Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 69
62@-
Hoắc Chấn Nam từ lúc bốn tuổi đã thể hiện ra tiềm chất yêu thích đọc sách.
Người trong thôn của bọn họ không quá nhiệt tình đối với chuyện đọc sách làm quan, vì vậy trong thôn ngay cả một trường tư thục cũng không có.
Mặc dù như vậy, nhưng cũng không đến mức mọi người đều không biết chữ, trong thôn có một lão tú tài, nếu như phụ mẫu hoặc hài tử có hứng thú có thể hao chút gạo thóc, đưa hài tử đến chỗ ông ấy, ông ấy sẽ dạy hài tử nhận biết một ít chữ.
Có nhận biết chữ hay không mọi người cũng không phải là rất để ý, nhưng những lúc ngày mùa, hài tử tầm ba bốn tuổi, phụ mẫu thật sự không có thời gian quản chúng, hài tử ở tuổi này thường nghịch ngợm, không nghe lời, mà còn không giúp đỡ trong nhà được cái gì, người lớn trong thôn bận chuyện ở ruộng không rảnh để quản chúng, nhưng lại sợ bọn chúng xảy ra chuyện, liền sẽ đưa bọn chúng đến chỗ lão tú tài bên kia, để ông ấy giúp đỡ nhìn mấy ngày.
Hoắc Chấn Nam chính là vào lúc này bắt đầu nhận biết chữ, về sau y dần dần bộc phát ra thiên chất và hứng thú đối với phương diện này, lão tú tài dường như cũng vô cùng cao hứng, gần như đem hết những thứ có thể dạy đều dạy lại cho y.
Sau đó liền một đường từ đồng sinh đến cử nhân tú tài, cuối cùng khảo trúng thám hoa, trên con đường khoa cử này, Hoắc Chấn Nam coi như là thuận buồm xuôi gió.
Mãi đến lúc bị tứ hôn.
Chuyện bắt rể dưới bảng này bất kể là thoại bản hay là trong kịch hát đều rất thường thấy, thật ra lúc thánh chỉ tứ hôn được đưa đến, Hoắc Chấn Nam thậm chí cũng không quá đặc biệt kinh ngạc.
Y chưa từng thích cô nương nào, cũng chưa từng có hôn sự gì, đối với chuyện hôn sự này cũng không tính là chống cự.
Hơn nữa bọn họ vừa thành hôn Công chúa liền chủ động đón tiếp người nhà của y qua đây để sống chung, Hoắc Chấn Nam thậm chí còn cảm thấy hôn sự này rất mỹ mãn.
Nhưng nhiệt tình của tân hôn hiển nhiên sẽ có một ngày phải rút đi, mà đoạn thời gian này đối với Công chúa lại đặc biệt ngắn.
Hoắc Chấn Nam dần dần phát hiện Công chúa có chút kiêu căng, không cho phép người khác phản bác nàng ta, hơn nữa d*c v*ng khống chế còn rất mạnh, thường xuyên không giải thích được mà phát giận.
Nếu như chỉ như vậy thôi, Hoắc Chấn Nam vẫn còn không cảm thấy có cái gì, dù sao cũng là thiên gia chi nữ, từ nhỏ đã lớn lên trong vinh hoa, đối nhân xử thế bá đạo một chút cũng không tính là vấn đề lớn gì.
Nhưng Công chúa lại biểu hiện ra loại khinh bỉ và ghét bỏ rõ ràng đối với người nhà phụ mẫu của chính mình lại làm cho Hoắc Chấn Nam không thể chịu được, rõ ràng người lúc trước dốc hết sức chủ trương muốn đón người nhà của y qua đây là Công chúa, hiện tại lại có thái độ như vậy.
Hoắc Chấn Nam chịu không nổi người nhà của bản thân bởi vì thê tử của bản thân mà phải chịu ủy khuất, vì vậy liền muốn tự mình bố trí một viện tử để bọn họ chuyển ra ngoài ở, hoặc để bọn họ trở về quê hương cũng được, không nghĩ đến Công chúa lại có thái độ khác thường không đồng ý.
