Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 60

62@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


 Hai người nói không ra cửa, quả nhiên liền không ra cửa, về việc có tìm được nguồn nước có vấn đề ở trong trại này hay không, vậy việc này không liên quan đến bọn họ.


 Đại tế ti còn đang lo sợ Hoắc Chấn Bắc sau khi quay về sẽ bởi vì không cam lòng mà gây ra chuyện gì, thậm chí thấy hắn cả ngày ở trong viện tử không đi ra ngoài cũng hoài nghi hắn có phải đang chuẩn bị cái gì hay không, thế nhưng sau khi phái người đi nhìn chằm chằm một đoạn thời gian, phát hiện hắn chỉ ngây ngốc ở trong viện tử mà thôi, dần dần liền đặt trọng tâm lên trên người bệnh.


 Mặc dù những người có bệnh trạng nhẹ dường như đã sắp khỏi, nhưng mười ngày sau mới có người đầu tiên khỏi hẳn.


 Đại phu là người Hoắc Chấn Bắc mang đến, y đương nhiên là nói tin tức này cho Hoắc Chấn Bắc đầu tiên, mà Đại tế ti cũng tuân thủ lời hứa đáp ứng sáng sớm ngày mai sẽ tiễn bọn họ đi.


 Lòng dạ của nữ nhi Đại tế ti vốn cao, sau khi bị Hoắc Chấn Bắc trắng trợn cự tuyệt như vậy cũng chưa từng xuất hiện trước mắt của Hoắc Chấn Bắc nữa, có lẽ cũng là bởi mấy ngày này bọn họ chưa từng ra khỏi viện tử.


 Mặc dù Đại tế ti có dự định của mình, muốn để Hoắc Chấn Bắc trở thành nữ tế của bản thân, nhưng đến cùng vẫn yêu thương nữ nhi của mình, ông ta làm Đại tế ti nhiều năm như vậy, cũng rất hiểu biết thông suốt một ít chuyện, ông ta biết cho dù hiện tại hắn vì quyền lực cưới nữ nhi của ông ta, nhưng nếu như trong lòng không muốn, đợi ngày sau đắc thế nhất định sẽ không đối đãi tốt với nữ nhi ông ta, bởi vậy cũng từ bỏ tâm tư này, chỉ là cơn tức giận do bị Hoắc Chấn Bắc ngỗ ngược tạo nên sẽ không dễ dàng tiêu tán, vì vậy mãi đến lúc tiễn bọn họ rời khỏi ông ta cũng chưa từng có sắc mặt tốt đối với bọn họ.


 Hoắc Chấn Bắc đương nhiên là không để ý những thứ này, chỉ là Yến Xu đối với chuyện Đại tế ti không để cho đại phu trở về cùng với bọn họ có chút lo lắng, thậm chí đến cửa ra vào của trại, vẫn khuyên nhũ đại phu đang tiễn bọn họ: “Nếu không thì người trở về cùng chúng ta trước đi, phương pháp chữa bệnh ngươi đã nói cho vu y rồi, sau này cách vài ngày trở về một chuyến cũng được.”


 Không phải là Yến Xu không chịu trách nhiệm đối với người bệnh trong Miêu trại, thật sự là bọn họ vừa đến đây đã bị giam lỏng gần một tháng, mặc dù người trong trại không có làm gì bọn họ, nhưng hành vi cường thế này cũng làm cho ấn tượng của nàng đối với bọn họ không tốt lên được, vốn bọn họ có ba người còn có thể chăm sóc lẫn nhau, hiện tại chỉ còn một mình đại phu, nàng khó tránh khỏi có chút lo lắng.


 Hoắc Chấn Bắc ngược lại không cảm thấy đại phu ở lại chỗ đó sẽ có nguy hiểm gì, chỉ là nếu Yến Xu đã nói như vậy, cộng thêm việc bức hôn của Đại tế ti làm hắn thật sự có chút buồn nôn, hắn cũng nói: “Nếu như ngươi không muốn ở chỗ này thì cũng bọn ta rời khỏi cũng không sao, dù sao việc nên làm chúng ta cũng đã làm rồi.”


