Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 25

68@-

 Lúc Hoắc Chấn Nam nói y nghe thấy hương thơm, kỳ thật Yến Xu đã làm gần xong rồi, cháo đã nấu nở ra rồi, nàng thả nguyên liệu nấu ăn vào sau đó giảm bớt lửa, chầm chậm ninh cháo, bánh bao kim sa cũng đã chưng gần xong rồi, có thể nghe thấy mùi vị ngọt ngào, nghĩ đến Công tử thích ăn trứng tô, nàng cũng làm không ít, còn có chả giò chiên, dưa leo trộn với mộc nhĩ, còn xào một phần sợi củ cải và cải thìa, lại rán một cái trứng, tất cả đồ cộng lại gần như xếp đầy một bàn.


 Bởi vì bình thường nàng và Công tử đều ăn ở trù phòng, lúc này nhiều hơn một người nàng không xác định được nên ăn ở nơi nào, bởi vậy nàng cũng không dám tùy tiện động vào những đồ này, chỉ nghĩ đợi Công tử đi đến rồi hỏi hắn.


 Không nghĩ đến nàng vừa mới nghĩ đến chuyện này, thì từ trù phòng đã nhìn thấy Công tử đi ra khỏi phòng, Yến Xu nhìn thoáng qua đồ trong nồi, thấy không có vấn đề gì, tạm thời không cần phải có người nhìn chằm chằm, mới rửa tay, bước nhỏ đến bên cạnh Hoắc Chấn Bắc, giống như tiểu tức phụ hỏi: “Công tử, cơm muốn ăn ở đâu?”


 Lúc này viện tử mới lộ ra sự nhỏ bé của nó, không chỉ không có phòng dư, ngay cả đại đường nghiêm túc cũng không có.


 Hoắc Chấn Nam vừa từ trong phòng đi ra vừa văn nghe thấy lời này, nói: “Hai người bình thường làm như thế nào, thì hôm nay vẫn làm như vậy đi.”


 Y nói xong liền có chút tự trách nói: “Lúc đó huynh cũng không chú ý đến viện tử này ngay cả thính đường cũng không có.”


 Lúc Hoắc Chấn Nam mua viện tử này chẳng qua là một cảm tình mà thôi, thậm chí căn bản còn không định ở lại đây, đương nhiên cũng không đặc biệt chú ý đến bố cục bên trong, ở chỗ này một đêm, mới phát hiện có nhiều chỗ không tiện, cũng làm khó cho đệ đệ ở đây lâu.


 Nghĩ đến đây, y liền nói: “Nếu đệ cảm thấy ở đây bất tiện, huynh sẽ bố trí một tòa nhà khác cho đệ, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi mua.”


 Hoắc Chấn Bắc lắc đầu: “Không cần, chỉ là chỗ đặt chân mà thôi, hơn nữa sau này có lẽ sẽ không ở lại đây lâu đâu, chỗ này cũng rất tốt, không có cái gì bất tiện.”


 Thật ra sau khi trúng cử thì sẽ có tỉ lệ được bố trí chức quan, chỉ là cái chỗ Kinh thành này, một cử nhân cũng không được xem là gì, hơn nữa chỉ có thể trúng tiến sĩ mới có thể có tiền đồ tốt trên quan trường, nhưng mà cho dù là lấy thân phận cử nhân hay thân phận tiến sĩ làm quan, Hoắc Chấn Bắc đều không có ý định ở lại Kinh thành.


 Bất kể Huynh trưởng có cùng Công chúa hòa ly hay không, tóm lại thái độ của Công chúa đối với bản thân đều không tốt, Kinh thành này có Công chúa áp chế, cơ bản sẽ không có cơ hội để hắn thăng chức, hơn nữa tuổi tác hắn còn đặt ở đó, ở loại địa phương nhìn lai lịch như Kinh thành, không có khả năng sẽ được ủy thác trọng trách, tình huống như vậy chỉ có xuống các địa phương tích lũy nhiều kinh nghiệm và chiến tích mới là đường ra tốt nhất.