Hoắc Chấn Nam lúc đầu còn không hiểu dụng ý của nàng ta, sau này thời gian dần dần trôi y liền có một suy đoán, d*c v*ng khống chế của Công chúa rất mạnh, có lẽ cảm thấy người nhà của y đều ở trong tay nàng ta, nàng ta hoàn toàn có thể khống chế bản thân y.
Hoắc Chấn Nam không thể không thừa nhận y quả thực nhận được sự cản tay, nếu như không phải bởi vì hài tử kia không kịp sinh ra, y nghĩ y còn nguyện ý để Công chúa chầm chậm thay đổi thái độ của bản thân.
Hoặc nếu như thật sự không được, đợi sau khi đệ đệ khảo trúng thì để hắn đón phụ mẫu đi.
Nhưng tất cả đều thay đổi sau khi Công chúa dùng hài tử này uy h**p bản thân, kết quả lại làm cho hài tử này rớt mất.
Một ít cảm tình của Hoắc Chấn Nam đối với Công chúa sớm đã bị ăn mòn gần hết trong những cuộc cãi vã của những năm này rồi, sỡ dĩ chưa hòa ly chẳng qua là cảm thấy nếu như đã thành hôn, cũng đã nhiều năm rồi, dứt khoát chắp vá trải qua, dù sao y cũng không xác định được hậu quả khi cùng vị Công chúa này hòa ly sẽ như thế nào.
Chỉ là hài tử kia trở thành cọng rơm cuối cùng.
Những năm này trên con đường làm quan Hoắc Chấn Nam không đóng góp được gì không phải vì y ngu dốt, mà là y biết sự nhạy cảm của thân phận Phò mã, vì vậy không hành động, nhưng thực sự đến lúc ý muốn bố trí cái gì đó, tâm tư lại vô cùng kín đáo.
Y rõ ràng Công chúa thích loại hình nam nhân nào, vì vậy cố ý để người ở chỗ nam nhân kia thường hay lui tới, lơ đãng nói ra Phò mã hiện giờ và Công chúa bất hòa bao nhiêu, lại nói Phò mã kia ngu xuẩn nhiều như thế nào, người bình thường cưới Công chúa nịnh nọt cho tốt thì sẽ có bao nhiêu chỗ tốt.
Một thứ tử của hầu phủ đang xuống dốc, một nam nhân không có khả năng lại một mực không cam lòng, rất dễ dàng sinh ra tâm tư khác.
Hoắc Chấn Bắc mắt lạnh nhìn nam nhân khác lần lượt đến nịnh hót thê tử của mình, nhìn thê tử của mình dường như có một chút bị đả động, y vậy mà cảm nhận được nội tâm không hề có gợn sóng gì.
Phụ mẫu bên kia y cố ý để người phong tỏa tin tức, bởi vậy mãi đến lúc y cầm được thư hòa ly trong tay, bọn họ mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Hoắc Chấn Nam không biết kết thúc của đoạn hôn nhân này đến tột cùng là bởi vì sự lạnh lùng của y hay là bởi vì sự điêu ngoa của đối phương, nhưng trong lúc viện tử cứ tăng thêm từng tiểu quan một, y hiểu có một vài chuyện đã định trước không thể quay lại, lúc hài tử mà y tâm niệm rất nhiều thậm chí còn không kịp nhìn thấy thế giới này lại bởi vì sự tùy hứng của mẫu thân nó mà bị chết đi, tâm của y đã triệt để lạnh lẽo.
Mưu tính thê tử của mình như vậy, tích cực chủ động đội nón xanh lên đầu của chính mình, Hoắc Chấn Nam cảm thấy việc này vô cùng hèn hạ, nhưng y lại không hối hận.
Y vốn thích chỉ là đọc sách, trên con đường làm quan cũng không có mưu cầu danh lợi, khảo trúng khoa cử thậm chí trở thành Phò mã, hết thảy dường như chỉ là một lối rẽ trong cuộc đời của y, hiện tại y quyết định quay trở lại con đường của mình.