 Hoắc Chấn Bắc nói ra những lời này cũng không phải là không muốn kết thân hữu với người Miêu trại, chỉ là hắn biết sau chuyện cự tuyệt hôn sự lần này, việc kết thân hữu với bọn họ dường như đã không còn khả năng nữa rồi, có thể làm cho Đại tế ti hứa hẹn sẽ không can dự vào chuyện của quan phủ nữa đã là kết quả vô cùng tốt rồi, vì vậy lúc này hắn cũng không lo lắng cái gì nữa.


 Đại phu lại lắc lắc đầu, cự tuyệt đề nghị muốn rời đi.



 Mặc dù là Đại tế ti để y ở lại chỗ này, nhưng mà nếu như y thật sự muốn đi, bọn họ sẽ ngăn không được, chủ yếu chỉ là bản thân y muốn đợi tất cả mọi người đều sắp khỏi mới rời đi.


 Y một đường du ngoại, vốn là vì hành y cứu người, lúc này đương nhiên cũng không quên tâm ý ban đầu, mà sau khi cứu xong những người ở đây y cũng dự định rời khỏi chỗ này, đi đến địa phương khác.


 Ở lại một địa phương quá lâu, sẽ dễ dàng có điều quyến luyến, như vậy không hợp với tâm nguyện cũ của y.


 Y đem ý tưởng của mình nói cho Yến Xu và Hoắc Chấn Bắc, lại cáo biệt trước với bọn họ, cuối cùng lại đưa cho Yến Xu vài đơn thuốc và một trang giấy ghi đầy những việc cần chú ý.


 Những đơn thuốc này đều là dùng để điều dưỡng thân thể.


 Yến Xu không có quên chuyện của hài tử, chỉ là sau khi đến nơi này sự tình quá nhiều, thoáng cái đã không nghĩ đến, đợi sau khi bị giam lỏng trong Miêu trại này mới nhớ tới chuyện này, thuận tiện tìm đại phu xem một chút.


 Nguyệt sự của nàng không đều, lại đau bụng khó chịu, đây là bởi vì cung hàn*, mặc dù thân thể của nàng không đến trình trạng khó có thể thụ thai, nhưng việc này không có lợi cho chuyện thụ thai, bởi vậy vừa mới bắt đầu đại phủ chỉ bốc cho nàng một ít dược điều trị nguyệt sự, mà hiện tại đưa những phương thuốc này cho nàng, trên trang giấy viết đầy chữ kia cũng nói rõ ràng, mấy tháng đầu nên ăn cái gì, mấy tháng sau nên ăn cái gì.


(*)Cung hàn: là tình trạng năng lượng dương không thể làm ấm cơ thể, mạch máu t* c*ng co thắt lại khiến t* c*ng thiếu máu nuôi, gây khó rụng trứng và thụ thai thành công.


 Phương thuốc của giai đoạn trước đều là một ít cây ích mẫu , đẳng sâm vân vân rất dễ dàng nhận thấy đều là dược liệu điều trị cung hàn, về giai đoạn sau đều là một ít dược thiện điều dưỡng thân thể, phải kiên trì trong thời gian dài.


 Yến Xu vô thức sờ sờ bụng, cảm ơn đại phu.


 Mà Hoắc Chấn Bắc nhìn động tác này của Yến Xu ánh mắt tối sầm đi.


 Hắn không nghĩ đến Yến Xu vẫn luôn nhớ đến chuyện hài tử, chỉ là hiện tại không phải thời cơ thích hợp, hiện tại hắn vẫn luôn uống thuốc mà lúc ở kinh thành hắn đi tìm đại phu kê, loại thuốc đó cần uống liên tục trong bảy ngày, sau đó sẽ có hiệu quả trong ba tháng, Hoắc Chấn Bắc vẫn chưa nói cho Yến Xu, mỗi lần lúc uống thuốc, đều giả bộ là không cẩn thận mắc phong hàn, hoặc là bệnh đau đầu đau bụng, tần suất ba tháng uống một lần thuốc cũng không tính là cao, bởi vậy Yến Xu cũng chưa từng hoài nghi, chỉ luôn lo lắng nguyên nhân của bản thân.