 Lời này Hoắc Chấn Bắc nói ra, Hoắc Chấn Nam và Yến Xu đều sửng sốt một lúc, Hoắc Chấn Nam cho rằng đệ đệ là vì y vẫn nguyện ý chuyển về phủ Công chúa, trong lòng có vài phần áy náy, mà Yến Xu trong lòng lại căng thẳng, có chút lo lắng Công tử rời khỏi nơi này thì không cần nàng nữa, hơn nữa giữa nàng và Công tử không có bất kỳ ràng buộc gì, nghĩ như vậy, nếu Công tử không cần nàng, bọn họ thật sự nửa phần quan hệ cũng không có.



 Bởi vì câu nói này, ba người đối mặt với một bàn đồ ăn sáng phong phú, cũng không có ai có khẩu vị ăn uống.


 Cuối cùng vẫn là Hoắc Chấn Nam xuất phát từ lễ tiết khen Yến Xu một câu: “Tay nghề của Yến cô nương thật tốt, trong thời gian này Chấn Bắc nhờ vào sự chiếu cố của ngươi rồi.”


 Lời này nói ra giống như trên thực tế giữa Yến Xu và Hoắc Chấn Bắc không có quan hệ gì, trong lòng Yến Xu càng khó chịu, nàng miễn cưỡng cười nói với Hoắc Chấn Nam: “Đây là việc ta nên làm.”


 Đợi bữa cơm kết thúc, nhìn Hoắc Chấn Bắc và Hoắc Chấn Nam rời khỏi, lúc Yến Xu ở trù phòng thu dọn trong lòng không nhịn được vẫn luôn nghĩ đến việc kia.


 Nàng một mình ở phòng bếp nghĩ rất lâu, cuối cùng đi ra khỏi phòng bếp.


 Bình thường lúc Hoắc Chấn Bắc không ở thư phòng thì nàng cũng sẽ không đi đến đó, hôm nay lại phá lệ.


 Nàng đi thư phòng cầm giấy và bút, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hạ bút xuống, đợi chữ phía trên khô lại, nàng mới cầm tờ giấy này rời khỏi thư phòng.


 Mà bên kia Hoắc Chấn Bắc và Hoắc Chấn Nam cũng đang nói về việc rời khỏi.


 Hoắc Chấn Bắc không nghĩ đến Huynh trưởng mới ở một đêm đã muốn đi, giữ lại nói: “Huynh trưởng sao không ở thêm vài ngày.”


 Hoắc Chấn Nam khoát tay nói: “Không được, hôm qua chỉ là nhất thời nói nhảm mà thôi, nếu huynh thật sự nhiều ngày không về, Công chúa không biết sẽ tức giận như thế nào, huống hồ phụ mẫu vẫn còn đang ở đó.”


 Vấn đề phụ mẫu này cũng làm cho Hoắc Chấn Bắc nhất thời không nói được gì nữa, nếu như Công chúa thật sự tức giận, tìm phụ mẫu trút giận, vậy thật đúng là hối hận không kịp.


 Hoắc Chấn Bắc chỉ có thể không yên lòng nói: “Vậy… Huynh trưởng không cần nhường nhịn quá mức.”


 Nói đến đây, trước mắt nhịn không được hiện ra dáng vẻ toàn thân bị thương, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương của Huynh trưởng, hắn buộc miệng thốt ra: “Thật sự không được thì hòa ly đi.”



 Y nói xong thấy dáng vẻ sầu lo trên mặt đệ đệ không giảm, do dự một chút nói: “Việc đệ nói… Huynh sẽ suy xét.”


 Nếu như Huynh trưởng đã nói suy xét Hoắc Chấn Bắc cũng không tiện nói thêm cái gì, nghĩ đến Huynh trưởng là một người nói ra nhất định sẽ thực hiện, cuối cùng trên mặt hắn cũng có dấu vết vài phần buông lỏng.


 Hoắc Chấn Nam không biết tại sao đệ đệ lại nhiều lần cường điệu muốn y và Công chúa hòa ly như thế, trước khi đi y nhịn không được hỏi: “Có phải Công chúa làm gì đối với đệ hay không?”


