Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 49

125@-

Khi người đến gần, Hoắc Chấn Bắc mới thấy có một lão phụ nhân rụt rè đi theo phía sau Yến Xu.


 


Khi người này nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Chấn Bắc nhìn đến, nhanh chóng quỳ xuống “lộp bộp” một tiếng nói: "Lão nô ra mắt đại nhân."


 


Xem ra Huyện lệnh đời trước có uy khá sâu với bà, hoặc là nguyên nhân không chỉ vì Huyện lệnh đời trước?


 


Đối với chuyện này, Hoắc Chấn Bắc cau mày một cái, nói: "Đứng lên đi, không cần phải như vậy."


 


Yến Xu ở một bên cũng đỡ lão phụ nhân lên nói: "Trong phủ chỉ có mấy người theo chúng ta như vậy, không cần quá chú trọng."


 


Phụ nhân vội nói cảm ơn: "Cảm ơn lão gia, phu nhân."


 


Nói xong vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.


 


Hôm qua sư gia dẫn bọn họ làm quen sân nhỏ một chút, nhưng không gặp mặt nữ đầu bếp và trượng phu của bà, vì vậy đây là lần gặp mặt lần đầu của bọn họ, nữ đầu bếp thật cẩn thận, sợ có xảy ra chuyện gì chuyện không may, phần công việc này sẽ không giữ được, về phần Yến Xu, mọi người nhìn thấy thái độ của nàng và Hoắc Chấn Bắc cũng đã âm thầm chấp nhận thân phận của nàng, cũng không quan tâm đến việc bọn họ đã thành thân đàng hoàng hay chưa, tóm lại nhận định nàng là người của Hoắc Chấn Bắc, lại chỉ có một mình nàng tới đây, như vậy gọi phu nhân sẽ không sai.


 


Hoắc Chấn Bắc không có yêu cầu cao đối với người hầu, giữ sự kính sợ với hắn còn hơn là làm bộ làm tịch, hắn không nói gì, để cho người dọn thức ăn xong, thì vẫy tay để cho bà lui ra.


 


Yến Xu nhìn những món ăn bày trên bàn dường như đã cố gắng hết sức, sau đó lại liếc nhìn bóng lưng nữ đầu bếp đang nóng lòng muốn rời đi, có chút bối rối nói: “Hình như bà ấy rất sợ công tử?"


 


“Chỉ sợ không phải sợ ta?” Hoắc Chấn Bắc liếc nhìn món ăn rõ ràng quá mức phong phú trên bàn, bình tĩnh nói.


 


Yến Xu nghe xong lời này, đầu óc chuyển một vòng, hiểu ý của Hoắc Chấn Bắc, nàng có chút không thể tưởng tượng hỏi: "Chẳng lẽ huyện lệnh trước rất khó sống chung à?"


 



Nàng nói xong nhìn cái sân trống rỗng: "Nhưng nhìn tình trạng của sân viện này, ngược lại ông ta giống như là một người rất chăm chỉ mà."


 


“Chăm chỉ không nhất định là tốt tính.” Hoắc Chấn Bắc nói: “Hơn nữa cũng không nhất định là bởi vì huyện lệnh, tóm lại nàng phải hiểu rõ một chút, nơi này cũng không hòa thuận vui vẻ như bề ngoài.”


 


Hòa thuận vui vẻ?


 


Yến Xu cảm thấy bề ngoài nơi này cũng không có vẻ hòa thuận vui vẻ, cho dù gia sư ngày hôm qua có vẻ rất thân thiện, nàng luôn cảm giác có một chút cảm giác không thể giải thích được, nhưng mà với lời nói của Hoắc Chấn Bắc, nàng vẫn gật đầu một cái nói: "Ta đã biết."


 


Hoắc Chấn Bắc không muốn làm cho Yến Xu sợ hãi, nhưng còn hơn là không biết gì, hắn hy vọng nàng có thể giữ một lòng cảnh giác.


 


Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu nàng thấy chán thì có thể tìm nữ đầu bếp nói chuyện một chút."


 


Khi Yến Xu nghe lời này, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Có phải cần ta nói vài lời hay không?"


 


Hoắc Chấn Bắc đúng là có ý này, nhưng hắn cũng biết chuyện nữ đầu bếp biết chắc hẳn không nhiều, chủ yếu là hôm nay hắn nhìn nàng ở nhà có vẻ buồn chán, hy vọng nàng có thể tìm người để nói chuyện, mà nữ đầu bếp có lẽ là nữ quyến duy nhất trong phủ.


 


Tuy nhiên nhìn bộ dáng trách nhiệm nặng nề của đối phương, hắn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu nói: "Ừ, chuyện này rất quan trọng, trông cậy vào nàng nhiều hơn."


 


Hoắc Chấn Bắc suy nghĩ, coi như tìm một chút việc gì đó cho nàng làm, tránh cho nàng lại nghĩ đến cái gì bậy bạ, thậm chí sinh ra tâm tư muốn đi ra ngoài.


