Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 44
122@-
Mặc dù cho rằng ý nghĩ này rất vô lý, nhưng Yến Xu vẫn không thể không nghĩ đến nó.
Nàng ngẩng đầu lên, ra vẻ vô tình quan sát vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc mấy lần, cuối cùng hỏi: "Tướng công, có phải chàng không thích ta nói chuyện với Lưu An?"
Nàng vẫn luôn không quen gọi Hoắc Chấn Bắc là "Tướng công" trước mặt người ngoài, nhưng lúc này nàng cố ý đổi xưng hô để xem phản ứng của Hoắc Chấn Bắc một chút.
Nhưng mà để cho nàng thất vọng là, Hoắc Chấn Bắc không có phản ứng gì khác, hắn chỉ gật đầu nói: "Nàng là người bên cạnh ta, nên biết có chừng mực."
Chừng mực này là gì thì không nói, để cho một mình Yến Xu tự suy nghĩ.
Nói mình là người bên cạnh hắn thì không nên quá thân cận với nam nhân khác, hay là nói người bên cạnh hắn không được quá ồn ào? Yến Xu cũng không chắc chắn, nhưng vì ý nghĩ ghen tuông mà dâng lên một chút cảm giác may mắn trong lòng nàng trong nháy mắt tan thành mây khói.
Nàng cúi đầu, che giấu sự thất vọng trong lòng, đồng ý nói: "Ta hiểu rồi, công tử."
Hoắc Chấn Bắc có chút không vui khi nghe nàng đã đổi lại xưng hô ban đầu, nhịn một lúc vẫn nói: "Sao nàng gọi người cũng không đúng."
Cái gì?
Yến Xu ngẩng đầu liếc nhìn Hoắc Chấn Bắc, đột nhiên hiểu ra hắn đang nói cái gì, bỗng cảm thấy có chút xấu hổ vì tâm tư nhỏ của mình, lắp bắp nói: "Ta... Ta..."
"Ta" hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi một tiếng: "Tướng công."
Vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc giãn ra một chút, hắn có vẻ rất hài lòng, nhưng chỉ được một lúc, gương mặt hắn nghiêm túc nói: "Trước mặt người ngoài chú ý một chút, không nên bị người ta bàn tán, nàng thích làm gì thì chờ trở về chỗ ở đã."
Yến Xu: "..."
Rõ ràng người để nàng gọi như vậy là hắn, kết quả ngược lại nói nàng không chú ý, Yến Xu cảm thấy có lẽ đầu óc của mình và Hoắc Chấn Bắc không giống nhau, có lúc nàng không theo kịp nhịp điệu của đối phương.
Lần trước Hoắc Chấn Bắc nói với nàng rằng quan viên ngũ phẩm trở lên được mang theo người nhà, sau đó nàng đi kiểm tra thì phát hiện đúng là có chuyện này, chắc là vì kiềm chế quan viên, cho nên bây giờ hắn nói không muốn bị người ta bàn tán nàng có thể hiểu được, nhưng mà nếu là như vậy, vậy vừa rồi tại sao phải nói như vậy, hay là nàng hiểu lầm, ý tứ trong lời nói không phải bảo mình gọi hắn là tướng công?
Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn lại không giống.
Yến Xu cân nhắc một lúc, trong suốt chặn đường bí mật liếc mắt nhìn Hoắc Chấn Bắc mấy lần, nhưng vẫn là không hiểu được tâm tư của hắn, cuối cùng chỉ có thể nghĩ thầm, quên đi, dù sao cứ đi theo hắn là được.
Mặc dù tính tình của công tử có đôi khi hơi khó nắm bắt, nhưng sau một thời gian Yến Xu ở chung, thấy hắn thật ra là một người rất dễ gần, căn bản chỉ cần đi theo hắn là được, bây giờ nàng kiên quyết thực hiện theo quy tắc này.
Vì vậy nàng không hỏi thêm, giải thích thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau Hoắc Chấn Bắc.
