Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 46

115@-

Nơi bọn họ ở đương nhiên là phòng ngủ chính, mà phụ tử Lưu Phương Bình ở nơi gần tiền viện, hai nơi cách nhau xa một chút.


 


Yến Xu đi đến nơi đó mất gần nửa khắc* đồng hồ.


*một khắc = 15 phút


 


Phụ tử bọn họ không có ở một phòng như lúc ở trạm dịch, vì vậy khi Yến Xu đi đến, chỉ có một mình Lưu Phương Bình trong phòng.


 


Bọn họ không có nhiều hành lý nên không cần thu dọn, trong phòng cũng không có thay đổi gì, vừa nhìn thấy Yến Xu và Hoắc Chấn Bắc, thì mở cửa mời bọn họ vào.


 


Bởi vì có nữ quyến, nên cũng không đóng cửa, cứ mở ra.


 


Bọn họ cũng không sợ bị nghe lén, nên Yến Xu nói thẳng vào vấn đề: "Ông có biết những người ở đây không?"


 


Lưu Phương Bình lắc đầu một cái.


 


Từ sau khi thành thân ông ấy đã ở Miêu trại, sau đó vì Lưu An, nên chuyển đến một nơi càng xa, hầu như không có tiếp xúc với người trong huyện nha chứ đừng nói là biết.


 


Thấy ông ấy lắc đầu, Yến Xu trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Ông hoàn toàn không biết sao?"


 


Lưu Phương Bình cố gắng hết sức để nhớ lại một chút, có phần không chắc chắn nói: "Hình như trước kia Nhâm huyện lệnh và những người khác có chút bất hòa."


 


Ông ấy cũng tình cờ nghe được người trong nhà nói, hình như Đại tế ti của họ rất khó chịu với huyện lệnh, nhưng lại hài lòng với những người khác, Lưu Phương Bình đoán rằng, chắc cách làm của huyện lệnh không giống như những người khác, cái này chắc được coi là bất hòa nhỉ.



 


Điểm "Bất hòa" này không phải là thông tin hữu ích đối với Yến Xu, không phải ai cũng có quan hệ tốt với mọi người, có chút bất hòa với nhau là chuyện bình thường, hơn nữa nàng cũng không biết huyện lệnh trước kia là người như thế nào, không có cách nào để xác định sự bất hòa là do bên nào.


 


Yến Xu tiếp tục nhìn Lưu Phương Bình, giống như muốn lấy thêm tin tức từ ông ấy, nhưng Lưu Phương Bình không biết gì về chuyện này, nên chỉ có thể lắc đầu.


 


Yến Xu thất vọng nhìn Hoắc Chấn Bắc, nhìn bộ dáng không biết làm thế nào.


 


Hoắc Chấn Bắc đưa tay lên sờ đầu nàng một cái nói: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, bây giờ lo lắng cũng chỉ là buồn lo vô cớ mà thôi, không bằng hãy thả lỏng."


 


Yến Xu cũng biết có lẽ không còn cách nào khác ngoài "thả lỏng" nên chỉ có thể gật đầu, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ vô cùng thất vọng và lo lắng.


 


Hoắc Chấn Bắc không muốn nhìn thấy Yến Xu lo lắng như vậy, nhưng loại chuyện này hắn cũng không có biện pháp khống chế, cũng không thể nói hắn đã từng làm quan đã hơn mười năm, cho dù không thể quản lý tốt nơi nhỏ này, cũng không thể đưa mình vào tình thế nguy hiểm.


 


Không còn cách nào, hắn chỉ có thể tìm thứ gì đó để chuyển hướng sự chú ý của Yến Xu.


 


"Chúng ta mới đến đây, ta thấy nhiều thứ trong phủ còn chưa đầy đủ, ngày mai chúng ta ra ngoài mua vài thứ bổ sung, hôm nay nàng xem còn cần bổ sung những thứ gì."


 


Có thể vị huyện lệnh trước kia là một người không câu nệ tiểu tiết, hoặc có thể ông ta chết thảm đột ngột, những người trong phủ để ý, đốt hoặc vứt tất cả đồ dùng của ông ta, tóm lại không chỉ trong sân vắng vẻ, trong phòng trang trí cũng rất đơn giản, gần giống như một khách đ**m, ngoại trừ những món cơ bản cũng không có đồ gì khác.


 


Sau khi nghe được lời nói của Hoắc Chấn Bắc, Yến Xu cũng cảm thấy quả thật căn nhà trống không, mặc dù không cần bố trí như tiểu viện cũ nhưng ngay cả đồ dùng phòng bếp nơi này cũng cần mình bổ sung thêm, nhưng trang trí trong phòng cần phải chính tay mình làm, vì vậy Yến Xu không ở lại chỗ Lưu Phương Bình rối rắm, mà quay lại xem kỹ mấy thứ khác nhau trong viện nhà họ, trong đầu suy nghĩ, bàn bạc với Hoắc Chấn Bắc, sau đó liệt kê những thứ muốn mua ghi thành danh sách.