Cự tuyết ý tốt có ý đồ bồi thường của Hoàng đế, y quả thực chân tâm thật ý chỉ muốn quay về cố hương mở một trường tư thục nhỏ, có lẽ giống như lão tú tài năm đó, lúc ngày mùa giúp người trong thôn trông coi hài tử, gặp gỡ hài tử có hứng thú thì dạy cho bọn họ đọc sách viết chữ, chỉ là người duy nhất y phải xin lỗi đó chính là đệ đệ của y, y không nghĩ đến chuyện này lại làm cho con đường làm quan của đệ đệ mình phải dừng bước.
Nhưng lúc nhìn đệ đệ cưới vợ sinh con, trải qua rất hạnh phúc mỹ mãn, dường như không có bất kỳ oán hận nào, y dần dần cũng hiểu ra, dường như hắn cũng không giống bản thân suy nghĩ vô cùng muốn thanh vân trực thượng*, chỉ là thái độ hắn năm đó bức bách muốn nhập quan làm cho y vẫn luôn cho rằng đệ đệ có hứng thú với quan trường.
(*) Thanh vân trực thượng: hình dung nhanh chóng tiến thẳng lên vị trí cao, ẩn dụ chuyện nhanh chóng thăng chức thăng quyền.
Bất kể năm đó như thế nào, hiện tại có thể nhìn thấy đệ đệ trải qua rất vui vẻ là hắn thỏa mãn rồi.
Nhưng có một số việc sức người lại không thể khống chế.
Sau khi trường tư thục của Hoắc Chấn Nam được mở, quả nhiên, gia trưởng chuyên môn đưa hài tử đến để đọc sách dường như không có, phần lớn đều là trong lúc trong nhà bận không làm gì được, đưa hài tử qua để hắn giúp đỡ trông hai ngày, Hoắc Chấn Nam cũng không cự tuyệt.
Chỉ là những học sinh này lúc rời đi bình thường đều là phụ mẫu gia gia nãi nãi đến đón, nhưng có một học sinh vài ngày đầu là phụ mẫu đến đón sau này biến thành tỷ tỷ đến đón.
Thật ra ai đón cũng không có quan hệ gì, chỉ là lúc vị tỷ tỷ này mỗi lần đón đệ đệ của mình đều sẽ tận lực nói vài câu với Hoắc Chấn Nam, y dần dần phát giác ra được điều không đúng.
Chỉ là còn chưa đợi y tìm được thời cơ thích hợp nói rõ với cô nương nhà người ta, thì mẫu thân đang chăm hài tử ở chỗ bên kia của đệ đệ nhà mình không biết từ đâu lại biết chuyện này, đột nhiên đánh giết trở về.
Bà tỏ vẻ có cô nương nhìn trúng nhi tử của mình là chuyện tốt, yêu cầu Hoắc Chấn Nam không buông tha bất kỳ cơ hội nào, cần phải cân nhắc cho tương lai của bản thân, cũng coi như suy nghĩ thay cho hai lão nhân gia dần dần già đi này.
Hoắc Chấn Nam vừa cùng Công chúa hòa ly không đến một năm, đối với chuyện thành hôn một lần nữa không quá nhiệt tình, chỉ là khi nhìn tóc bạc hai bên mai cùng với ánh mắt chân thành của phụ mẫu, cuối cùng y vẫn không có cự tuyệt.
Chỉ là y không có cự tuyệt phụ mẫu của bản thân, cũng không có ý tứ theo đuổi cô nương nhà người ta, Hoắc Chấn Nam tìm một thời điểm, đem chuyện bản thân từng hòa ly, cùng với suy nghĩ trước mắt đối với phương diện này không có hứng thú quá lớn nói với cô nương này.
Không nghĩ đến cô nương nương bình thường thoạt nhìn xấu hổ nhát gan, một khắc kia lại vô cùng thẳng thắng hỏi Hoắc Chấn Nam: “Có phải vẫn thích thê tử trước đây hay không, quên không được nàng ta?”
