Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 13

144@-

Trước khi ra cửa, Yến Xu cũng cố ý soi gương, cũng biết bây giờ nhìn mình không được tốt lắm, vì thế nàng còn cố ý bôi một tầng phấn mỏng, chỉ là không thường dùng những thứ này, cho nên hiệu quả không rõ ràng, lúc này đối với nghi hoặc của Hoắc Chấn Bắc, nàng chỉ có thể cười nói: “Công tử nói là mắt của ta à? Cái này không có gì, là lúc nấu cơm bị khói xông đến.”


 


Lời nói dối vụng về này.


 


Hoắc Chấn Bắc nhìn Yến Xu, vẻ mặt đều thể hiện ta tin ngươi mới lạ đấy.


 


Yến Xu chỉ có thể cúi đầu xuống, có chút ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Tối qua ta ngủ có chút không được tốt, ai biết hôm nay lúc dậy lại như vậy.”


 


Thật ra thì đâu chỉ có tối hôm qua ngủ không tốt, Hoắc Chấn Bắc hai đêm ở trường thi nàng đều gần như chưa ngủ ngon, một lát thì lo lắng hắn ở căn phòng vuông nhỏ ấy ngủ có được hay không, một lát lại lo lắng hắn ăn những thứ lương khô có quen hay không, còn lo lắng hắn thi có thuận lợi không, gần như cả đêm chỉ nhắm mắt mà thôi, nhưng đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo.


 


Chỉ là những lời này không thể nói cho công tử, nàng chỉ có thể miễn cưỡng giải thích: “Tối hôm qua cũng không biết có chuyện gì, bên ngoài gió thổi vù vù, làm cho người hoàn toàn không ngủ được.”


 


Tối hôm qua quả thật là nổi gió, mặc dù Hoắc Chấn Bắc cũng không phải tin lý do này, nhưng cũng không hỏi nữa.


 


Hỏi nữa cũng có lợi ích gì đâu, hắn muốn nghe đáp án à, đơn giản là bởi vì nàng lo lắng cho hắn nên ngủ không ngon, sau đó thì sao?


 


Hoắc Chấn Bắc cũng không biết, cho nên đột nhiên hắn hết hứng thú hỏi tiếp.


 


“Ừ.” Hắn gật đầu một cái, sau đó nói: “Cho dù như thế nào, đến giấc thì vẫn phải ngủ.”


 


“Ta biết.” Yến Xu nói, sau đó lại thúc giục Hoắc Chấn Bắc: “Ta không quan trọng, tối hôm qua ngủ không ngon chờ lát nữa có thể ngủ bù, ngày mai công tử ngài muốn đi trường thi, bây giờ vẫn là nhanh đi về, rửa mặt xong nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, bồi bổ tinh thần và thể lực nào.”


 


Thi hương có tổng cộng ba kỳ, mùng chín, mười một và mười lăm tháng tám âm lịch, mặc dù chỉ có ba kỳ, nhưng mỗi lần đều phải vào trước một ngày, thi xong một ngày sau ra, cho nên coi như là muốn ở trường thi chín ngày bảy đêm, mà mỗi lần thi xong có thể đi về một chuyến và quay lại ngày hôm sau.


 


Công tử coi như còn tốt, người sống ở kinh thành, địa điểm thi cũng ở kinh thành, vì vậy thi xong còn có thể về nhà, có vài thí sinh là đi ngàn dặm đến trường thi, có ở trọ khách đ**m, có ngay cả khách đ**m cũng không ở nổi, cho nên cũng rất nhiều người không ngại cực khổ tới đi thi, nhưng ba kỳ thi cũng chống đỡ không được.


 


Chỉ là coi như có thể trở về nghỉ dưỡng, Yến Xu cũng không cảm thấy là chuyện thoải mái, vì vậy nàng vẫn rất lo lắng cho Hoắc Chấn Bắc.



 


Cho nên sáng sớm thức dậy lập tức hầm dược thiện, chỉ chờ Hoắc Chấn Bắc về bồi bổ lại cho hắn một chút.


 


Ở trường thi ba ngày, mỗi ngày đều là lương khô nhạt nhẽo, mặc dù Hoắc Chấn Bắc đối với thức ăn không có quá chú ý, nhưng lúc này uống một chén đồ ăn hầm hết sức tươi ngon như vậy, cũng từ trong thâm tâm cảm thấy cả người thoải mái, toàn bộ cả người giống như được sống lại.


 


Hắn nhìn ánh mắt sáng rực của Yến Xu trước mặt nhìn hắn, nhịn không được nói: “Mùi vị rất ngon.”


 


Toàn bộ ánh mắt Yến Xu sáng lên, nàng đè khóe miệng cong lên, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh nói: “Công tử thích là được.”