 


Hoắc Chấn Bắc liếc nhìn danh sách của Yến Xu, lại còn có hạt giống hoa?


 



Hắn hỏi: "Nàng định trồng hoa à?"


 


Nếu như người bình thường muốn trang trí sân đẹp hơn thì sẽ nhờ người làm vườn trồng ít hoa, nhưng Hoắc Chấn Bắc không ngờ rằng Yến Xu lại trực tiếp đi mua hạt giống hoa.


 


Yến Xu gật đầu một cái: "Ta cũng không phải rất quen thuộc nơi này, sợ chính mình không có việc gì làm, cho nên mua một ít hạt giống hoa vừa lúc có thể giết thời gian."


 


Đây là không có ý ra cửa.


 


Ngược lại Hoắc Chấn Bắc ủng hộ nàng không ra cửa, nên cũng không hỏi thêm câu nào nữa, nhìn lướt qua danh sách của nàng rồi nói: "Cứ mua như vậy đi, nếu ở trên đường nhìn thấy gì muốn mua thì mua thêm."


 


“Vâng.” Yến Xu nói rồi cất danh sách đi, trong đầu suy nghĩ xem còn sót lại thứ gì không, sau khi phát hiện không thiếu thì đêm nay mới yên tâm ngủ.


 


Mặc dù liệt kê ra danh sách, nhưng bởi vì hai người không quen thuộc nơi này, Hoắc Chấn Bắc muốn đưa Yến Xu đi giải buồn một chút, cho nên ngày hôm sau đi ra ngoài cũng không có trực tiếp đi mua đồ, mà chậm rãi đi dạo trên đường.


 


Nơi này người Miêu và người Hán sống cùng nhau, cũng có một số người Khương các ngoại tộc khác, vì vậy các sạp trên đường phố, thậm chí cả y phục cũng có những nét đặc trưng riêng.


 


Hoắc Chấn Bắc đang đi thì dừng lại trước một quầy hàng có trang sức bạc đeo cổ tinh xảo, rõ ràng không phải sạp đồ của người Hán.


 


Chủ sạp hàng là một cô nương hơn hai mươi tuổi, bởi vì đồ trang sức của họ khác với người Hán, không thể phân biệt được đó là phụ nhân hay cô nương, Hoắc Chấn Bắc cũng không có gọi nữ nhân này, trực tiếp nhìn xuống những thứ nàng ta đang bán.


 


Gian hàng của nàng ta chủ yếu là đồ trang sức nhỏ bằng bạc xinh xắn, một ít túi thơm, tất cả đều trông rất tinh xảo, Hoắc Chấn Bắc nhìn một lúc, sau đó đưa tay lấy ra một đôi bông tai.


 


Chủ sạp nhiệt tình mười phần giới thiệu: "Đôi bông tai này là thuần bạc, ngài nhìn tay nghề này, trượng phụ ta đã mất ba ngày để chạm khắc từng chút một." Nàng ta vừa nói vừa nhìn Yến Xu ở bên cạnh nói: "Đây là bông tai đặc biệt trong tộc của chúng ta, vừa vặn thích hợp với vẻ đẹp của phu nhân."



 


Điểm tinh tế của đôi bông tai này là ở phía đuôi có một bông hoa không biết tên, bông hoa của hai chiếc bông tai còn khác nhau, một chiếc thì nở một nửa, chiếc còn lại thì nở hết, có lẽ là cố tình như vậy, lấy cái ý cảnh.


 


Đồ vật này nhìn là biết mua cho mình, Yến Xu giật giật ống tay áo Hoắc Chấn Bắc ở bên cạnh một cái: "Công tử, không cần đâu."


 


Loại trang sức thuần bạc này chính tay người ta làm ra tốn không ít bạc, chắc chắn không hề rẻ, Yến Xu đã quen tiết kiệm, cảm thấy mua loại đồ này quá lãng phí.


 


Hoắc Chấn Bắc nhìn thấy Yến Xu như vậy, cũng không trực tiếp vung tay bảo người ta gói lại, mà hỏi: "Cái này bán như thế nào?"


 


“Hai lượng bạc.” Chủ sạp nói xong giống như sợ Hoắc Chấn Bắc chê giá cao, nên nhanh chóng bổ sung: “Ngài đừng tưởng rằng đôi bông tai này không lớn, nhưng đều là làm bằng bạc thật, không pha tạp chút nào, chỉ là nguyên liệu thô đã bỏ ra nhiều hơn một lượng bạc, với giá tiền này không hề cao. "


 


Nàng ta nói xong thấy Hoắc Chấn Bắc không nói gì, Yến Xu cũng ở bên cạnh mang theo vẻ mặt đau lòng, dứt khoát nghiến răng, nói: “Các ngài nếu muốn mua thì một lượng tám mang đi đi."