Sau khi đạt được đáp án phủ định, lại hỏi y có phải có người thích rồi hay không, lại một lần nữa sau khi đạt được đáp án phủ định, nàng ấy vô cùng trực tiếp biểu thị kiên quyết nếu như không có người thích, vậy nàng ấy nguyện ý cố gắng trở thành người mà y thích.
Hoắc Chấn Nam và cô nương gia tiếp xúc với nhau cực ít, ấn tượng y đối với nữ nhân đại khái chia thành hai loại, một loại là cực đoan giống như Công chúa và một loại là giống như đệ tức, nhưng hôm nay cô nương trước mặt này lại không giống.
Nàng ấy thoạt nhìn là một cô nương ngại ngùng, lại có thể can đảm nói ra lời nàng sẽ nỗ lực trở thành người y thích.
Không thể không thừa nhận, câu nói kia, làm trong lòng Hoắc Chấn Nam nhẹ nhàng nhích một cái.
Nhưng y vẫn không có nhận lời, chỉ nói nàng ấy không nên làm ra quyết định dễ dàng như vậy, nhất định phải suy nghĩ cho rõ ràng.
Nhưng dường như đối phương đã quyết tâm, nhất là sau khi nói ra hết như vậy, vốn chỉ là lúc đón đệ đệ trở về chỉ nói vài câu, bây giờ đã biến thành thường xuyên đưa một ít thức ăn bản thân tự làm qua đây.
Đợi đến cuối cùng, lúc Hoắc Chấn Bắc cầm được phần hôn thư thứ hai trong đời, y có một loại cảm giác giống như đang nằm mơ.
Cho dù là đến lúc hai người sinh hài tử, y hồi tưởng lại đoạn thời gian này vẫn từ tận đáy lòng bội phục mẫu thân của hài tử nhà mình, thê tử của y, vì thế cảm thấy mắc nợ nàng ấy rất nhiều, dường như mọi chuyện đều để nàng ấy quyết định.
Nhưng nàng ấy cũng chưa từng nhắc đến yêu cầu quá phận nào, còn thường xuyên yêu cầu Hoắc Chấn Bắc đừng thường xuyên lãng phí tiền mua đồ cho nàng ấy nữa.
Hôn nhân như vậy từ trước đến nay Hoắc Chấn Nam chưa bao giờ đoán trước được.
Cùng với mấy năm ở cùng với Công chúa xa xôi giống như đã mấy đời.
Y cũng không có cố ý lưu ý đến tin tức ở Kinh thành, chỉ là ở đây cách Kinh thành cũng không tính là quá xa, sau này có một lần y đi vào trong trấn mua sắm đồ vật, liền nghe thấy một ít chuyện phiếm về Kinh thành.
Nghe nói Phò mã ở bên ngoài trộm thịt bị Công chúa phát hiện, sau đó đúng là bị Công chúa đánh chết.
Lại có người nói Công chúa trong đám ma của Phò mã đột nhiên phát cuồng đâm thân nương của Phò mã mấy dao, không cứu chữa kịp. Cuối cùng cả nhà Phò mã dưới cơn tức giận của Hoàng thượng đều bị nhốt vào nhà lao, sau đó đều bị chặt đầu.
Kinh thành chỉ có một vị Công chúa, mà vị Phò mã này sớm đã không phải là Hoắc Chấn Nam.
Tuy nói lời đồn nhảm sẽ có vài phần sai lệch, nhưng tin tức lớn như vậy, cho dù là sai lệch thì trong đó cũng sẽ có vài phần sự thật.
Hoắc Chấn Nam không biết tin tức này có mấy phần là thật mấy phần là giả, song y một chút lòng hiếu kỳ đi chứng thực cũng không có, những lời này dường như không lưu lại bất cứ dấu vết gì trong lòng của y.
Y bình tĩnh mua tất cả gia vị cần mua, đợi đến lúc trở về đến cửa nhà, nhìn thấy người đang ôm hài tử đứng đợi hắn ở cửa, trên mặt lộ ra ý cười thật lòng.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Hoắc Chấn Nam từ lúc bốn tuổi đã thể hiện ra tiềm chất yêu thích đọc sách.
