng tư lệnh một biểu tình biết rõ trong lòng.
Hai mắt Tư lệnh Hoàng thoáng chốc căng thẳng, suy đoán trong lòng rốt cục cũng được chứng thực, nhớ tới chuyện tiếp theo của Nhậm Nghị, ngón tay tư lệnh Hoàng thậm chí còn mơ hồ run rẩy, một hồi lâu, nắm tay mạnh mẽ nắm chặt, đứng lên, giọng nói khàn khàn nói: "Trước tiên để Kỳ Tâm Bảo nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đến chỗ tôi báo danh. "
"Tư lệnh Hoàng." Nhâm Nghị gọi người lại, ý có ý chỉ mở miệng, "Căn cứ Thành Đô chúng ta vì sao lại có sức chiến đấu vượt xa các căn cứ khác, một là thực hiện "Kế hoạch tạo vu", một là công hiệu của Ngũ Hành Linh Kim, còn có một cái chính là tự do không có bất kỳ ước thúc nào ban bố các loại quy định mới, chúng ta dũng cảm cùng người dưới lòng đất, yêu thú liên thủ, làm những việc mà các căn cứ khác không dám làm. Và mục đích ban đầu của chúng ta để làm những điều này là gì? Là dân chúng trong căn cứ bảo hộ, là để cho người bên cạnh không bị dị tộc tàn sát, là vì ở thần lựa chọn không đến mức trở thành bước đệm của các tộc quần khác, thậm chí, là vì thắng lợi! "
"Cho nên... Ngài luôn hiểu tôi muốn nói gì không? Chúng ta là lãnh đạo, hàng không, người. "
"..."
Yết hầu của Tư lệnh Hoàng trượt một chút, bình tĩnh nhìn Nhâm Nghị.
"Tiểu Bảo." Nhâm Nghị quay đầu nhìn về phía người phía sau, "Kêu Tiêu Tuấn mang theo một đội người hộ tống hoàng tư lệnh bọn họ trở về. "
Đồng tử Tiểu Bảo co rụt lại, mở to mắt nhìn Nhâm Nghị, mệnh lệnh này rõ ràng hơn, căn bản đều là bắt cóc.
"Nhậm Nghị cậu..." Mặt Hoàng tư lệnh trong một thời gian tối đỏ lên.
Nhâm Nghị híp mắt, nghiêm mặt mở miệng: "Xin lỗi, thủ trưởng, kỳ thật tôi từ trước đây đã chuẩn bị rất nhiều lý do, nhưng rất không khéo lại hết lần này tới lần khác ở thời điểm không thích hợp nhất hôm nay mở ra hết thảy, phương diện ngôn ngữ có thể có chút nặng, nhưng tôi cũng hy vọng ngài có thể suy nghĩ thật kỹ, quyết định gì mới là chính xác nhất. "
Đáy mắt Tư lệnh Hoàng mang theo tức giận, vung tay áo lên, xoay người rời đi.
Nhậm Nghị lại áy náy nhìn về phía Lưu An Hoa và Tư lệnh Lâm, rất có ý tứ đem hết thảy phó thác cho bọn họ. Hai người bị nhìn cười khổ gật đầu một cái, đi theo phía sau đi ra khỏi phòng.
"Đội trưởng..." Tiếng bước chân dần xa, Tiểu Bảo nhíu mày, "Anh muốn làm gì? "
"Sau này cùng cậu nói." Nhâm Nghị trở tay đóng cửa lại, một khắc trước khí thế áp bách của quần hùng lưỡi chiến đã biến mất vô tung, khóe miệng hàm chứa xuân ý mỉm cười, con cậu lấp lánh nhìn người, "Rốt cục còn lại hai người chúng ta..."
Tiểu Bảo nhìn nam nhân trước mắt, tâm tư phức tạp, nhưng vài giây sau, lại cảm thấy cái này không có gì, tuy rằng không hiểu rõ thế cục hiện giờ, nhưng với năng lực hiện giờ của mình còn có lực lượng trên tay, cho dù cường chiếm căn cứ này cũng không quá đáng. Cho nên thay vì lo lắng cho người khác, không bằng tin tưởng bày mưu tính kế của đội trưởng.
Nhìn thấy biểu tình này của Tiểu Bảo, Nhâm Nghị đi lên trước, khom lưng hôn lên trán nam nhân, cười khẽ nói: "Mấy tháng không gặp mà thôi, giống như là biến thành một người khác. "
"Hả?" Tiểu Bảo nhướng mày.
Nhâm Nghị khom lưng, lại hôn một cái, lẩm bẩm nói: "Không còn là ngây thơ ngây thơ, mà là biểu tình có ý định, chẳng lẽ là cùng cậu gầy đi có quan hệ? "
"Gầy đi? " Tiểu Bảo cúi đầu nhìn mình, một giây sau lại bị một đôi đầu nâng cằm lên, một nụ hôn ấm áp đều d3 xuống.
"Không vội..." Nhâm Nghị hôn người lẩm bẩm mở miệng, đem Tiểu Bảo áp xuống bên giường, "Tôi rất nhớ cậu. "
Tiểu Bảo theo khí lực ngồi xuống, kinh hỉ trước phong tình hấp dẫn mà Nhậm Nghị chưa từng thấy qua, đưa tay dùng sức ôm eo nam nhân." Tôi cũng vậy...", hắn nói.
Quần áo của hai người rất nhanh bị lột ra, cho dù kế tiếp phải ứng phó rất nhiều chuyện, nhưng lúc này càng hy vọng có một không gian riêng biệt thuộc về nhau, lẳng lặng cảm thụ sự ấm áp của việc chia tay.