Trạm dịch này nhìn không có nhiều cây cối như cái lần trước, sắp xếp cho hai người Hoắc Chấn Bắc và Yến Xu một căn phòng.
Chỉ là trạm dịch này rõ ràng nhỏ và cũ nát hơn nhiều, hơn nữa trạm dịch đã sắp xếp phòng tốt nhất cho bọn họ, nhưng căn phòng trông vẫn không được tốt cho lắm.
Nhất là cái giường, khi nằm phát ra tiếng kêu "két", hai người hơi chen chúc khi ngủ, tình trạng này còn không bằng mỗi người một phòng.
Nhưng may mắn là cả hai người đều không quá để ý về những thứ này, đặc biệt là tư thế ngủ của Hoắc Chấn Bắc phải đem người ôm vào trong ngực mà ngủ, chiếc giường nhỏ có vẻ thuận tiện hơn cho hắn phát huy.
Yến Xu thật sự không biết công tử làm vậy là cố ý hay là đã hình thành thói quen, có khi trước khi đi ngủ bọn họ đang ở tư thế bình thường, nhưng khi tỉnh dậy lại trở thành như thế này, dường như là một hành động trong vô thức của hai người bọn họ.
Đêm nay cũng vậy, lúc đầu hai người chỉ nằm ngang bình thường, nhất là giường rất không chắc chắn, Yến Xu thậm chí không dám trở mình, ngược lại không phải sợ cái giường sập, chỉ là cảm thấy trạm dịch nho nhỏ, cách âm của cũng rất kém, lâu lâu lại phát ra tiếng động của giường, luôn có một loại cảm giác xấu hổ.
Hai người nằm im trên giường.
Yến Xu nghĩ dường như từ khi xuống xe ngựa công tử không nói chuyện với nàng nhiều, nên chủ động tìm đề tài nói: "Công tử, chàng ngủ chưa?"
Đây rõ ràng là một câu nói nhảm, nếu nàng đang ngủ say, nàng sẽ không dám đánh thức hắn, mặc dù đánh thức giống như cũng không có chuyện gì.
Rõ ràng sau khi nàng nói xong, nghe thấy đối phương "ừ" một tiếng.
Ừ, là đã ngủ hay chưa?
Ngủ còn trả lời mình?
Yến Xu cảm thấy đối phương có thể vẫn còn tức giận, mặc dù không biết tại sao lại tức giận, vì vậy nàng tự động bỏ quên lời nói của hắn, chỉ cho rằng đối phương đang nói với nàng rằng hắn vẫn còn chưa ngủ.
Nàng tiếp tục hỏi: "Có phải sắp tới huyện Lễ không?"
Đây là trạm dịch cuối cùng, những gì nàng hỏi đều giống như nói nhảm, nhưng Hoắc Chấn Bắc nghiêm túc đáp: "Nếu ngày mai vội vàng chạy một đường, có thể đến đó trước khi mặt trời lặn."
Đây chẳng phải là mấy giờ đã đến?
Yến Xu biết cách đó không xa, nhưng không ngờ lại gần như vậy, nhưng là gần như vậy gần huyện Lễ, tại sao trạm dịch này lại cũ nát như vậy, chẳng lẻ huyện Lễ tương đối nghèo khó?
Với suy nghĩ này trong đầu, Yến Xu cũng hỏi: "Gần huyện Lễ như vậy, nhưng lại trông bộ dáng như thế này, có phải hay không nói lên tình hình ở huyện Lễ không được tốt?"
Hoắc Chấn Bắc lắc đầu: "Theo ta biết, tình trạng cái huyện thành này cũng không tệ, bộ dáng ở đây có lẽ là bởi vì cách huyện thành không xa, cho nên không có nhiều người ở đây."
Hoắc Chấn Bắc suy nghĩ một chút, thông thường trạm dịch được quan phủ cấp kinh phí tu sửa, sau đó nói thêm: "Ảnh hưởng của quan phủ ở đây rất thấp, nơi dựa vào quan phủ để duy trì này cho nên điều kiện không tốt lắm là chuyện bình thường."