 Y có thể cảm nhận được hắn đối với Công chúa mang theo vài phần hận ý, nhưng mà nghĩ đến tất cả hành động bình thường của Công chúa, cũng chỉ là châm chọc khiêu khích mà thôi, theo cách hiểu của y đối với đệ đệ, hắn cũng không vì vậy mà hận một người.


 Hoắc Chấn Bắc nghe vậy lắc lắc đầu: “Ta hy vọng nhìn thấy Huynh trưởng có một gia đình hòa thuận mỹ mãn, lúc về già sẽ có người đi theo.”


 Hoắc Chấn Nam vốn muốn nói hắn nhỏ như vậy đã lo lắng đến chuyện Huynh trưởng của mình lúc về già, nhưng nhìn thấy trên mặt hắn là biểu tình nghiêm túc, y ngây ngẩn cả người, cuối cùng y nghiêm túc cam kết với hắn: “Huynh trở về sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.”


 Y nói xong lại nghĩ đến chung thân đại sự của đệ đệ, cũng nhịn không được dặn dò: “Đệ vẫn luôn lo lắng việc của bản thân huynh, việc của bản thân đệ vẫn nên suy nghĩ cho kỹ, tiểu cô nương kia là nữ nhân đầu tiên đệ tiếp xúc lâu, huynh hy vọng đệ có thể phân rõ cảm tình của bản thân.”


 “Cảm tình của bản thân?”


 Hắn cũng không rõ bản thân có cảm tình gì đối với nữ nhân kia, lúc Huynh trưởng bị nàng hại chết, hắn hận, lúc Huynh trưởng đem nàng phó thác cho bản thân chăm sóc hắn lại có vài phần trách nhiệm, lúc nàng thay mình ngăn dao mà chết, hắn cảm kích, mà hiện tại bản thân là có cảm tình gì?


 Ở trong ngôi miếu đổ nát hắn từng muốn tận mắt nhìn nàng chết đi, hiện tại lại chỉ muốn đem người nuôi nhốt bên cạnh.


 Cảm tình như vậy chắc là không bình thường rồi.


 Hoắc Chấn Bắc nghĩ đến, nhưng cảm tình không bình thường thì sao, hắn sẽ không cho phép nữ nhân kia rời khỏi.


 Hoắc Chấn Bắc rũ mắt, nói: “Đệ phân rõ được.”



 Thấy thế Hoắc Chấn Nam thở dài một hơi, cũng không nhiều lời nữa, vỗ vỗ vai Hoắc Chấn Bắc rồi rời đi.


 Sau khi Hoắc Chấn Bắc đợi Hoắc Chấn Nam rời đi, hắn nghĩ tới đoạn đối thoại vừa nãy giữa hắn và Huynh trưởng, nhịn không được đi đến gian phòng của Yến Xu.


 Yến Xu đang ở trong phòng quấn tờ giấy kia lại, nàng vẫn chưa biết Hoắc Chấn Nam đã rời đi, đang suy nghĩ phải làm sao để tìm kiếm thời cơ đem đồ vật này đưa cho Công tử, sau đó nói rõ ràng ý nghĩ của bản thân.


 Đợi đến lúc lơ đãng ngẩng đầu, mới nhìn thấy một bóng dáng đang đứng ở cửa.


 Nàng có chút bị dọa, vỗ vỗ ngực, cẩn thận liếc mắt nhìn, sau khi xác định bản thân không bị hoa mắt mới nói bóng dáng ngoài cửa: “Là ai?”


 Kỳ thực là hỏi như vậy, nhưng từ thân ảnh nàng căn bản đã đoán ra được đó là Công tử rồi, bởi vậy vừa hỏi, nàng vừa đi đến bên cửa dự định mở cửa.


 Đợi cửa mở ra, sau đó liền thấy ở trước cửa là Công tử mặt không biểu tình.


 Yến Xu không xác định được mục đích đến của hắn, từ trên mặt hắn càng không phán đoán được tâm tình hiện tại của hắn rốt cuộc là như thế nào, chỉ có thể cẩn thận dè dặt hỏi: “Công tử có việc tìm ta sao?”


 Hoắc Chấn Bắc bị hỏi đến á khẩu.