Quá lâu rồi...
Sinh tử ly biệt tách ra tựa như một khối thiên thạch rơi xuống, đập nát trói buộc trong lòng, làm cho người ta càng trở nên trực tiếp càng thẳng thắn đi khát vọng...
Tiểu Bảo hôn lên mặt Nhâm Nghị, thấp giọng gọi đội trưởng, gọi tên Nhâm Nghị, hôn khắp mắt, hai má, lẩm bẩm, lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác gọi tên vào lòng.
"Ừm." Nhâm Nghị cười yếu ớt, ngón tay ở trong sợi tóc Tiểu Bảo mọc ra một lần lại một lần nữa vuốt, không biết vì sao, rõ ràng trong th4n thể tích lũy rất nhiều dục hỏa, nhưng lại càng khát vọng hưởng thụ loại cảm giác ôm nhau này, tứ chi giao triền, nhiệt độ cơ thể chia sẻ, không lúc nào không nhắc nhở mình, Tiểu Bảo còn sống, có thể động, có thể nói chuyện, có thể đáp lại từng động tác của mình.
Tay Tiểu Bảo trượt xuống, cầm chỗ nóng cứng rắn giữa h4i chân Nhâm Nghị, chậm rãi trượt, khàn giọng nói: "Kỳ thật tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng hiện tại hình như không thích hợp lắm. "
Có thể ở lại sau đó rồi nói sau." Nhâm Nghị cong mắt xuống, tay cũng di chuyển xuống bắt được chỗ khổng lồ của Tiểu Bảo, tựa hồ đã rất lâu, mình đụng phải vật thể mềm mại, tựa như người nhắm mắt vĩnh viễn sẽ không đáp lại mình, hiện giờ trong lòng bàn tay cảm thụ mười phần, cơ hồ là nóng tay, nhưng lại không cách nào buông ra, vững vàng bắt lấy, cảm thụ, nhảy như mạch động là khí tức sinh mệnh.
"Được..." Tiểu Bảo gật đầu, nụ hôn tỉ mỉ từ cổ bắt đầu trượt xuống, uốn lượn hôn qua ngực và thắt lưng, ngay khi muốn hôn đến chỗ nóng bỏng kia, tóc đột nhiên bị kéo mạnh, kéo trở về, ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy đáy mắt đội trưởng không kịp che dấu bất an.
"Nhìn tôi này!" Nhâm Nghị mở miệng, là ngữ khí mệnh lệnh, hai tay vững vàng đè mặt Tiểu Bảo lại, khí lực lớn làm cho mặt Tiểu Bảo biến hình, lộ ra một cỗ dữ tợn cùng vặn vẹo, nhưng Nhâm Nghị lại nhìn thật sâu vào mắt Tiểu Bảo, lần thứ hai ra lệnh, "Nhìn tôi, không cần dời ánh mắt, cứ như vậy! "
Trái tim Tiểu Bảo bị lời nói rung động này đập vào dây đàn, cho dù lực lượng ban đầu đã biến mất, nhưng vẫn lừa gạt như trước, "Ông ông" vang lên không ngừng, trong nháy mắt biết được mình đang hôn mê bất tỉnh mấy ngày nay, đối với đội trưởng mà nói là áp lực bao nhiêu. Hiện giờ, phần bất an kia hoàn chỉnh truyền tới.
Lúc trước, còn thoáng có chút xa lạ, giờ khắc này giống như là bị một bàn tay to dùng sức kéo đi, tầm nhìn bất ngờ sáng lên mười phần, phần tâm ý kia cũng hiện lên.
Đè người xuống, phát ra nụ hôn tàn nhẫn, điên cuồng c4n xé môi đội trưởng, tựa như dã thú, không quan tâm, thậm chí không để ý nhậm Nghị yếu ớt không thể từ chối, thầm nghĩ dùng phương thức như vậy nói cho người trước mắt biết, mình nhớ hắn bao nhiêu, có bao nhiêu yêu hắn, lại khát vọng hắn cỡ nào.
"À..." Nhâm Nghị bị c4n đau đớn, giãy dụa yếu ớt bị cự tuyệt, cuối cùng phảng phất như đột nhiên hiểu rõ, trở tay ôm chặt lấy Tiểu Bảo, làm sâu sắc nụ hôn này.
Tiểu Bảo cảm thấy mình c4n nuốt, cảm giác bị c4n, cảm giác đau đớn nóng bỏng, từ cánh môi truyền đến tâm khảm, vì thế động tác của mình cũng càng trở nên thô bạo, dùng sức xoa xoa th4n thể trong ngực, hóa thân thành dã thú, điên cuồng đòi.
Một giây sau, trời đất quay cuồng, chính mình bị Nhâm Nghị đẩy ngã trên giường, đặt ở trong mắt người đang ở trong mắt lóe ra hào quang giống như tâm tình hiện giờ của mình, cầu xin, chiếm hữu, dùng phương thức cường hoành như vậy tuyên bố tâm tình nôn nóng bất an của mình.
Loại hành động mang theo tuyên bố chủ quyền này, loại ánh mắt kiên định nhất định phải làm, Tiểu Bảo chưa từng nghĩ tới có một ngày như vậy, đội trưởng sẽ dùng ra trên người mình, sẽ cực độ cuồng nhiệt bắt được mình như vậy.