Ảnh hưởng quan phủ còn yếu nên ngay cả trạm dịch vốn chỉ là nơi cho người nghỉ ngơi cũng bị ảnh hưởng à, vậy bọn họ làm phụ mẫu một phía đi đến, chẳng phải là để cho người ta không thích hay sao?
Mặc dù trước khi đến đây nàng cũng đã biết trước, nhưng sau khi tự mình trải nghiệm mới nhận ra sự thật có thể còn tệ hơn dự kiến, không khỏi lo lắng hỏi: "Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đến..."
Hoắc Chấn Bắc vỗ lưng Yến Xu một cái: "Bọn họ có ngông cuồng cũng sẽ không tùy tiện đối địch với triều đình, nàng yên tâm."
Điều này cũng đúng, dù Miêu trại ở địa phương có thực lực như thế nào cũng không thể chống lại toàn bộ triều đình, Yến Xu không còn hỏi nữa.
Nàng không biết huyện lệnh trước mới chết không bao lâu, triều đình cũng rất ít khi quan tâm những nơi này, chỉ cần bọn họ không gây ra sự cố gì lớn, căn bản sẽ nhắm một mắt nhắm một mắt, nếu không nàng sẽ phát hiện lời này của Hắc Chấn Bắc chỉ là để an ủi nàng.
Sau cuộc nói chuyện này, bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, Yến Xu trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng nghiêm túc nhận sai với Hoắc Chấn Bắc: "Nếu công tử không thích ta nói chuyện với Lưu An, ta sẽ không nói nữa."
Hoắc Chấn Bắc rất hài lòng với thái độ của Yến Xu, nhưng vẫn nói: "Không có gì to tát, nếu ngươi thích thì cứ làm đi."
Yến Xu lắc đầu, nghiêm túc nhìn Hoắc Chấn Bắc nói: "Từ khi ta trở thành thê tử của chàng, tự nhiên mọi chuyện nên để công tử quyết định, ta biết chàng không vui, ta sẽ không tiếp tục làm chuyện khiến công tử không vui nữa."
Hoắc Trấn Bắc cũng nhìn nàng, cho đến khi Yến Xu cúi đầu có chút ngượng ngùng, mới nói: "Nàng rất tốt, thật sự rất tốt."
Càng sống chung với nữ nhân này, Hoắc Chấn Bắc càng hiểu được kiếp trước vô cùng trọng tình cảm huynh trưởng của mình rốt cuộc đã vượt qua ranh giới kia như thế nào.
Nàng ngoan ngoãn nghe lời, mọi việc đều đặt hắn lên hàng đầu, giống như bất cứ khi nào quay đầu lại, nàng đều đứng ở sau lưng, dịu dàng như vậy, e rằng không ai có thể từ chối, nhất là huynh trưởng gần như không có cảm nhận được bao nhiêu tình cảm phu thê.
Mà chính bản thân hắn cũng càng ngày càng nhận ra rằng phần lớn sự căm hận của hắn với nữ nhân này thực ra là giận cá chém thớt, huynh trưởng có thể đã làm sai, nhưng hắn có thể hiểu được, công chúa khiến hắn hận đến tận xương tủy, nhưng bị hoàng quyền trấn áp, hắn chỉ có thể hận, chỉ có nữ nhân này, nàng là người đã khiến huynh trưởng đi vào đường rẽ, cho nên hắn đương nhiên hận nàng, nhưng có lẽ ngay tại khoảnh khắc nàng cứu mình trở đi, hắn quyết định sẽ không làm gì nàng nữa, cho nên cuối cùng hắn gần như sử dụng thủ đoạn cưỡng ép, để nàng ở lại bên cạnh mình.
Phần tình cảm này một phần là do hận thù, lại có mấy phần là do tâm tư của bản thân, dường như có chút không rõ ràng, đó là cảm giác xen lẫn hận thù, biết ơn, tội lỗi, khát khao chinh phục, nó phức tạp và không trong sáng, nhưng Hoắc Chấn Bắc biết rằng bất kể thế nào, kể từ thời điểm người nữ nhân này thuộc về mình, trừ khi chết, nàng sẽ không bao giờ rời khỏi bên cạnh hắn.