 


Nàng ta nói xong vô cùng đau lòng nói: "Nếu không phải ta vội vàng cần tiền, bình thường loại này bán ba lượng."


 


Nếu như bình thường Hoắc Chấn Bắc sẽ không quan tâm đối phương đưa ra lý do gì, nhưng lúc này thái độ của hắn lại khác thường hỏi: "Tại sao lại cần tiền gấp vậy?"


 


Chủ sạp giống như để bọn họ tin tưởng, cũng không che giấu nói: “Mấy ngày trước nam nhân ta bị bệnh, hôm nay không làm được, bệnh lại vẫn luôn không khá lên, chỉ có thể bán tất cả đồ trước kia để gom tiền.”


 


Hoắc Chấn Bắc dường như bị lý do của nàng ta làm cho cảm động, trực tiếp trả tiền cho chủ sạp giúp hắn gói đồ lại, nhưng khi chủ sạp trả tiền lẻ lại hắn như vô tình hỏi: "Không biết là bệnh gì vậy?"


 


Chủ sạp dường như không nghĩ đối phương lại hỏi cặn kẽ như vậy có vấn đề gì, nên thản nhiên trả lời: “Biết bệnh gì cũng không trị hết được.”


 



Hoắc Chấn Bắc tiếp tục hỏi: "Không biết có triệu chứng gì?"


 


Cuối cùng chủ sạp dường như cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, ngẩng đầu lên cảnh giác liếc nhìn Hoắc Chấn Bắc nhưng cũng không nghĩ ra một người xa lạ hỏi dò bệnh tình của nam nhân nàng ta sẽ có ý đồ gì.


 


Hoắc Chấn Bắc cười hiền lành, như thể là một người rất tốt bụng, chỉ nghe hắn nói: "Tại hạ có biết một chút y thuật, cho nên nghe có người bị bệnh, liền nhịn không được hỏi."


 


Chủ sạp nghe hắn nói như vậy, ngược lại yên tâm, vì bệnh tình của trượng phu nàng ta vẫn chưa được chữa khỏi, nàng ta thấy đại phu giống như là cọng rơm cứu mạng, nói với Hoắc Chấn Bắc về tình trạng nam nhân mình: "Ban đầu nam nhân ta có chút sốt, chúng ta cũng không coi trọng loại bệnh vặt này, về sau bụng dần dần to lên, thỉnh thoảng còn bị nôn mửa, nếu không phải y là đàn ông, chúng ta còn tưởng rằng y đang mang thai. "


 


Nữ nhân vừa nói lại giống như nhớ ra điều gì đó và nói thêm: "Trong trại chúng ta đã có mấy người chết vì bệnh này, bọn họ đều nói rằng đây là mang thai âm đắc tội thần linh, nhưng mà chúng ta đang sống thật tốt sao lại đắc tội với thần linh, ta nghĩ hay là kiếm thêm nhiều chút tiền, tìm thêm mấy đại phu xem một chút cho nam nhân ta."


 


Nữ nhân vừa nói vừa đỏ mắt lên, có thể thấy không nói là dối.


 


Hoắc Chấn Bắc thấy vậy,  lộ ra ánh mắt đồng tình nói: "Điều này thật sự là tai họa, chỉ là sao có thể nói là đắc tội thần linh chứ, nhưng mà nơi các ngươi ở có xuất hiện cái gì kỳ lạ hay không."


 


Nữ nhân cũng không dối gạt với Hoắc Chấn Bắc mà nói thẳng: "Làm gì có cái gì kỳ lạ, bọn họ đều nói là tiểu tử Lưu gia là người xui xẻo, có thể xui xẻo thật, nhưng người ta cũng đã sống mười mấy năm, hơn nữa giờ người ta cũng đi rồi, cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."


 


Hai chữ "Lưu gia" khiến Hoắc Chấn Bắc nắm bắt được một số thông tin, hắn xúc động nói: "Một hài tử có thể có cái gì xui xẻo chứ."


 


Mới vừa rồi nữ nhân này còn nói không liên quan gì đến hài tử kia, lúc này lại nói: "Muốn nói xui xẻo, hài tử kia trời sinh dị đồng, còn khắc chết mẫu thân mình, quả thật không phải đồ tốt."


 


"Lưu gia", "dị đồng" Hoắc Chấn Bắc gần như chắc chắn hài tử xui xẻo kia là ai.


 


Bọn họ không chịu nói mình là đến từ Miêu trại, nhưng Hoắc Chấn Bắc đã xác nhận được từ miệng người khác.


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 46
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...