Sau khi cuồng loạn g4m c4n môi xong là cằm cùng cổ, khí lực dùng rất lớn, trong tiếng thở d0c nặng nề, mình giống như là muốn bị nuốt sạch, hai chân lúc này bị tách ra, mạnh mẽ x0a nắn đè ép, khí lực như vậy, thậm chí có chút đau đớn.
Minh Minh... Hiện giờ th4n thể đối với điểm tới hạn đau đớn đã đề cao đến cực hạn, khí lực bình thường căn bản không đạt tới mức làm cho mình có cảm giác, nhưng hôm nay toàn bộ đã có.
"Tiểu Bảo. Tiểu Bảo..."
Là thanh âm của đội trưởng, ở bên tai mình thì thào kêu lên, xen lẫn nhiệt độ giống như sẽ cháy lên, không ngừng trêu chọc sợi dây trong đầu mình.
Hắn có thực sự muốn làm không?
Đội trưởng đã làm rõ hành động rõ ràng như vậy với mình, phải làm sao?
"Đội trưởng..." Tiểu Bảo thở hổn hển không xác định mở miệng, "Tôi muốn ôm anh, lần đầu tiên…. Anh đưa tôi được không? "
Tất cả động tác tán tỉnh của Nhâm Nghị chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Bảo, ánh mắt bất quá mấy lần chớp động, tất cả động tác đều nhu hòa xuống, tựa đầu vào vai Tiểu Bảo, thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Tươi cười trên mặt Tiểu Bảo chợt hiện ra, dùng đại lực đem Nhâm Nghị xốc xuống, hung hăng ấn lên trên giường, giường đôi rắn chắc phát ra tiếng "cạc" trầm cảm.
"A!" Nhâm Nghị Thố không kịp đề phòng phát ra kinh hô, chờ phục hồi tinh thần thời điểm, sắc mặt nhất thời khó coi, đây căn bản là quăng ở trên giường.
"Thực xin lỗi." Tiểu Bảo mở miệng, một giây sau liền chặn môi Nhâm Nghị, c4n cánh môi mềm mại nhẹ nhàng hôn môi, từng chút từng chút chuyển đến bên tai, mut vành tai, đ4u lưỡi chui vào lỗ tai trêu chọc k1ch thích, "Thực xin lỗi, tôi không đợi được, chờ không được. "
Nhâm Nghị bị đ4u lưỡi mang theo hơi thở nóng rực trêu chọc cả người run rẩy, th4n thể hoàn toàn mềm nhũn xuống, thế nhưng tự động tách chân quấn lấy Tiểu Bảo.
Lưỡi Dao Ngày Diệt Vong
Hai người thở hổn hển vuốt v3 mặt nhau, tinh tế đánh giá đối phương, từng tấc từng tấc, từng chút một, từ trán bắt đầu quét xuống, giống như là xác nhận.
Cuối cùng, Nhâm Nghị nhịn không được, nghiêng người lên trước mắt Tiểu Bảo lại hạ xuống một nụ hôn không có t1nh dục, đặc biệt nhu dán.
"Biết mình ngủ bao lâu không?" Anh hỏi.
Tiểu Bảo lắc đầu, nhìn Nhâm Nghị thật sâu, giơ tay lướt qua khóe mắt đuôi lông mày, nhu tình trong lòng cũng hóa thành tơ tằm, tràn đầy đến đôi mắt, tràn ngập một tầng nước mắt nông cạn.
"Đừng như vậy..." Nhâm Nghị cười nhạt, nắm lấy tay Tiểu Bảo, nhẹ nhàng hôn xuống lòng bàn tay, lẩm bẩm nói, "Tôi sẽ không biết phải làm sao bây giờ mới tốt. "
"Tôi liền muốn sờ sờ anh..." Tiểu Bảo lẩm bẩm nói, bị đôi mắt cong cong kia nhìn chăm chú, trong lòng rung động, đè người lại muốn hôn.
"Cậu nghỉ ngơi trước." Nhâm Nghị giơ tay lên ngăn trở động tác của Tiểu Bảo, lắc đầu, "Đem sự tình giải quyết xong, tôi lại quay lại bồi cậu. " Nói như vậy, Nhâm Nghị cúi đầu lại hôn l3n đỉnh cằm Tiểu Bảo hai cái.
Nhâm Nghị giờ phút này tâm tình khó có thể miêu tả, cảm giác ngực giống như là đạp một con thỏ nhảy loạn, lại giống như bị gió thổi lên trời liên tục đánh xoáy, trái tim cùng đầu đều không giống mình.
Kỳ thật anh không muốn chấm dứt thân mật như vậy, có trời mới biết Tiểu Bảo ngủ mê man trên giường mấy ngày nay, anh có bao nhiêu lần tình khó kiềm chế, huống chi hôm nay người tỉnh lại, tương tác như vậy càng quyến rũ hắn tâm phiền ý loạn.
Nhưng bây giờ tình trạng sức khỏe của Tiểu Bảo không tốt, tâm tình của mình đã vượt xa phạm vi cảnh giới, càng như vậy, hắn ngược lại càng sợ mình sẽ không khống chế được tay chân, cho nên đại não ngược lại tỉnh táo lại.
"Tôi... Tôi ngủ bao lâu rồi? " Tiểu Bảo gật đầu, chống người ngồi dậy, "Th4n thể cảm giác không thích hợp, rất mềm, hẳn là rất lâu rồi chứ?"
"Gần năm tháng." Nhâm Nghị kéo gối đầu đắp lên đệm cho Tiểu Bảo, sau đó động tác dừng lại, nhìn về phía cửa, đi tới.