 Đợi hai người đi trên đường trở về, Hoắc Chấn Bắc thăm dò hỏi Yến Xu: “Tại sao đại phu lại kê nhiều phương thuốc cho nàng như vậy, thân thể nàng có chỗ nào không thoải mái sao?”


 Phương thuốc là trực tiếp đưa cho Yến Xu, Hoắc Chấn Bắc không có nhìn thấy nội dung, chỉ là thị lực hắn không tệ, ngẫu nhiên nhìn thấy vị thuốc cây ích tử, mặc dù hắn không hiểu dược liệu, nhưng dược này quá thường thấy, công dụng cũng rất rõ ràng, lại thêm động tác của Yến Xu, hắn lập tức liền đoán được nội dung của phương thức, lúc này hỏi như vậy chẳng qua là muốn thăm dò ý nghĩ của Yến Xu mà thôi.


 Ánh mắt của Yến Xu lóe lên một cái, chỉ hàm hàm hồ hồ nói: “Chỉ là mỗi lần đến nguyệt sự đều vô cùng khó chịu, tìm đại phu xem một chút mà thôi.” 


 Thật ra Yến Xu là một người thành thật, cho dù nói dối cũng không biết che giấu sắc mặt, Hoắc Chấn Bắc chỉ cần liếc nhìn liền nhìn thấy lời nói dối của nàng, nhưng hắn không vạch trần, chỉ là đang nghĩ nên làm thế nào để bất động thanh sắc xóa đi ý nghĩ này của nàng.


 Thật ra ăn ngay nói thật là một chủ ý không tệ, cũng không biết vì sao, hắn không muốn đem những quan hệ lợi ích tr*n tr** rõ ràng như vậy mở ra trước mắt nàng.


 Nàng vẫn luôn duy trì bộ dáng đơn thuần có chút không rành thế sự là tốt rồi, vẫn luôn ỷ lại vào bản thân hắn, chuyện gì cũng nghĩ đến bản thân hắn là được rồi.


 Hoắc Chấn Bắc biết, nếu như thật sự tốt cho nàng thì phải nên đem tất cả quan hệ lợi hại giải thích rõ cho nàng biết, để nàng trở nên thành thục hơn một chút, thăm dò các loại bí ẩn bên trong quan trường, thậm chí để nàng giống như phần lớn phu nhân trong hậu trạch, bát diện linh lung*, trường tụ thiện vũ**, có thể vì trượng phu xuất ra một phần lực, thế nhưng hắn không hy vọng nàng trở nên như vậy.


(*)Bát diện linh lung: Hiện dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt,đối với ai cũng khéo léo.


(**)Trường tụ thiện vũ: vốn có hàm ý “có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công”, sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.


 Hắn chỉ cần nàng trở thành một bông hoa tầm gửi, một bông hoa tầm gửi chỉ cần rời khỏi hắn thì trở nên héo úa là được rồi.


 Hoắc Chấn Bắc biết ý nghĩ như vậy có chút b*nh h**n, nhưng hắn khống chế không được bản thân.


 Nàng là kẻ thù của bản thân hắn, cũng là ân nhân của bản thân hắn, nàng đã được định trước phải dây dưa không ngớt với hắn.



 Hoắc Chấn Bắc dắt tay Yến Xu, cười với nàng, nói: “Vậy sau khi uống thuốc nàng có cảm giác tốt hơn chút nào không, nếu vẫn không được chúng ta lại tìm đại phu khác xem thử.”


 Chuyện mỗi lần đến nguyệt sự Yến Xu đều vô cùng khốn khổ Hoắc Chấn Bắc vẫn luôn đặt ở trong lòng, chỉ là đại phu xem rất nhiều, cũng chỉ có thể trị được mỗi lần đến nguyệt sự sẽ không đau đến mức chỉ có thể nằm trên giường không thể động mà thôi, nhưng ít đau ít khó chịu vẫn là đau, vẫn là khó chịu.


 Yến Xu gật đầu, thật lòng tán thành nói: “Vị đại phu này thật sự y thuật cao minh, dược của y rất có hiệu quả.”