 Hắn cũng không biết tại sao bản thân lại đi đến trước cửa của nữ nhân này, đợi đến lúc phản ứng kịp muốn rời đi thì nữ nhân này đã đẩy cửa ra.


 Yến Xu nhìn đối phương không nói lời nào, chỉ có thể tránh cơ thể sang bên cạnh nói: “Công tử tiến vào ngồi trước đi, ta châm trà cho ngài.”


 Sau khi Hoắc Chấn Bắc ngồi xuống trước bàn nhìn bóng lưng bận rộn của nữ nhân liền đột nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy Huynh trưởng của ta như thế nào?”


 Yến Xu bị hỏi đến sững sờ, động tác châm trà cũng chậm lại.



 Yến Xu gần như không chú ý đến Hoắc Chấn Nam, thậm chí ấn tượng đối với tướng mạo của y cũng chỉ dừng lại ở mức tương tự Công tử mà thôi, vì vậy hỏi ấn tượng của nàng đối với đối phương, nàng nhất thời có chút đáp không được.


 Nàng chỉ có thể khách sáo nói: “Huynh trưởng của Công tử đương nhiên là vô cùng tốt rồi.”


 “A ~ đã như vậy, để người đi theo huynh ấy thì như thế nào?” Hoắc Chấn Bắc nói, trong giọng nói phân không ra hỉ nộ.


 Yến Xu vốn đã bởi vì lời nói lúc sáng của Hoắc Chấn Bắc mà lo lắng sau khi hắn rời khỏi chỗ này thì sẽ không cần bản thân nữa, lúc này nghe thấy lời này liền tưởng là thật, nàng đặt ấm trà lên trên bàn, cũng không có tâm tư châm trà nữa, vội vàng cầm tờ giấy trong ngực ra, đưa cho Hoắc Chấn Bắc nói: “Công tử, ta thấy giữa chúng ta luôn thiếu vật này, ngài không chuẩn bị, là ngài lương thiện, ta lại không thể yên tâm thoải mái như vậy được.”


 Hoắc Chấn Bắc thấy mình vừa nói xong Yến Xu liền cầm ra một văn tự, cho rằng nàng không chờ được muốn rời khỏi mình, khí áp trên người liền thấp hơn vài phần, chỉ là nghe thấy lời của nàng không giống như bản thân nghĩ, vì vậy cuối cùng vẫn áp xuống ác niệm trong lòng, bề ngoài giống như bình tĩnh tiếp nhận tờ giấy kia.


 Hắn vội vàng nhìn lướt qua, mới phát hiện đây là…


 Văn tự bán mình!


 Hơn nữa phía trên đã in một dấu tay, hiển nhiên là của nữ nhân trước mắt.


 Hoắc Chấn Bắc đem đồ trong tay nhìn kĩ lại một lần nữa, mới một lần nữa dùng ánh mắt nhìn kĩ nữ nhân trước mắt này, nói: “Ngươi đây là…”


 Yến Xu cúi đầu, nhưng rất nhanh đã ngẩng mặt đối mặt với Hoắc Chấn Bắc, trong ánh mắt của nàng tràn đầy nghiêm túc nói: “Lúc trước nếu như đã đáp ứng Công tử lấy thân báo đáp, con người này của Yến Xu đương nhiên cũng là của Công tử.”


 “Là của ta, vì vậy liền làm văn tự bán mình này, ý định bán mình cho ta?” Hoắc Chấn Bắc hỏi.


 Yến Xu cẩn thận quan sát sắc mặt của Hoắc Chấn Bắc, thấy đối phương không có ý tứ tức giận, lúc này mới gật đầu nói: “Vốn là nên như vậy, chỉ là Công tử nhân từ, mới luôn không có để ta ký cái này.”


 Hoắc Chấn Bắc cầm văn tự bán mình trong tay liếc mắt nhìn kĩ, lúc này mới cười giống như không cười nhìn Yến Xu: “Chẳng lẽ ngươi không biết lấy thân báo đáp cũng không phải chỉ có một ý tứ là bán mình sao?”


 Yến Xu bị Hoắc Chấn Bắc hỏi đến mức cúi đầu, không dám nói tiếp nữa.


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 25
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...