Tiểu Bảo nhìn động tác của Nhâm Nghị, kinh ngạc lẩm bẩm: "Thời gian dài như vậy? "
"Không có nhịp tim, không hô hấp, không khác gì chết." Nói đến lời sau, Nhâm Nghị đôi mắt tối sầm lại, bí mật thở ra một hơi, nâng tay ấn lên chốt cửa, nhẹ nhàng kéo một cái, liền đem cánh cửa khép hờ mở ra, lộ ra thân ảnh Tộc trưởng Thổ cùng Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch dẫn đầu đi vào trong phòng, vung cái đuôi thô như roi đi vòng quanh Tiểu Bảo một vòng: "Thật đúng là tỉnh rồi. "
"Cũng không có gì đáng ngại chứ?" Tộc trưởng Thổ ngay sau đó hỏi.
Tiểu Bảo trong lòng biết mình hôn mê lâu như vậy, mọi người hẳn là đều rất lo lắng, vì thế cảm kích cười: "Thích ứng một chút là tốt rồi, hiện tại so với lúc mới tỉnh lại nhiều hơn không ít khí lực. "
"Cái này..." Tộc trưởng Thổ lật tay, đưa ra bốn hạt tinh huyết châu, "Tinh huyết châu của ác ma bát giai, vừa mới tỉnh lại một lần không nên ăn quá nhiều, nhớ rõ hư không bổ, nếu cảm giác không sai biệt lắm, lại tìm Nhậm Nghị muốn đi, đều đặt ở chỗ cậu ta."
"Cảm ơn." Tiểu Bảo cảm kích tiếp nhận.
Tiểu Bạch gầm nhẹ một tiếng: "Lão già, ôngthế nhưng lại giấu nhiều đồ chơi như vậy, thế nhưng lại nói cho tôi biết không có? " Tuy rằng la hét như vậy, nhưng không có đi cướp tinh đi tinh huyết châu trong tay Tiểu Bảo, chỉ là trong ánh mắt quả thật có chút không vui, vươn đ4u lưỡi đỏ tươi thật dày li3m một vòng trên khóe miệng, sau đó đuôi hổ vỗ một cái, xoay người đi ra cửa.
"Nếu không có gì đáng ngại, tôi cũng cáo từ." Nói như vậy, Tộc trưởng Thổ cũng gật đầu một cái, xoay người ra cửa.
"Đội trưởng." Tiểu Bảo đút cho mình một viên tinh huyết châu, cười yếu ớt nhìn về phía người đàn ông đứng ở bên giường, hiện giờ trong phòng lại chỉ còn lại hai người, đều có một loại không được tự nhiên gặp lại lâu. Nhất là Tiểu Bảo, hắn ở hư vô không gian du đãng cũng không biết bao lâu, giống như qua trăm triệu năm, càng nhớ nhung.
Nhâm Nghị từ trước đến nay luôn có thói quen che giấu tâm tư của mình trước mặt mọi người, cho nên mặc dù đối mặt với Tiểu Bảo cũng là thói quen tự nhiên, sau khi qua khoảng thời gian khó có thể áp chế kia, tươi cười trên mặt lại trở nên nội liễm, hắn khom lưng khẽ nắm chặt cổ tay Tiểu Bảo, lẳng lặng nhìn người. Sau khi tĩnh tâm đánh giá, liền dễ dàng phát hiện khí chất của Tiểu Bảo có thay đổi rõ ràng, tựa hồ càng thêm trầm ổn nội liễm một chút, cảm giác tang thương mơ hồ lộ ra giống như là bị vật phẩm không biết mài giũa qua, cũng không phải là khí chất mà người mới khỏi bệnh nặng nên có.
"Cậu đã đi đâu?" Nhâm Nghị lẩm bẩm mở miệng, không biết vì sao, chính là muốn hỏi như vậy.
"Trở về thế giới vốn đã sống hơn một tháng." Tiểu Bảo thành thật mở miệng, kéo tay Nhâm Nghị cọ xát trên mặt mình, "Gặp một đội trưởng khác"
"Hả?" Nhâm Nghị nhướng mày, kinh ngạc.
"Đáng tiếc người đó không phải anh, anh mới là thuộc về tôi, cho nên tôi trở về."
"A." Nhậm Nghị bật cười, "Vậy bốn tháng còn lại thì sao?"
" Chữa thương." Tiểu Bảo nói, "Linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng, không tỉnh lại được. "
"Quả nhiên..." Nhâm Nghị lẩm bẩm mở miệng, nhớ tới lúc trước Tiểu Bảo chữa trị linh hồn mình gây ra động tĩnh, quả nhiên là hành vi có ý thức của Tiểu Bảo.
"Quả nhiên cái gì?"
"......" Nhâm Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, vành tai nghe được tiếng ồn ào bên ngoài, cười nói, "Lát nữa rồi nói sau, cậu náo loạn một đoàn đại loạn, bên ngoài ít nhất tụ tập hai ngàn người, toàn bộ căn cứ cũng lâm vào hỗn loạn, có biện pháp trấn an đi? "
"Hả?" Tiểu Bảo ngồi dậy, hơi có chút phí sức đứng dậy, đi đến bên ngoài cửa sổ nhìn qua, bên ngoài bãi đất trống đen tối tất cả đều là người, toàn bộ đều nhìn về phía mình, phía trước chính là đám người Tiểu Lục, Tiêu Tuấn, Quan Vũ.