Hoắc Trấn Bắc đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, còn Yến Xu thì từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tay của Hoắc Chấn Bắc lướt qua tóc nàng và đến má nàng đang ngủ.
Nữ nhân nhắm mắt lại, ngủ trong vô thức, trên mặt còn có một nụ cười nhẹ.
Nàng không có phòng bị nào với mình.
Hoắc Chấn Bắc cúi đầu, dùng môi chạm nhẹ lên trán Yến Xu, trầm giọng nói: "Lúc nào nàng cũng phải tốt như vậy, ngoài ta ra, không cho phép cái gì khác có thể chiếm tâm trí của nàng, ngay cả nói chuyện với hài tử cũng không được, nàng chỉ cần toàn tâm toàn ý cũng nghĩ đến ta là tốt."
Yến Xu không để ý tới hành động của Hoắc Chấn Bắc, lại càng không biết hắn nói gì, nhưng có lẽ nhiệt độ của môi để trên trán khiến nàng có chút khó chịu, nhíu mày một cái.
Hoắc Chấn Bắc chạm vào đôi lông mày đang cau lại của nàng và cười nói: "Lần này ta sẽ tha thứ cho nàng, nhưng ngày mai nàng không thể tiếp tục nói chuyện với tên tiểu quỷ đó nữa."
Yến Xu nơi nào có thể nghe được Hoắc Chấn Bắc nói, nhưng là Hoắc Chấn Bắc tựa hồ không có cảm thấy chính mình thật sự lầm bầm lầu bầu, nói xong lời này, hắn thậm chí còn có vẻ đắc ý, tựa như Yến Xu thật sự đồng ý cái gì.
Hoắc Chấn Bắc sau khi nói xong dường như nhận được câu trả lời thỏa đáng, ôm chặt người vào lòng, cuối cùng nhắm mắt lại.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Mặc dù cho rằng ý nghĩ này rất vô lý, nhưng Yến Xu vẫn không thể không nghĩ đến nó.
Nàng ngẩng đầu lên, ra vẻ vô tình quan sát vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc mấy lần, cuối cùng hỏi: "Tướng công, có phải chàng không thích ta nói chuyện với Lưu An?"
Nàng vẫn luôn không quen gọi Hoắc Chấn Bắc là "Tướng công" trước mặt người ngoài, nhưng lúc này nàng cố ý đổi xưng hô để xem phản ứng của Hoắc Chấn Bắc một chút.
Nhưng mà để cho nàng thất vọng là, Hoắc Chấn Bắc không có phản ứng gì khác, hắn chỉ gật đầu nói: "Nàng là người bên cạnh ta, nên biết có chừng mực."
Chừng mực này là gì thì không nói, để cho một mình Yến Xu tự suy nghĩ.
Nói mình là người bên cạnh hắn thì không nên quá thân cận với nam nhân khác, hay là nói người bên cạnh hắn không được quá ồn ào? Yến Xu cũng không chắc chắn, nhưng vì ý nghĩ ghen tuông mà dâng lên một chút cảm giác may mắn trong lòng nàng trong nháy mắt tan thành mây khói.
Nàng cúi đầu, che giấu sự thất vọng trong lòng, đồng ý nói: "Ta hiểu rồi, công tử."
Hoắc Chấn Bắc có chút không vui khi nghe nàng đã đổi lại xưng hô ban đầu, nhịn một lúc vẫn nói: "Sao nàng gọi người cũng không đúng."
Cái gì?
Yến Xu ngẩng đầu liếc nhìn Hoắc Chấn Bắc, đột nhiên hiểu ra hắn đang nói cái gì, bỗng cảm thấy có chút xấu hổ vì tâm tư nhỏ của mình, lắp bắp nói: "Ta... Ta..."
"Ta" hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi một tiếng: "Tướng công."
Vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc giãn ra một chút, hắn có vẻ rất hài lòng, nhưng chỉ được một lúc, gương mặt hắn nghiêm túc nói: "Trước mặt người ngoài chú ý một chút, không nên bị người ta bàn tán, nàng thích làm gì thì chờ trở về chỗ ở đã."
Yến Xu: "..."
Rõ ràng người để nàng gọi như vậy là hắn, kết quả ngược lại nói nàng không chú ý, Yến Xu cảm thấy có lẽ đầu óc của mình và Hoắc Chấn Bắc không giống nhau, có lúc nàng không theo kịp nhịp điệu của đối phương.
Lần trước Hoắc Chấn Bắc nói với nàng rằng quan viên ngũ phẩm trở lên được mang theo người nhà, sau đó nàng đi kiểm tra thì phát hiện đúng là có chuyện này, chắc là vì kiềm chế quan viên, cho nên bây giờ hắn nói không muốn bị người ta bàn tán nàng có thể hiểu được, nhưng mà nếu là như vậy, vậy vừa rồi tại sao phải nói như vậy, hay là nàng hiểu lầm, ý tứ trong lời nói không phải bảo mình gọi hắn là tướng công?
Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn lại không giống.
Yến Xu cân nhắc một lúc, trong suốt chặn đường bí mật liếc mắt nhìn Hoắc Chấn Bắc mấy lần, nhưng vẫn là không hiểu được tâm tư của hắn, cuối cùng chỉ có thể nghĩ thầm, quên đi, dù sao cứ đi theo hắn là được.
Mặc dù tính tình của công tử có đôi khi hơi khó nắm bắt, nhưng sau một thời gian Yến Xu ở chung, thấy hắn thật ra là một người rất dễ gần, căn bản chỉ cần đi theo hắn là được, bây giờ nàng kiên quyết thực hiện theo quy tắc này.
Vì vậy nàng không hỏi thêm, giải thích thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau Hoắc Chấn Bắc.
Trạm dịch này nhìn không có nhiều cây cối như cái lần trước, sắp xếp cho hai người Hoắc Chấn Bắc và Yến Xu một căn phòng.
Chỉ là trạm dịch này rõ ràng nhỏ và cũ nát hơn nhiều, hơn nữa trạm dịch đã sắp xếp phòng tốt nhất cho bọn họ, nhưng căn phòng trông vẫn không được tốt cho lắm.
Nhất là cái giường, khi nằm phát ra tiếng kêu "két", hai người hơi chen chúc khi ngủ, tình trạng này còn không bằng mỗi người một phòng.
Nhưng may mắn là cả hai người đều không quá để ý về những thứ này, đặc biệt là tư thế ngủ của Hoắc Chấn Bắc phải đem người ôm vào trong ngực mà ngủ, chiếc giường nhỏ có vẻ thuận tiện hơn cho hắn phát huy.
Yến Xu thật sự không biết công tử làm vậy là cố ý hay là đã hình thành thói quen, có khi trước khi đi ngủ bọn họ đang ở tư thế bình thường, nhưng khi tỉnh dậy lại trở thành như thế này, dường như là một hành động trong vô thức của hai người bọn họ.
Đêm nay cũng vậy, lúc đầu hai người chỉ nằm ngang bình thường, nhất là giường rất không chắc chắn, Yến Xu thậm chí không dám trở mình, ngược lại không phải sợ cái giường sập, chỉ là cảm thấy trạm dịch nho nhỏ, cách âm của cũng rất kém, lâu lâu lại phát ra tiếng động của giường, luôn có một loại cảm giác xấu hổ.
Hai người nằm im trên giường.
Yến Xu nghĩ dường như từ khi xuống xe ngựa công tử không nói chuyện với nàng nhiều, nên chủ động tìm đề tài nói: "Công tử, chàng ngủ chưa?"
Đây rõ ràng là một câu nói nhảm, nếu nàng đang ngủ say, nàng sẽ không dám đánh thức hắn, mặc dù đánh thức giống như cũng không có chuyện gì.