 


Hoắc Chấn Bắc thấy vậy, không nhịn được nhìn nàng nhiều chút, nữ nhân này có tật xấu gì, rõ ràng muốn cười, nhưng lại một kiểu đánh chết cũng không cười.


 


Yến Xu bị Hoắc Chấn Bắc nhìn nhịn không được có chút nghi ngờ sờ mặt mình một cái hỏi: “Sao vậy, mặt của ta có cái gì hả?”


 


Hoắc Chấn Bắc lắc đầu.


 


Nàng muốn cười hay không cười, mình quan tâm nhiều vậy làm gì, mình cũng không phải để cho nàng tới bán nụ cười.


 


Ta đi tiêu cơm một chút, ngươi dọn dẹp trước đi, chờ lát nữa cũng đi ngủ một giấc thật tốt.” Hoắc Chấn Bắc vừa nói vừa có chút ghét bỏ nhìn vành mắt thâm đen trên mặt nàng còn nặng hơn so với hắn.


 


Yến Xu theo bản năng sờ mắt mình một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Thật sự xấu như vậy sao?”


 


Nói xong giống như sợ bị Hoắc Chấn Bắc nghe được, vội vàng che miệng lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Chấn Bắc.


 


Chỉ là người trước mặt sau khi nói xong câu nói kia đã rời đi, nàng ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi. 


 


Yến Xu nghĩ có chút mà sợ vỗ ngực mình một cái, ngay sau đó không tự chủ đi tới bên chậu nước, nhìn bóng mình ngược ở trong nước.


 


Ừm…



Giống như cũng không có gì khác mà.


 


Chỉ là nước trong chậu quả thật không thể nhìn ra vành mắt có thâm đen hay không. 


 


Yến Xu có chút buồn bực dùng gáo múc nước đánh tan cái bóng của mình.


 


Thôi, mình cũng không phải dựa vào nhan sắc để có chỗ đứng trước mặt công tử, xấu xí hay không cũng không cần quá để ý.


 


Mặc dù trong lòng nói như vậy, nhưng Yến Xu dọn dẹp trù phòng xong, vẫn ngoan ngoãn nghe lời Hoắc Chấn Bắc đi ngủ bù, trước khi ngủ còn cố ý bôi một ít thứ lên mặt.


 


Ừm, hy vọng có thể cứu vãn một chút.


 


Yến Xu nghĩ như vậy.


 


Huống hồ tướng mạo công tử tốt như vậy, một nữ nhân như mình đứng ở bên cạnh hắn, cũng không thể kém quá xa so với hắn được.


 


Yến Xu càng nghĩ càng thấy mình cần phải ngủ một giấc thật tốt.


 


Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, khi nàng thực sự nằm ở trên giường,  nhắm mắt lại nhưng nàng không ngủ được.


 


Ngày mai công tử lại đến trường thi, nên chuẩn bị cho hắn mang gì đây, giống lần trước sao?


 


Không, hay là đổi một ít lương khô đi, ăn mãi vậy sẽ ngán, còn có y phục, lần trước mang đi cái đó phải giặt, lần này mang cái mới đi, thật may lúc trước mình đã làm mấy bộ y phục chống lạnh cho công tử.


 


Còn có lần này trở về công tử có vẻ thật vui vẻ, nghe nói thi không tệ, hy vọng hôm sau có thể thi thuận lợi, nếu lần này công tử thi đậu chính là cử nhân lão gia, không biết công tử bao nhiểu tuổi rồi, khẳng định là còn chưa đội mũ*, trẻ như vậy đã là cử nhân, quả nhiên công tử vô cùng lợi hại.


*Nam nhân cổ đại đến hai mươi tuổi sẽ được đội mũ thể hiện đã trưởng thành.


 


Yến Xu nhắm mắt lại, không ngừng suy nghĩ những chuyện này, suy nghĩ một lúc nàng cũng không nằm được nữa.



Y phục của công tử còn chưa giặt, lương khô cũng chưa chuẩn bị, vẫn là dậy chuẩn bị cho xong rồi tính sau, ngủ thì buổi tối có thể ngủ, vốn ngủ là chuyện của buổi tối.


 


Vì vậy Hoắc Chấn Bắc còn chưa tỉnh ngủ đã ngửi được mùi thơm của đồ chiên.


 


“Nữ nhân kia không ngủ à?” Hoắc Chấn Bắc xoa trán suy nghĩ.


 


Ở trường thi phải ngủ ở trên tấm ván có mấy thước* vuông, ngay cả cánh tay cũng không duỗi ra được, hai đêm rồi hắn ngủ cực kỳ kém, lúc nãy ăn cơm đi tiêu cơm một lát, hắn về ngủ bù, chỉ là nhìn trời bên ngoài còn rất sáng, chắc là hắn ngủ cũng không bao lâu, vậy thì sao lại ngửi được mùi thơm đồ ăn rồi?