Tiểu Bảo đại khái hiểu được đội trưởng đang ám chỉ cái gì.
Hắn đẩy cửa sổ ra và nhảy xuống.
"......" Nhâm Nghị đuôi mắt co giật một chút, đây chính là lầu ba.
Bất quá cũng không cần lo lắng, phòng ốc sụp đổ, th4n thể Tiểu Bảo cũng sẽ không rách da.
Nghĩ như vậy, Nhâm Nghị tựa vào cửa sổ, cười yếu ớt nhìn chăm chú vào Tiểu Bảo hướng về phía các huynh đệ kia chạy tới.
Có vẻ như... Giả chết năm tháng cũng không tính là gì, vẫn tràn đầy sức sống như trước, không hổ là huyết thống tổ vu a.
Tiểu Bảo nhảy xuống lầu, ôm lấy các huynh đệ.
Cảm giác kỳ thật có chút kỳ quái, cách đây không lâu mới gặp qua những huynh đệ còn sống bình thường ở một thế giới khác, sau đó lại thực sự biết mình nên làm thế nào để khống chế lợi dụng máu của mình chế tạo đại vu, lại cùng những huynh đệ chiến hữu này mặt đối mặt đứng chung một chỗ, ôm nhau hoan hô, nghĩ không phải là áy náy, mà là đột nhiên chân thật phát hiện mình nắm giữ sức chiến đấu mạnh bao lấy.
Những người này, những sức chiến đấu này, sau này nhất định sẽ có tác dụng chứ?
"Tiểu Bảo."
Thanh âm quen thuộc vang lên, Tiểu Bảo quay đầu nhìn về phía Tiểu Lục, Tiểu Lục tựa hồ trưởng thành không ít, mái tóc dài cũng cắt ngắn, cậu ta tuấn khí mười phần đứng ở trong đám người, lộ ra một cỗ khí tức tài giỏi.
Không biết có phải mình hoảng hốt hay không, nam hài trước mắt cùng Tề Hiên Dật trong trí nhớ có cảm giác chồng chéo vi diệu, phảng phất lại nhìn thấy huynh đệ một chân giẫm lên mép giường ôm cây đàn guitar, thích giả vờ là "thanh niên văn nghệ".
Tiêu Tuấn như có điều suy nghĩ gật đầu, ghé vào bên tai Tiểu Bảo thấp giọng nói: "Trận chiến này, cậu là muốn cho chúng ta một lời giải thích. "
"Ừm."
Tiểu Bảo lần thứ hai trở lại trong phòng, còn chưa nói hai câu với Nhậm Nghị, Lưu An Hoa cùng thủ trưởng căn cứ cũng liên kết đến.
Lưu An Hoa đi ở giữa thấy Tiểu Bảo tỉnh lại, trên mặt không chỉ không có vui sướng, ngược lại nhíu mày đưa ánh mắt với Nhâm Nghị, giống như là nhắc nhở cảnh cáo.
Lãnh đạo tối cao hiện tại của căn cứ Thành Đô, Hoàng tư lệnh, sau khi vào nhà, ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu, sau đó ánh mắt kia vẫn không dời khỏi mặt Tiểu Bảo, tầm mắt kia giống như lưỡi đao, lột da lột da nhìn Tiểu Bảo.
"Tư lệnh viên, có chuyện gì chúng ta có thể nói sau, Tiểu Bảo mới tỉnh lại." Nhâm Nghị đi tới trước người Tiểu Bảo, ngăn trở ánh mắt không thoải mái kia, lạnh giọng mở miệng.
Tư lệnh Hoàng thu hồi tầm mắt, ngón tay khẽ gõ lên đầu gối: "Tôi vội vã tới đây chính là bởi vì một chuyện, anh chưa từng nói với tôi, huyết thống Vu Tộc có thể xuất hiện lực hiệu triệu như vậy. "
"Tôi cũng mới biết." Nhâm Nghị nhàn nhạt trả lời.
"Trên đường tới tôi đã thương lượng với Học Chân, tất cả những người bị kích hoạt huyết thống Vu Tộc chúng ta sẽ điều tra lại đăng ký, hơn nữa tạm thời đình chỉ "Kế hoạch tạo vu"."
"Ừm, có thể." Nhậm Nghị dứt khoát gật đầu đổi lấy sự kinh ngạc của Lưu An Hoa, tất cả mọi người trong này, chỉ có Lưu An Hoa hiểu được tất cả kế hoạch của Nhậm Nghị.
"Còn nữa..." Tư lệnh Hoàng muốn nói lại thôi, nhìn về phía Tiểu Bảo phía sau Nhâm Nghị, "Kỳ Tâm Bảo, tôi cần..."
"Xin lỗi, không được." Nhâm Nghị trực tiếp mở miệng cắt đứt, "Tình trạng th4n thể hắn rất tệ, không thể rời khỏi bên cạnh tôi, có chuyện gì chờ hắn khôi phục rồi nói sau. "
"Nhậm đội trưởng!" Tư lệnh Hoàng bị một câu nói góc cạnh này nói đến lửa giận trong lòng, "Chúng ta phải hiểu rõ ràng! "
Nhậm Nghị mím chặt khóe miệng đối diện với tư lệnh Hoàng, một hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Chờ hắn hơi khôi phục, tôi sẽ cùng hắn đến chỗ ngài báo danh. "
"Nhâm Nghị, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết, động tĩnh lớn như vậy không thể giấu được người khác." Lâm Học Chân, Lâm tướng quân mở miệng nói, một bộ dáng lo lắng tận tình bàng cảm.