 


“Được, công tử yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt.” Yến Xu nói gần như chỉ thiếu vỗ ngực hứa.


 


Hoắc Chấn Bắc nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể gật đầu một cái, lặng lẽ đổi chủ đề: "Hôm nay nàng ở nhà làm cái gì?"


 


Ôi... làm cái gì à?



 


Lúc này Yến Xu nhớ lại hình như nàng không làm gì cả.


 


Buổi sáng sau khi thức dậy đến chỗ của Lưu Phương Bình để hỏi thăm tin tức, sau đó không phát hiện được gì, sau đó thì trở về phòng, sau đó ta ngẩn người... ngẩn người...


 


Yến Xu đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình còn không phong phú bằng ngôi nhà nhỏ ở kinh thành.


 


Hoắc Chấn Bắc nhìn vẻ mặt của nàng đơn giản cũng biết bộ dáng lúc mình trở về nhìn thấy, đó là trạng thái của hắn trong một ngày, hắn cũng không nghĩ có gì không tốt, nhưng vẫn nói: "Không sao, mới vừa tới nơi này cứ làm quen trước, chờ qua vài ngày chắc sẽ có nhiều người sẽ gửi bái thiếp* cho nàng.”


*bái thiếp: thiếp mời hẹn gặp mặt.


 


"Hả? Bái thiếp?" mặt Yến Xu đầy khó hiểu.


 


"Đúng vậy, khi chúng ta vừa mới tới đây, đương nhiên sẽ có rất nhiều người mời nàng làm khách, nàng muốn đi thì đi, không muốn đi cũng không sao."


 


Mặc dù hắn chỉ mới đến đây ngày hôm qua, nhưng hầu như mọi người đã nhận được tin tức, mà thái độ của hắn đối với Yến Xu là không hề che giấu, vì vậy cho dù bất kể muốn kết giao, thăm dò tin tức, hoặc có mục đích khác, bọn họ nhất định sẽ cố gắng dò xét Yến Xu đầu tiên, có lẽ đây chính cái được gọi là xã giao phu nhân.


 


Đời trước Hoắc Chấn Bắc chưa từng thành thân lấy thê, nên cũng chưa từng trải qua những điều này, bây giờ ngược lại hắn đã sẵn sàng để trải qua những điều này khi nhậm chức lần đầu tiên, chỉ là hắn không có ý định thu phục các quan viên ở đây thông qua phu nhân, cho nên đi hay không đi, điều đó phụ thuộc vào Yến Xu.


 


Yến Xu cẩn thận quan sát vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc một phen, sau khi xác định hắn không nói dối, nàng mới hỏi: "Vậy, chuyện này có ảnh hưởng gì đến chàng hay không?"


 


Nếu là có chỗ tốt nàng nhất định sẽ đi, nếu là không tốt, cho dù nàng muốn cũng sẽ không đi, cho nên nàng nghĩ tốt hơn là nên hỏi trước cho rõ.


 


Hoắc Chấn Bắc thờ ơ nói: "Không có ảnh hưởng gì, nếu ở nhà cảm thấy buồn chán, chỉ cần chọn đi mấy nhà muốn đến, nếu không muốn làm những việc này thì cứ đẩy hết đi là được."


 


“Ồ.” Yến Xu gật đầu một cái, nhưng cảm thấy lời nói này có gì đó không ổn, mặc dù nàng không hiểu mấy chuyện này, nhưng nàng cũng biết không có lý do gì để đẩy hết tất cả, vì vậy nàng suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm: "Vậy thì ta sẽ chọn đi một hoặc hai nhà."



 


Nàng thực sự không giỏi cũng không thích tiếp xúc với người lạ, nếu muốn tới thăm, nàng cảm thấy đi một hay hai nhà cũng không sai biệt lắm, bởi vì nơi này cũng chỉ lớn như vậy, khách trong yến hội của mỗi nhà cũng không khác nhau mấy, như vậy cũng coi như là đều biết hết.


 


Hoắc Chấn Bắc không có ý kiến với ý tưởng này của Yến Xu, chỉ nói: "Tùy nàng quyết định."


 


Nếu như vậy, Yến Xu quyết định phải tìm hiểu mối quan hệ ở đây trước một chút, sau đó chọn một hai nhà thích hợp để đi, không ngờ nàng lại đột nhiên phát hiện ra chuyện để làm, Yến Xu cũng không ngại phiền phức, ngược lại trên mặt của lộ ra mấy phần ý cười.


 


Hoắc Chấn Bắc nhìn thấy, hỏi: "Nàng rất thích việc này hả?"


 


Yến Xu lắc đầu: "Không có, chỉ là có việc phải làm còn tốt hơn không có việc gì làm."


 


“Hừ?” Hoắc Chấn Bắc phát ra từ trong mũi một tiếng, sau đó hỏi: “Hôm nay ở nhà một mình rất chán hả?