Người trong thôn của bọn họ không quá nhiệt tình đối với chuyện đọc sách làm quan, vì vậy trong thôn ngay cả một trường tư thục cũng không có.
Mặc dù như vậy, nhưng cũng không đến mức mọi người đều không biết chữ, trong thôn có một lão tú tài, nếu như phụ mẫu hoặc hài tử có hứng thú có thể hao chút gạo thóc, đưa hài tử đến chỗ ông ấy, ông ấy sẽ dạy hài tử nhận biết một ít chữ.
Có nhận biết chữ hay không mọi người cũng không phải là rất để ý, nhưng những lúc ngày mùa, hài tử tầm ba bốn tuổi, phụ mẫu thật sự không có thời gian quản chúng, hài tử ở tuổi này thường nghịch ngợm, không nghe lời, mà còn không giúp đỡ trong nhà được cái gì, người lớn trong thôn bận chuyện ở ruộng không rảnh để quản chúng, nhưng lại sợ bọn chúng xảy ra chuyện, liền sẽ đưa bọn chúng đến chỗ lão tú tài bên kia, để ông ấy giúp đỡ nhìn mấy ngày.
Hoắc Chấn Nam chính là vào lúc này bắt đầu nhận biết chữ, về sau y dần dần bộc phát ra thiên chất và hứng thú đối với phương diện này, lão tú tài dường như cũng vô cùng cao hứng, gần như đem hết những thứ có thể dạy đều dạy lại cho y.
Sau đó liền một đường từ đồng sinh đến cử nhân tú tài, cuối cùng khảo trúng thám hoa, trên con đường khoa cử này, Hoắc Chấn Nam coi như là thuận buồm xuôi gió.
Mãi đến lúc bị tứ hôn.
Chuyện bắt rể dưới bảng này bất kể là thoại bản hay là trong kịch hát đều rất thường thấy, thật ra lúc thánh chỉ tứ hôn được đưa đến, Hoắc Chấn Nam thậm chí cũng không quá đặc biệt kinh ngạc.
Y chưa từng thích cô nương nào, cũng chưa từng có hôn sự gì, đối với chuyện hôn sự này cũng không tính là chống cự.
Hơn nữa bọn họ vừa thành hôn Công chúa liền chủ động đón tiếp người nhà của y qua đây để sống chung, Hoắc Chấn Nam thậm chí còn cảm thấy hôn sự này rất mỹ mãn.
Nhưng nhiệt tình của tân hôn hiển nhiên sẽ có một ngày phải rút đi, mà đoạn thời gian này đối với Công chúa lại đặc biệt ngắn.
Hoắc Chấn Nam dần dần phát hiện Công chúa có chút kiêu căng, không cho phép người khác phản bác nàng ta, hơn nữa d*c v*ng khống chế còn rất mạnh, thường xuyên không giải thích được mà phát giận.
Nếu như chỉ như vậy thôi, Hoắc Chấn Nam vẫn còn không cảm thấy có cái gì, dù sao cũng là thiên gia chi nữ, từ nhỏ đã lớn lên trong vinh hoa, đối nhân xử thế bá đạo một chút cũng không tính là vấn đề lớn gì.
Nhưng Công chúa lại biểu hiện ra loại khinh bỉ và ghét bỏ rõ ràng đối với người nhà phụ mẫu của chính mình lại làm cho Hoắc Chấn Nam không thể chịu được, rõ ràng người lúc trước dốc hết sức chủ trương muốn đón người nhà của y qua đây là Công chúa, hiện tại lại có thái độ như vậy.
Hoắc Chấn Nam chịu không nổi người nhà của bản thân bởi vì thê tử của bản thân mà phải chịu ủy khuất, vì vậy liền muốn tự mình bố trí một viện tử để bọn họ chuyển ra ngoài ở, hoặc để bọn họ trở về quê hương cũng được, không nghĩ đến Công chúa lại có thái độ khác thường không đồng ý.