Nhậm Nghị liễm mắt suy nghĩ hai giây: "Thay vì lo lắng có thể giấu được người khác hay không, không bằng lo lắng một chút dị tộc một khi biết sẽ đối đãi với chúng ta như thế nào, hoặc là tổ chức vũ trang của một số căn cứ tư nhân..." Nói xong, Nhâm Nghị nhìn quanh một vòng, "Các vị thủ trưởng, hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm truy cứu, chúng ta hóa ám thành minh, tin tưởng người có tâm đối với huyết thống Vu tộc có dụng tâm khác, cho nên chúng ta không bằng nhanh chóng đẩy nhanh toàn bộ quá trình, tận lực lớn mà nhanh cướp đoạt tất cả nhân tài chế tạo đại vu. "
Tiểu Bảo vẫn trầm mặc sau khi hiểu rõ lai lịch lui tới đứng ra, nhưng cước bộ vừa dời, đã bị Nhâm Nghị túm lấy, đối với hắn ẩn nấp lắc đầu. Tiểu Bảo rũ mi mắt xuống không nói nữa.
Trong phòng yên tĩnh thật lâu, cuối cùng Lưu An Hoa mở miệng nói: "Tình huống như vậy chắc hẳn cũng nằm ngoài dự liệu của Nhậm Nghị, nhưng lòng trung thành của Nhậm Nghị và Kỳ Tâm Bảo tuyệt đối không thể nghi ngờ, cho nên tôi cảm thấy lúc này càng nên cân nhắc đề nghị của Nhậm Nghị một chút, đẩy nhanh toàn bộ quá trình. "
Tư lệnh Hoàng nghe xong lại bình tĩnh nhìn Nhậm Nghị, khàn giọng mở miệng nói: "Nhậm Nghị, cậu có biết hiện tại cậu đang làm cái gì không? Cậu đã cự tuyệt cơ hội phong hàm lần thứ tư, nếu như lúc này "Kế hoạch tạo vu" truyền lên trên, sẽ khiến cho loại nghi ngờ gì? "
"Tôi biết." Nhậm Nghị gật đầu, "Nhưng hiện tại thông tin bị chặn, chỉ có tổng bộ chúng ta mới có đài phát thanh có thể liên hệ trực tiếp với căn cứ khác, tin tức muốn truyền ra ngoài chắc hẳn không dễ dàng, trước khi nghĩ đến lý do hợp lý, không bằng mau chóng hạ lệnh bảo vệ tốt đài phát thanh, phòng ngừa tin tức tiết lộ ra ngoài. "
Mi tâm của Tư lệnh Hoàng trong một khoảnh gian dài nhíu chặt: "Vậy ý của cậu là muốn giấu diếm? "
"Đúng vậy." Nhâm Nghị gật đầu, hé miệng cười, đưa cho Hoàng tư lệnh một biểu tình biết rõ trong lòng.
Hai mắt Tư lệnh Hoàng thoáng chốc căng thẳng, suy đoán trong lòng rốt cục cũng được chứng thực, nhớ tới chuyện tiếp theo của Nhậm Nghị, ngón tay tư lệnh Hoàng thậm chí còn mơ hồ run rẩy, một hồi lâu, nắm tay mạnh mẽ nắm chặt, đứng lên, giọng nói khàn khàn nói: "Trước tiên để Kỳ Tâm Bảo nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đến chỗ tôi báo danh. "
"Tư lệnh Hoàng." Nhâm Nghị gọi người lại, ý có ý chỉ mở miệng, "Căn cứ Thành Đô chúng ta vì sao lại có sức chiến đấu vượt xa các căn cứ khác, một là thực hiện "Kế hoạch tạo vu", một là công hiệu của Ngũ Hành Linh Kim, còn có một cái chính là tự do không có bất kỳ ước thúc nào ban bố các loại quy định mới, chúng ta dũng cảm cùng người dưới lòng đất, yêu thú liên thủ, làm những việc mà các căn cứ khác không dám làm. Và mục đích ban đầu của chúng ta để làm những điều này là gì? Là dân chúng trong căn cứ bảo hộ, là để cho người bên cạnh không bị dị tộc tàn sát, là vì ở thần lựa chọn không đến mức trở thành bước đệm của các tộc quần khác, thậm chí, là vì thắng lợi! "
"Cho nên... Ngài luôn hiểu tôi muốn nói gì không? Chúng ta là lãnh đạo, hàng không, người. "
"..."
Yết hầu của Tư lệnh Hoàng trượt một chút, bình tĩnh nhìn Nhâm Nghị.
"Tiểu Bảo." Nhâm Nghị quay đầu nhìn về phía người phía sau, "Kêu Tiêu Tuấn mang theo một đội người hộ tống hoàng tư lệnh bọn họ trở về. "
Đồng tử Tiểu Bảo co rụt lại, mở to mắt nhìn Nhâm Nghị, mệnh lệnh này rõ ràng hơn, căn bản đều là bắt cóc.
"Nhậm Nghị cậu..." Mặt Hoàng tư lệnh trong một thời gian tối đỏ lên.
Nhâm Nghị híp mắt, nghiêm mặt mở miệng: "Xin lỗi, thủ trưởng, kỳ thật tôi từ trước đây đã chuẩn bị rất nhiều lý do, nhưng rất không khéo lại hết lần này tới lần khác ở thời điểm không thích hợp nhất hôm nay mở ra hết thảy, phương diện ngôn ngữ có thể có chút nặng, nhưng tôi cũng hy vọng ngài có thể suy nghĩ thật kỹ, quyết định gì mới là chính xác nhất. "
Đáy mắt Tư lệnh Hoàng mang theo tức giận, vung tay áo lên, xoay người rời đi.