*thước: đơn vị đo cổ đại, 1 thước = 0,33 mét


 


Hoắc Chấn Bắc lúc tỉnh lại suýt nữa cho rằng mình đã ngủ một giấc đến giờ cơm tối.


 


Hắn đứng dậy mặc y phục xong xuôi rồi đi theo mùi thơm đến trù phòng.


 


“Ngươi đang làm gì thế?” Hoắc Chấn Bắc đứng ở cửa hỏi.


 


“Hả? Á…” Yến Xu nghe được lời Hoắc Chấn Bắc vô thức quay đầu lại nhìn hắn, lại vô tình bị dầu nóng bắn lên tay.


 


“Ngươi…” Hoắc Chấn Bắc thấy vậy nhíu chặt chân mày.


 


Ngay lúc Yến Xu muốn cười nói không sao, đưa tay để ra sau lưng, chỉ thấy hắn lập tức đi đến, nắm tay nàng, cẩn thận nhìn vết bỏng đỏ trên tay nàng.


 


“Ta…” Yến Xu vừa muốn mở miệng.


 


Hoắc Chấn Bắc đã buông tay nàng ra nói: “Chờ đây, không được động đậy.”


 


Hắn nói xong lập tức rời đi, nhưng lại không yên tâm xoay người lại, chỉ một cái ghế nhỏ ở góc tường nói: “Ngươi, ngồi chỗ đó, đừng để ta phát hiện ngươi từng di chuyển trong thời gian ta trở về.”


 


Yến Xu cẩn thận nhìn Hoắc Chấn Bắc, vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc nghiêm túc nhìn nàng.



Không có cách khác, Yến Xu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đó, còn giống như một đứa trẻ, để hai tay ở trên đầu gối, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Chấn Bắc có chút lấy lòng.


 


“Công tử, ta…” Yến Xu một lần nữa mở miệng.


 


“Chờ!” Hoắc Chấn Bắc thấy bộ dáng này của Yến Xu, cuối cùng cảm thấy có chút hài lòng, hắn cũng không chờ Yến Xu nói xong, trực tiếp nói một câu như vậy, sau đó xoay người vội vàng rời đi.


 


Mấy chữ “Ta không sao” của Yến Xu cứ như vậy ở trong cổ họng không nói ra được.


 


Từ nhỏ nàng đã bắt đầu nấu cơm, đứt tay, bị dầu bắn, bị bỏng nước sôi, những cái này đối với nàng mà nói đều là thường xuyên trãi qua, cho nên chuyện này với nàng không coi vào đâu, nhưng nếu công tử nói vậy, Yến Xu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây.


 


Chỉ là…


 


Nàng ngước cổ lên nhìn cái nồi cách đó không xa, cái nồi đang nóng hổi, may là lúc nãy nàng đã vớt hết đồ ra rồi, nếu không là cháy hết.


 


Rất nhanh Hoắc Chấn Bắc đã cầm một cái lọ nhỏ trở lại.


 


Đến lúc đồ vật lạnh như băng dán lên tay mình, Yến Xu mới phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ.


 


Cái này…cái này…Đây không phải là thuốc bỏng mình để trong thư phòng công tử sao?


 


Lúc Yến Xu mới đến nơi này không lâu thì phát hiện công tử có chút ho khan, sau khi nàng phát hiện ở trong cái nhà này của công tử một chút thuốc gì cũng không có, nàng lập tức đi dược đường gần đây mua một ít thứ như tam thất, sài hồ các thứ thường dùng, nàng mua xong thì đặt ở trong ngăn tủ ở thư phòng công tử, nàng nhớ lúc đầu nàng nói với công tử, công tử cũng không để ý, tùy ý “Ừ” một tiếng, nàng còn tưởng rằng công tử không nhớ có đồ này cơ, không nghĩ tới bây giờ công tử vội vàng tự mình đi cầm lọ thuốc bỏng tới bôi cho mình..


 


Yến Xu muốn rút tay mình về, lại sợ chọc giận Hoắc Chấn Bắc, nàng chỉ có thể cẩn thận đề nghị: “Công tử, loại chuyện này hãy để ta tự mình làm đi.”


 


Vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc không cảm xúc thả tay nàng: “Đã xong, lời như vậy sau này nhớ nói sớm một chút.”


 


Thật ra thì chỉ có một chỗ to như cái móng tay, chỉ tí xíu là bôi thuốc xong, vẻ mặt Yến Xu có chút trống rỗng, ngây ngô sững sờ trả lời: “Ồ.”


 


“Ồ?” giọng Hoắc Chấn Bắc đề cao hỏi.


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 13
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...