Hoắc Chấn Nam lúc đầu còn không hiểu dụng ý của nàng ta, sau này thời gian dần dần trôi y liền có một suy đoán, d*c v*ng khống chế của Công chúa rất mạnh, có lẽ cảm thấy người nhà của y đều ở trong tay nàng ta, nàng ta hoàn toàn có thể khống chế bản thân y.
Hoắc Chấn Nam không thể không thừa nhận y quả thực nhận được sự cản tay, nếu như không phải bởi vì hài tử kia không kịp sinh ra, y nghĩ y còn nguyện ý để Công chúa chầm chậm thay đổi thái độ của bản thân.
Hoặc nếu như thật sự không được, đợi sau khi đệ đệ khảo trúng thì để hắn đón phụ mẫu đi.
Nhưng tất cả đều thay đổi sau khi Công chúa dùng hài tử này uy h**p bản thân, kết quả lại làm cho hài tử này rớt mất.
Một ít cảm tình của Hoắc Chấn Nam đối với Công chúa sớm đã bị ăn mòn gần hết trong những cuộc cãi vã của những năm này rồi, sỡ dĩ chưa hòa ly chẳng qua là cảm thấy nếu như đã thành hôn, cũng đã nhiều năm rồi, dứt khoát chắp vá trải qua, dù sao y cũng không xác định được hậu quả khi cùng vị Công chúa này hòa ly sẽ như thế nào.
Chỉ là hài tử kia trở thành cọng rơm cuối cùng.
Những năm này trên con đường làm quan Hoắc Chấn Nam không đóng góp được gì không phải vì y ngu dốt, mà là y biết sự nhạy cảm của thân phận Phò mã, vì vậy không hành động, nhưng thực sự đến lúc ý muốn bố trí cái gì đó, tâm tư lại vô cùng kín đáo.
Y rõ ràng Công chúa thích loại hình nam nhân nào, vì vậy cố ý để người ở chỗ nam nhân kia thường hay lui tới, lơ đãng nói ra Phò mã hiện giờ và Công chúa bất hòa bao nhiêu, lại nói Phò mã kia ngu xuẩn nhiều như thế nào, người bình thường cưới Công chúa nịnh nọt cho tốt thì sẽ có bao nhiêu chỗ tốt.
Một thứ tử của hầu phủ đang xuống dốc, một nam nhân không có khả năng lại một mực không cam lòng, rất dễ dàng sinh ra tâm tư khác.
Hoắc Chấn Bắc mắt lạnh nhìn nam nhân khác lần lượt đến nịnh hót thê tử của mình, nhìn thê tử của mình dường như có một chút bị đả động, y vậy mà cảm nhận được nội tâm không hề có gợn sóng gì.
Phụ mẫu bên kia y cố ý để người phong tỏa tin tức, bởi vậy mãi đến lúc y cầm được thư hòa ly trong tay, bọn họ mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Hoắc Chấn Nam không biết kết thúc của đoạn hôn nhân này đến tột cùng là bởi vì sự lạnh lùng của y hay là bởi vì sự điêu ngoa của đối phương, nhưng trong lúc viện tử cứ tăng thêm từng tiểu quan một, y hiểu có một vài chuyện đã định trước không thể quay lại, lúc hài tử mà y tâm niệm rất nhiều thậm chí còn không kịp nhìn thấy thế giới này lại bởi vì sự tùy hứng của mẫu thân nó mà bị chết đi, tâm của y đã triệt để lạnh lẽo.
Mưu tính thê tử của mình như vậy, tích cực chủ động đội nón xanh lên đầu của chính mình, Hoắc Chấn Nam cảm thấy việc này vô cùng hèn hạ, nhưng y lại không hối hận.
Y vốn thích chỉ là đọc sách, trên con đường làm quan cũng không có mưu cầu danh lợi, khảo trúng khoa cử thậm chí trở thành Phò mã, hết thảy dường như chỉ là một lối rẽ trong cuộc đời của y, hiện tại y quyết định quay trở lại con đường của mình.