Nhậm Nghị lại áy náy nhìn về phía Lưu An Hoa và Tư lệnh Lâm, rất có ý tứ đem hết thảy phó thác cho bọn họ. Hai người bị nhìn cười khổ gật đầu một cái, đi theo phía sau đi ra khỏi phòng.
"Đội trưởng..." Tiếng bước chân dần xa, Tiểu Bảo nhíu mày, "Anh muốn làm gì? "
"Sau này cùng cậu nói." Nhâm Nghị trở tay đóng cửa lại, một khắc trước khí thế áp bách của quần hùng lưỡi chiến đã biến mất vô tung, khóe miệng hàm chứa xuân ý mỉm cười, con cậu lấp lánh nhìn người, "Rốt cục còn lại hai người chúng ta..."
Tiểu Bảo nhìn nam nhân trước mắt, tâm tư phức tạp, nhưng vài giây sau, lại cảm thấy cái này không có gì, tuy rằng không hiểu rõ thế cục hiện giờ, nhưng với năng lực hiện giờ của mình còn có lực lượng trên tay, cho dù cường chiếm căn cứ này cũng không quá đáng. Cho nên thay vì lo lắng cho người khác, không bằng tin tưởng bày mưu tính kế của đội trưởng.
Nhìn thấy biểu tình này của Tiểu Bảo, Nhâm Nghị đi lên trước, khom lưng hôn lên trán nam nhân, cười khẽ nói: "Mấy tháng không gặp mà thôi, giống như là biến thành một người khác. "
"Hả?" Tiểu Bảo nhướng mày.
Nhâm Nghị khom lưng, lại hôn một cái, lẩm bẩm nói: "Không còn là ngây thơ ngây thơ, mà là biểu tình có ý định, chẳng lẽ là cùng cậu gầy đi có quan hệ? "
"Gầy đi? " Tiểu Bảo cúi đầu nhìn mình, một giây sau lại bị một đôi đầu nâng cằm lên, một nụ hôn ấm áp đều d3 xuống.
"Không vội..." Nhâm Nghị hôn người lẩm bẩm mở miệng, đem Tiểu Bảo áp xuống bên giường, "Tôi rất nhớ cậu. "
Tiểu Bảo theo khí lực ngồi xuống, kinh hỉ trước phong tình hấp dẫn mà Nhậm Nghị chưa từng thấy qua, đưa tay dùng sức ôm eo nam nhân." Tôi cũng vậy...", hắn nói.
Quần áo của hai người rất nhanh bị lột ra, cho dù kế tiếp phải ứng phó rất nhiều chuyện, nhưng lúc này càng hy vọng có một không gian riêng biệt thuộc về nhau, lẳng lặng cảm thụ sự ấm áp của việc chia tay.
Quá lâu rồi...
Sinh tử ly biệt tách ra tựa như một khối thiên thạch rơi xuống, đập nát trói buộc trong lòng, làm cho người ta càng trở nên trực tiếp càng thẳng thắn đi khát vọng...
Tiểu Bảo hôn lên mặt Nhâm Nghị, thấp giọng gọi đội trưởng, gọi tên Nhâm Nghị, hôn khắp mắt, hai má, lẩm bẩm, lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác gọi tên vào lòng.
"Ừm." Nhâm Nghị cười yếu ớt, ngón tay ở trong sợi tóc Tiểu Bảo mọc ra một lần lại một lần nữa vuốt, không biết vì sao, rõ ràng trong th4n thể tích lũy rất nhiều dục hỏa, nhưng lại càng khát vọng hưởng thụ loại cảm giác ôm nhau này, tứ chi giao triền, nhiệt độ cơ thể chia sẻ, không lúc nào không nhắc nhở mình, Tiểu Bảo còn sống, có thể động, có thể nói chuyện, có thể đáp lại từng động tác của mình.
Tay Tiểu Bảo trượt xuống, cầm chỗ nóng cứng rắn giữa h4i chân Nhâm Nghị, chậm rãi trượt, khàn giọng nói: "Kỳ thật tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng hiện tại hình như không thích hợp lắm. "
Có thể ở lại sau đó rồi nói sau." Nhâm Nghị cong mắt xuống, tay cũng di chuyển xuống bắt được chỗ khổng lồ của Tiểu Bảo, tựa hồ đã rất lâu, mình đụng phải vật thể mềm mại, tựa như người nhắm mắt vĩnh viễn sẽ không đáp lại mình, hiện giờ trong lòng bàn tay cảm thụ mười phần, cơ hồ là nóng tay, nhưng lại không cách nào buông ra, vững vàng bắt lấy, cảm thụ, nhảy như mạch động là khí tức sinh mệnh.
"Được..." Tiểu Bảo gật đầu, nụ hôn tỉ mỉ từ cổ bắt đầu trượt xuống, uốn lượn hôn qua ngực và thắt lưng, ngay khi muốn hôn đến chỗ nóng bỏng kia, tóc đột nhiên bị kéo mạnh, kéo trở về, ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy đáy mắt đội trưởng không kịp che dấu bất an.