 Lúc Yến Xu ở Miêu trại có trải qua một lần nguyệt sự, cũng là lần đó làm nàng nhớ đến chuyện xem bệnh này, mà đại phu đó kê đơn thuốc có hiệu quả hơn rất nhiều so với đại phu trước kia, ngày hôm sau uống xong thuốc, bụng dưới của nàng chỉ còn một ít cảm giác đau nặng trĩu thôi, so với trước kia, thật sự tốt hơn rất nhiều, bởi vậy Yến Xu đối với những phương thuốc trong ngực này cũng coi trọng hơn, cảm thấy bản thân nếu uống thuốc theo phương thuốc này có lẽ có thể hoài thai được.


 Chỉ là những thứ này nàng cũng tính không nói cho Hoắc Chấn Bắc.


 Nàng cảm thấy một nữ nhi gia như bản thân lo lắng chuyện hoài thai như vậy là một chuyện rất khó nói ra, vẫn đợi khi nào có rồi nói sau.


 Biểu cảm của Yến Xu quá mức chân thành, thế cho nên trên mặt có vài phần sùng bái, cái loại sùng bái thuộc về duy nhất Hoắc Chấn Bắc, trong mắt dường như tràn đầy những ngôi sao, làm cho Hoắc Chấn Bắc thấy vô cùng khó chịu.


 Giọng điệu của hắn mang theo vài phần chua nói: “Vậy sao, đáng tiếc ta không biết y thuật.”


 Yến Xu vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ có bảo bảo, không phát giác được giọng điệu bất thường của Hoắc Chấn Bắc, nàng thậm chí còn chân thành an ủi nói: “Không có ai mà cái gì cũng biết, Công tử đã rất lợi hại rồi, khảo trúng tiến sĩ, còn được Hoàng thượng phong quan.”


 Hoắc Chấn Bắc giật giật khoé miệng, không cảm thấy đây là có cái gì lợi hại, nhưng dáng vẻ nữ nhân này vô thức bảo vệ hắn vẫn làm cho hắn rất hưởng thụ.


 Hắn hỏi: “Vậy A Xu thì sao, nàng cảm thấy bản thân như thế nào?”


 “Ta?” Yến Xu nhíu mày, nghĩ nửa ngày, nghĩ không ra ưu điểm gì, cuối cùng giống như linh quang chợt lóe, nói: “Ta có Công tử, Công tử lợi hại như vậy, ta cũng rất lợi hại.”



 Yến Xu nói xong hoàn toàn không cảm thấy đây là một câu tâm tình, thậm chí còn gật gật đầu tỏ vẻ rất đồng ý với nhận thức của mình.


 Hoắc Chấn Bắc lại cảm thấy nàng đang cố ý trêu chọc hắn, hắn nhìn cái miệng vẫn luôn lảm nhảm của Yến Xu, nếu không phải là đang ở trên đường, hắn thậm chí muốn cúi người chặn kín nó.


 Đầu lông mày của hắn ẩn nhẫn giật giật, sau đó mới nói: “A~ phải không, ta ở trong mắt nàng tốt như vậy sao?”


 Yến Xu không chút tâm cơ gật đầu.


 Lần này Hoắc Chấn Bắc thật sự có chút khống chế không nổi, hắn liếc mắt nhìn quanh, lúc này bọn họ đang ở ngoại thành, trên đường không có người nào, chỉ là hai người Đại tế ti phái đến tiễn bọn họ đi vẫn luôn đi phía sau bọn họ.


 Trong lòng hắn thở dài một hơi, chỉ vươn tay dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm lên môi Yến Xu.


 Yến Xu vô thức nhấp môi một cái, không rõ cho lắm nhìn Hoắc Chấn Bắc, mặt khống chế không được đỏ lên.


 Hoắc Chấn Bắc nỗ lực khống chế một phen, cuối cùng lộ ra một nụ cười còn coi là có thể nhìn, nói: “Đợi trở về nàng sẽ hiểu.”



 


(*)Đẳng sâm


 


(*)Cây ích mẫu



Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 60
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...