Cự tuyết ý tốt có ý đồ bồi thường của Hoàng đế, y quả thực chân tâm thật ý chỉ muốn quay về cố hương mở một trường tư thục nhỏ, có lẽ giống như lão tú tài năm đó, lúc ngày mùa giúp người trong thôn trông coi hài tử, gặp gỡ hài tử có hứng thú thì dạy cho bọn họ đọc sách viết chữ, chỉ là người duy nhất y phải xin lỗi đó chính là đệ đệ của y, y không nghĩ đến chuyện này lại làm cho con đường làm quan của đệ đệ mình phải dừng bước.
Nhưng lúc nhìn đệ đệ cưới vợ sinh con, trải qua rất hạnh phúc mỹ mãn, dường như không có bất kỳ oán hận nào, y dần dần cũng hiểu ra, dường như hắn cũng không giống bản thân suy nghĩ vô cùng muốn thanh vân trực thượng*, chỉ là thái độ hắn năm đó bức bách muốn nhập quan làm cho y vẫn luôn cho rằng đệ đệ có hứng thú với quan trường.
(*) Thanh vân trực thượng: hình dung nhanh chóng tiến thẳng lên vị trí cao, ẩn dụ chuyện nhanh chóng thăng chức thăng quyền.
Bất kể năm đó như thế nào, hiện tại có thể nhìn thấy đệ đệ trải qua rất vui vẻ là hắn thỏa mãn rồi.
Nhưng có một số việc sức người lại không thể khống chế.
Sau khi trường tư thục của Hoắc Chấn Nam được mở, quả nhiên, gia trưởng chuyên môn đưa hài tử đến để đọc sách dường như không có, phần lớn đều là trong lúc trong nhà bận không làm gì được, đưa hài tử qua để hắn giúp đỡ trông hai ngày, Hoắc Chấn Nam cũng không cự tuyệt.
Chỉ là những học sinh này lúc rời đi bình thường đều là phụ mẫu gia gia nãi nãi đến đón, nhưng có một học sinh vài ngày đầu là phụ mẫu đến đón sau này biến thành tỷ tỷ đến đón.
Thật ra ai đón cũng không có quan hệ gì, chỉ là lúc vị tỷ tỷ này mỗi lần đón đệ đệ của mình đều sẽ tận lực nói vài câu với Hoắc Chấn Nam, y dần dần phát giác ra được điều không đúng.
Chỉ là còn chưa đợi y tìm được thời cơ thích hợp nói rõ với cô nương nhà người ta, thì mẫu thân đang chăm hài tử ở chỗ bên kia của đệ đệ nhà mình không biết từ đâu lại biết chuyện này, đột nhiên đánh giết trở về.
Bà tỏ vẻ có cô nương nhìn trúng nhi tử của mình là chuyện tốt, yêu cầu Hoắc Chấn Nam không buông tha bất kỳ cơ hội nào, cần phải cân nhắc cho tương lai của bản thân, cũng coi như suy nghĩ thay cho hai lão nhân gia dần dần già đi này.
Hoắc Chấn Nam vừa cùng Công chúa hòa ly không đến một năm, đối với chuyện thành hôn một lần nữa không quá nhiệt tình, chỉ là khi nhìn tóc bạc hai bên mai cùng với ánh mắt chân thành của phụ mẫu, cuối cùng y vẫn không có cự tuyệt.
Chỉ là y không có cự tuyệt phụ mẫu của bản thân, cũng không có ý tứ theo đuổi cô nương nhà người ta, Hoắc Chấn Nam tìm một thời điểm, đem chuyện bản thân từng hòa ly, cùng với suy nghĩ trước mắt đối với phương diện này không có hứng thú quá lớn nói với cô nương này.
Không nghĩ đến cô nương nương bình thường thoạt nhìn xấu hổ nhát gan, một khắc kia lại vô cùng thẳng thắng hỏi Hoắc Chấn Nam: “Có phải vẫn thích thê tử trước đây hay không, quên không được nàng ta?”