"Nhìn tôi này!" Nhâm Nghị mở miệng, là ngữ khí mệnh lệnh, hai tay vững vàng đè mặt Tiểu Bảo lại, khí lực lớn làm cho mặt Tiểu Bảo biến hình, lộ ra một cỗ dữ tợn cùng vặn vẹo, nhưng Nhâm Nghị lại nhìn thật sâu vào mắt Tiểu Bảo, lần thứ hai ra lệnh, "Nhìn tôi, không cần dời ánh mắt, cứ như vậy! "
Trái tim Tiểu Bảo bị lời nói rung động này đập vào dây đàn, cho dù lực lượng ban đầu đã biến mất, nhưng vẫn lừa gạt như trước, "Ông ông" vang lên không ngừng, trong nháy mắt biết được mình đang hôn mê bất tỉnh mấy ngày nay, đối với đội trưởng mà nói là áp lực bao nhiêu. Hiện giờ, phần bất an kia hoàn chỉnh truyền tới.
Lúc trước, còn thoáng có chút xa lạ, giờ khắc này giống như là bị một bàn tay to dùng sức kéo đi, tầm nhìn bất ngờ sáng lên mười phần, phần tâm ý kia cũng hiện lên.
Đè người xuống, phát ra nụ hôn tàn nhẫn, điên cuồng c4n xé môi đội trưởng, tựa như dã thú, không quan tâm, thậm chí không để ý nhậm Nghị yếu ớt không thể từ chối, thầm nghĩ dùng phương thức như vậy nói cho người trước mắt biết, mình nhớ hắn bao nhiêu, có bao nhiêu yêu hắn, lại khát vọng hắn cỡ nào.
"À..." Nhâm Nghị bị c4n đau đớn, giãy dụa yếu ớt bị cự tuyệt, cuối cùng phảng phất như đột nhiên hiểu rõ, trở tay ôm chặt lấy Tiểu Bảo, làm sâu sắc nụ hôn này.
Tiểu Bảo cảm thấy mình c4n nuốt, cảm giác bị c4n, cảm giác đau đớn nóng bỏng, từ cánh môi truyền đến tâm khảm, vì thế động tác của mình cũng càng trở nên thô bạo, dùng sức xoa xoa th4n thể trong ngực, hóa thân thành dã thú, điên cuồng đòi.
Một giây sau, trời đất quay cuồng, chính mình bị Nhâm Nghị đẩy ngã trên giường, đặt ở trong mắt người đang ở trong mắt lóe ra hào quang giống như tâm tình hiện giờ của mình, cầu xin, chiếm hữu, dùng phương thức cường hoành như vậy tuyên bố tâm tình nôn nóng bất an của mình.
Loại hành động mang theo tuyên bố chủ quyền này, loại ánh mắt kiên định nhất định phải làm, Tiểu Bảo chưa từng nghĩ tới có một ngày như vậy, đội trưởng sẽ dùng ra trên người mình, sẽ cực độ cuồng nhiệt bắt được mình như vậy.
Sau khi cuồng loạn g4m c4n môi xong là cằm cùng cổ, khí lực dùng rất lớn, trong tiếng thở d0c nặng nề, mình giống như là muốn bị nuốt sạch, hai chân lúc này bị tách ra, mạnh mẽ x0a nắn đè ép, khí lực như vậy, thậm chí có chút đau đớn.
Minh Minh... Hiện giờ th4n thể đối với điểm tới hạn đau đớn đã đề cao đến cực hạn, khí lực bình thường căn bản không đạt tới mức làm cho mình có cảm giác, nhưng hôm nay toàn bộ đã có.
"Tiểu Bảo. Tiểu Bảo..."
Là thanh âm của đội trưởng, ở bên tai mình thì thào kêu lên, xen lẫn nhiệt độ giống như sẽ cháy lên, không ngừng trêu chọc sợi dây trong đầu mình.
Hắn có thực sự muốn làm không?
Đội trưởng đã làm rõ hành động rõ ràng như vậy với mình, phải làm sao?
"Đội trưởng..." Tiểu Bảo thở hổn hển không xác định mở miệng, "Tôi muốn ôm anh, lần đầu tiên…. Anh đưa tôi được không? "
Tất cả động tác tán tỉnh của Nhâm Nghị chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Bảo, ánh mắt bất quá mấy lần chớp động, tất cả động tác đều nhu hòa xuống, tựa đầu vào vai Tiểu Bảo, thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Tươi cười trên mặt Tiểu Bảo chợt hiện ra, dùng đại lực đem Nhâm Nghị xốc xuống, hung hăng ấn lên trên giường, giường đôi rắn chắc phát ra tiếng "cạc" trầm cảm.
"A!" Nhâm Nghị Thố không kịp đề phòng phát ra kinh hô, chờ phục hồi tinh thần thời điểm, sắc mặt nhất thời khó coi, đây căn bản là quăng ở trên giường.
"Thực xin lỗi." Tiểu Bảo mở miệng, một giây sau liền chặn môi Nhâm Nghị, c4n cánh môi mềm mại nhẹ nhàng hôn môi, từng chút từng chút chuyển đến bên tai, mut vành tai, đ4u lưỡi chui vào lỗ tai trêu chọc k1ch thích, "Thực xin lỗi, tôi không đợi được, chờ không được. "
Nhâm Nghị bị đ4u lưỡi mang theo hơi thở nóng rực trêu chọc cả người run rẩy, th4n thể hoàn toàn mềm nhũn xuống, thế nhưng tự động tách chân quấn lấy Tiểu Bảo.
Lưỡi Dao Ngày Diệt Vong
Đánh giá:
Truyện Lưỡi Dao Ngày Diệt Vong
Story
Chương 107
10.0/10 từ 21 lượt.