Rõ ràng sau khi nàng nói xong, nghe thấy đối phương "ừ" một tiếng.
Ừ, là đã ngủ hay chưa?
Ngủ còn trả lời mình?
Yến Xu cảm thấy đối phương có thể vẫn còn tức giận, mặc dù không biết tại sao lại tức giận, vì vậy nàng tự động bỏ quên lời nói của hắn, chỉ cho rằng đối phương đang nói với nàng rằng hắn vẫn còn chưa ngủ.
Nàng tiếp tục hỏi: "Có phải sắp tới huyện Lễ không?"
Đây là trạm dịch cuối cùng, những gì nàng hỏi đều giống như nói nhảm, nhưng Hoắc Chấn Bắc nghiêm túc đáp: "Nếu ngày mai vội vàng chạy một đường, có thể đến đó trước khi mặt trời lặn."
Đây chẳng phải là mấy giờ đã đến?
Yến Xu biết cách đó không xa, nhưng không ngờ lại gần như vậy, nhưng là gần như vậy gần huyện Lễ, tại sao trạm dịch này lại cũ nát như vậy, chẳng lẻ huyện Lễ tương đối nghèo khó?
Với suy nghĩ này trong đầu, Yến Xu cũng hỏi: "Gần huyện Lễ như vậy, nhưng lại trông bộ dáng như thế này, có phải hay không nói lên tình hình ở huyện Lễ không được tốt?"
Hoắc Chấn Bắc lắc đầu: "Theo ta biết, tình trạng cái huyện thành này cũng không tệ, bộ dáng ở đây có lẽ là bởi vì cách huyện thành không xa, cho nên không có nhiều người ở đây."
Hoắc Chấn Bắc suy nghĩ một chút, thông thường trạm dịch được quan phủ cấp kinh phí tu sửa, sau đó nói thêm: "Ảnh hưởng của quan phủ ở đây rất thấp, nơi dựa vào quan phủ để duy trì này cho nên điều kiện không tốt lắm là chuyện bình thường."
Ảnh hưởng quan phủ còn yếu nên ngay cả trạm dịch vốn chỉ là nơi cho người nghỉ ngơi cũng bị ảnh hưởng à, vậy bọn họ làm phụ mẫu một phía đi đến, chẳng phải là để cho người ta không thích hay sao?
Mặc dù trước khi đến đây nàng cũng đã biết trước, nhưng sau khi tự mình trải nghiệm mới nhận ra sự thật có thể còn tệ hơn dự kiến, không khỏi lo lắng hỏi: "Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đến..."
Hoắc Chấn Bắc vỗ lưng Yến Xu một cái: "Bọn họ có ngông cuồng cũng sẽ không tùy tiện đối địch với triều đình, nàng yên tâm."
Điều này cũng đúng, dù Miêu trại ở địa phương có thực lực như thế nào cũng không thể chống lại toàn bộ triều đình, Yến Xu không còn hỏi nữa.
Nàng không biết huyện lệnh trước mới chết không bao lâu, triều đình cũng rất ít khi quan tâm những nơi này, chỉ cần bọn họ không gây ra sự cố gì lớn, căn bản sẽ nhắm một mắt nhắm một mắt, nếu không nàng sẽ phát hiện lời này của Hắc Chấn Bắc chỉ là để an ủi nàng.
Sau cuộc nói chuyện này, bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, Yến Xu trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng nghiêm túc nhận sai với Hoắc Chấn Bắc: "Nếu công tử không thích ta nói chuyện với Lưu An, ta sẽ không nói nữa."
Hoắc Chấn Bắc rất hài lòng với thái độ của Yến Xu, nhưng vẫn nói: "Không có gì to tát, nếu ngươi thích thì cứ làm đi."
Yến Xu lắc đầu, nghiêm túc nhìn Hoắc Chấn Bắc nói: "Từ khi ta trở thành thê tử của chàng, tự nhiên mọi chuyện nên để công tử quyết định, ta biết chàng không vui, ta sẽ không tiếp tục làm chuyện khiến công tử không vui nữa."