 


Yến Xu tiếp tục lắc đầu: "Cũng không phải, ta vừa mới chuyển đến từ nơi khác, đột nhiên không biết phải làm gì?"


 


“Nàng có thể giống như lúc ở kinh thành.” Hoắc Chấn Bắc nói.


 


Hắn cảm thấy Yến Xu khi ở kinh thành rất tốt, dù là đi ra ngoài hay thế nào, hắn đều có thể nhìn thấy nàng đợi ở cửa khi hắn trở về, mỗi bữa ăn nàng sẽ mang cho hắn những món ăn nóng hổi, hắn cũng có thể mặc y phục, giày mũ mà nữ nhân này tự làm cho mình, có thể cùng nhau đọc sách, vẽ tranh trong thư phòng lúc rảnh rỗi, cuộc sống như vậy thật sự rất thoải mái.


 


“Ừ.” Yến Xu gật đầu, cũng không nói rằng tâm lý ở kinh thành và ở đây khác biệt như trời đất.


 


Một cái chỉ là lo lắng không biết đối phương thi cử có đậu hay không, một cái lo lắng không biết có nguy hiểm đến tính mạng hay không, sự khác biệt này thậm chí khiến nàng muốn thêu cái gì cũng không tĩnh tâm được.


 


Yến Xu biết trong lòng Hoắc Chấn Bắc hẳn là có nhiều lo lắng hơn chính mình, cho nên cũng không định nói cho hắn chuyện này, vừa nghĩ tới lại muốn hỏi: "Bên phía Lưu Phương Bình thì sao?"


 



“Nàng đã đi qua?” Ngay khi Yến Xu nói vậy, Hoắc Chấn Bắc gần như ngay lập tức đoán được nàng đã làm gì.


 


Yến Xu gật đầu: "Nhưng mà ông ấy vẫn không chịu nói gì cả."


 


Hoắc Chấn Bắc nghe xong câu trả lời cũng không có gì ngạc nhiên, cũng không tức giận, chỉ nhẹ giọng nói: "Hiện tại đừng quan tâm ông ta, nếu người ở lại, có một số việc không thể tùy ý mà làm."


 


Không biết tại sao, nhưng Yến Xu cảm giác mình nghe thấy ác ý trong lời nói của Hoắc Chấn Bắc, nàng buột miệng nói: "Chàng định làm gì?"


 


Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dáng cảnh giác đột ngột như mèo dựng lông của Yến Xu, cười nhẹ nói: "Không có chuyện gì, ta có thể làm gì, chỉ là hôm nay ta đã tìm được người có thể chữa khỏi căn bệnh lạ của trượng phu chủ sạp rồi?"


 


“Thật hả?” Sự chú ý của Yến Xu ngay lập tức bị chuyển hướng bởi sự việc này, nàng lập tức hỏi về chủ sạp và trượng phu nàng ta, cũng như đại phu mà Hoắc Chấn Bắc tìm thấy.


 


“Cho nên, chàng gần như chạy vất vả cả ngày ở bên ngoài hả?” Nghe xong lời này, vẻ mặt Yến Xu tràn đầy vẻ đau lòng, điều này khiến cho Hoắc Chấn Bắc cảm thấy chính mình không phải một ngày đi tìm người, mà là ảo giác một ngày đi hầm mỏ đào mỏ.


 


“Không sao, chỉ là thuận tiện đi dạo trên phố mà thôi.” Hoắc Chấn Bắc vô thức an ủi Yến Xu.


 


Chỉ là Yến Xu không bị những lời này an ủi, buổi tối liền đổ một chậu nước nóng lớn cho hắn ngâm chân, xoa bóp chân cho hắn, trước sau thay nước mấy lần, ước chừng hết nửa giờ mới tính là xong.


 


Ngươi nói một nữ nhân, còn là nữ nhân của ngươi, nửa ngồi dưới chân ngươi, rót nước rửa chân đi tất cho ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?


 


Hoắc Chấn Bắc chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng của nước dưới chân không chỉ giới hạn ở chân, lại từng chút từng chút mà lan dần lên trên, nhất là khi nữ nhân kia còn vừa nhéo chân hắn vừa hỏi hắn có thoải mái hay không.


 


Vì vậy, khi Yến Xu chuẩn bị cúi xuống rót nước, nàng đã bị ném lên giường.


 


Hoắc Chấn Bắc cảm thấy hoàn toàn không thể trách mình, dưới tình huống này, hoàn toàn không thể kiềm chế được, hết lần này tới lần khác nữ nhân này còn nói hắn mệt mỏi cả ngày, không thích hợp như vậy, luôn từ chối, vì vậy Hoắc Chấn Bắc dốc sức tự mình nói với nàng cái này rất thích hợp, vô cùng thích hợp, là cách giải tỏa mệt mỏi thích hợp nhất.


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 49
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...