Sau khi đạt được đáp án phủ định, lại hỏi y có phải có người thích rồi hay không, lại một lần nữa sau khi đạt được đáp án phủ định, nàng ấy vô cùng trực tiếp biểu thị kiên quyết nếu như không có người thích, vậy nàng ấy nguyện ý cố gắng trở thành người mà y thích.
Hoắc Chấn Nam và cô nương gia tiếp xúc với nhau cực ít, ấn tượng y đối với nữ nhân đại khái chia thành hai loại, một loại là cực đoan giống như Công chúa và một loại là giống như đệ tức, nhưng hôm nay cô nương trước mặt này lại không giống.
Nàng ấy thoạt nhìn là một cô nương ngại ngùng, lại có thể can đảm nói ra lời nàng sẽ nỗ lực trở thành người y thích.
Không thể không thừa nhận, câu nói kia, làm trong lòng Hoắc Chấn Nam nhẹ nhàng nhích một cái.
Nhưng y vẫn không có nhận lời, chỉ nói nàng ấy không nên làm ra quyết định dễ dàng như vậy, nhất định phải suy nghĩ cho rõ ràng.
Nhưng dường như đối phương đã quyết tâm, nhất là sau khi nói ra hết như vậy, vốn chỉ là lúc đón đệ đệ trở về chỉ nói vài câu, bây giờ đã biến thành thường xuyên đưa một ít thức ăn bản thân tự làm qua đây.
Đợi đến cuối cùng, lúc Hoắc Chấn Bắc cầm được phần hôn thư thứ hai trong đời, y có một loại cảm giác giống như đang nằm mơ.
Cho dù là đến lúc hai người sinh hài tử, y hồi tưởng lại đoạn thời gian này vẫn từ tận đáy lòng bội phục mẫu thân của hài tử nhà mình, thê tử của y, vì thế cảm thấy mắc nợ nàng ấy rất nhiều, dường như mọi chuyện đều để nàng ấy quyết định.
Nhưng nàng ấy cũng chưa từng nhắc đến yêu cầu quá phận nào, còn thường xuyên yêu cầu Hoắc Chấn Bắc đừng thường xuyên lãng phí tiền mua đồ cho nàng ấy nữa.
Hôn nhân như vậy từ trước đến nay Hoắc Chấn Nam chưa bao giờ đoán trước được.
Cùng với mấy năm ở cùng với Công chúa xa xôi giống như đã mấy đời.
Y cũng không có cố ý lưu ý đến tin tức ở Kinh thành, chỉ là ở đây cách Kinh thành cũng không tính là quá xa, sau này có một lần y đi vào trong trấn mua sắm đồ vật, liền nghe thấy một ít chuyện phiếm về Kinh thành.
Nghe nói Phò mã ở bên ngoài trộm thịt bị Công chúa phát hiện, sau đó đúng là bị Công chúa đánh chết.
Lại có người nói Công chúa trong đám ma của Phò mã đột nhiên phát cuồng đâm thân nương của Phò mã mấy dao, không cứu chữa kịp. Cuối cùng cả nhà Phò mã dưới cơn tức giận của Hoàng thượng đều bị nhốt vào nhà lao, sau đó đều bị chặt đầu.
Kinh thành chỉ có một vị Công chúa, mà vị Phò mã này sớm đã không phải là Hoắc Chấn Nam.
Tuy nói lời đồn nhảm sẽ có vài phần sai lệch, nhưng tin tức lớn như vậy, cho dù là sai lệch thì trong đó cũng sẽ có vài phần sự thật.
Hoắc Chấn Nam không biết tin tức này có mấy phần là thật mấy phần là giả, song y một chút lòng hiếu kỳ đi chứng thực cũng không có, những lời này dường như không lưu lại bất cứ dấu vết gì trong lòng của y.
Y bình tĩnh mua tất cả gia vị cần mua, đợi đến lúc trở về đến cửa nhà, nhìn thấy người đang ôm hài tử đứng đợi hắn ở cửa, trên mặt lộ ra ý cười thật lòng.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 69
10.0/10 từ 31 lượt.