Hoắc Trấn Bắc cũng nhìn nàng, cho đến khi Yến Xu cúi đầu có chút ngượng ngùng, mới nói: "Nàng rất tốt, thật sự rất tốt."
Càng sống chung với nữ nhân này, Hoắc Chấn Bắc càng hiểu được kiếp trước vô cùng trọng tình cảm huynh trưởng của mình rốt cuộc đã vượt qua ranh giới kia như thế nào.
Nàng ngoan ngoãn nghe lời, mọi việc đều đặt hắn lên hàng đầu, giống như bất cứ khi nào quay đầu lại, nàng đều đứng ở sau lưng, dịu dàng như vậy, e rằng không ai có thể từ chối, nhất là huynh trưởng gần như không có cảm nhận được bao nhiêu tình cảm phu thê.
Mà chính bản thân hắn cũng càng ngày càng nhận ra rằng phần lớn sự căm hận của hắn với nữ nhân này thực ra là giận cá chém thớt, huynh trưởng có thể đã làm sai, nhưng hắn có thể hiểu được, công chúa khiến hắn hận đến tận xương tủy, nhưng bị hoàng quyền trấn áp, hắn chỉ có thể hận, chỉ có nữ nhân này, nàng là người đã khiến huynh trưởng đi vào đường rẽ, cho nên hắn đương nhiên hận nàng, nhưng có lẽ ngay tại khoảnh khắc nàng cứu mình trở đi, hắn quyết định sẽ không làm gì nàng nữa, cho nên cuối cùng hắn gần như sử dụng thủ đoạn cưỡng ép, để nàng ở lại bên cạnh mình.
Phần tình cảm này một phần là do hận thù, lại có mấy phần là do tâm tư của bản thân, dường như có chút không rõ ràng, đó là cảm giác xen lẫn hận thù, biết ơn, tội lỗi, khát khao chinh phục, nó phức tạp và không trong sáng, nhưng Hoắc Chấn Bắc biết rằng bất kể thế nào, kể từ thời điểm người nữ nhân này thuộc về mình, trừ khi chết, nàng sẽ không bao giờ rời khỏi bên cạnh hắn.
Hoắc Trấn Bắc đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, còn Yến Xu thì từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tay của Hoắc Chấn Bắc lướt qua tóc nàng và đến má nàng đang ngủ.
Nữ nhân nhắm mắt lại, ngủ trong vô thức, trên mặt còn có một nụ cười nhẹ.
Nàng không có phòng bị nào với mình.
Hoắc Chấn Bắc cúi đầu, dùng môi chạm nhẹ lên trán Yến Xu, trầm giọng nói: "Lúc nào nàng cũng phải tốt như vậy, ngoài ta ra, không cho phép cái gì khác có thể chiếm tâm trí của nàng, ngay cả nói chuyện với hài tử cũng không được, nàng chỉ cần toàn tâm toàn ý cũng nghĩ đến ta là tốt."
Yến Xu không để ý tới hành động của Hoắc Chấn Bắc, lại càng không biết hắn nói gì, nhưng có lẽ nhiệt độ của môi để trên trán khiến nàng có chút khó chịu, nhíu mày một cái.
Hoắc Chấn Bắc chạm vào đôi lông mày đang cau lại của nàng và cười nói: "Lần này ta sẽ tha thứ cho nàng, nhưng ngày mai nàng không thể tiếp tục nói chuyện với tên tiểu quỷ đó nữa."
Yến Xu nơi nào có thể nghe được Hoắc Chấn Bắc nói, nhưng là Hoắc Chấn Bắc tựa hồ không có cảm thấy chính mình thật sự lầm bầm lầu bầu, nói xong lời này, hắn thậm chí còn có vẻ đắc ý, tựa như Yến Xu thật sự đồng ý cái gì.
Hoắc Chấn Bắc sau khi nói xong dường như nhận được câu trả lời thỏa đáng, ôm chặt người vào lòng, cuối cùng nhắm mắt lại.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 44
10.0/10 từ 31 lượt.