Lục Tổng Tháng Ngày Sau Xin Được Chỉ Giáo
Chương 77: 77: Say Rượu
Thanh Loan sau khi đăng bài báo kia đúng là phát tài, tiền nhuận bút bằng ba tháng lương của cô.
Những lúc vui như thế này đương nhiên là rủ bạn thân đi chung vui cùng rồi:
Reng reng reng
-Alo?
-Lạc Lạc, tối nay đi chơi đi, mình mời.
-Oh? Phát tài gì rồi sao?
-Tối mình kể cho nghe.
Tối nay cậu ăn bao nhiêu tuỳ thích.
-Được rồi, tối mình qua.
-Vậy nhé, bye bye.
-Bye.
...
Đồng Oanh Lạc buổi tối đến nhà Thanh Loan, nghe giọng cô ấy chắc giờ chưa hết vui.
-Cậu đó, nếu không phải có Thẩm tổng ở đó thì cậu tiêu đời rồi, không phải được ở đây líu lo như vậy đâu.
-Biết sao được,mình mệnh lớn mà hehe.
-Đi thôi.
-Ừm.
Hai cô lang thang hết con đường này đến con đường khác, ăn đồ ăn vặt, đồ nướng đến mức tưởng họ đã bị bỏ đói mấy hôm rồi.
Đến một quán ăn, nhân viên mang nhầm nước thành rượu cho hai người.
Thanh Loan bận ăn nên chưa uống, cô thì vì khát nên cầm lên uống một ngụm uống cạn, uống xong rồi mới nhận ra đó là rượu.
-Thanh Loan, đây là...rượu mà.
-Rượu?
Thanh Loan cầm cốc lên ngửi ngửi, đúng là mùi rượu thật.
Cô nhìn sang Đồng Oanh Lạc đã nằm trên bàn, gọi đến tên chỉ còn biết vung tay loạn xạ.
-Phục vụ, tính tiền.
-Dạ.
...
-Cậu nói cậu xem, uống cũng không ngửi trước, mà sao tửu lượng kém thì chấp nhận được, kém đến mức này thì đúng là không ngờ.
-Cậu nói ai kém? Hmm? Cậu nói ai?
-Rồi, cậu giỏi nhất, được chưa?
Thanh Loan cố kéo cô đi ra xe để đi về mà không hiểu sao hôm nay Đồng Oanh Lạc lại nặng như vậy, cố mãi cũng chỉ kéo được từ bàn này sang bàn khác, mãi không ra được quán ăn.
-Đúng rồi nhỉ.
Thanh Loan sờ lấy điện thoại của Đồng Oanh Lạc gọi cho hắn.
-Alo? Anh đây?
-Lục tổng.
Tôi là Thanh Loan, chuyện là thế này...
...
Một lúc sau Lục Thiên Hạo có mặt trước quán ăn mà Thanh Loan chỉ.
Không khó để hắn tìm thấy hai cô.
Đồng Oanh Lạc bây giờ đang nằm áp mặt lên bàn, miệng vẫn đang khen Thanh Loan giỏi, cũng không nghe rõ ra từng câu cô nói nữa.
Thanh Loan thấy hắn thì vui ra mặt:
-Lục tổng.
-Cô ấy sao lại thành ra thế này?
-Phục vụ đưa nhầm rượu với nước...
-Cô ấy uống bao nhiêu?
-Một cốc? Một cốc mà thành ra thế này.
-Chúng ta dìu cô ấy ra trước đi.
-Không cần đâu.
Lục Thiên Hạo đến bế cô lên, lúc đi không quên nói Thanh Loan.
-Cô tự về đi, tôi đưa cô ấy về là được.
-...
-Tôi không làm gì cô ấy khi cô ấy không cho phép đâu.
Thanh Loan thần nghĩ: đàn ông các anh ai chả nói vậy, nhưng Lục Thiên Hạo này đúng là đáng tin hơn một chút.
Cô còn đang nghĩ thì Lục Thiên Hạo đã mang Đồng Oanh Lạc đi khuất tầm mắt mình rồi.
-Lạc Lạc, đây tính là giúp cậu hay hại cậu đây?
...
Thanh Loan lái xe đi về thì bắt gặp Thẩm Tiếu đi vào một quán bar.
-Thẩm Tiếu sao? Hehe, mình thấy sắp có tin hot cho mình rồi.
Cô quay xe cũng rẽ vào quán bar đó.
Trong này tiếng nhạc thay đổi không ngừng theo những điệu nhảy của những người nơi đây nhưng vẫn đều mang âm hưởng mạnh và dồn dập nhức óc của chốn vũ trường.
Thẩm Thiếu đang ngồi trên ghế xoay lắc ly rượu trong tay, khuôn mặt có chút nét buồn.
-Hắn ta nhìn buồn vậy,thất tình sao? Hehe, hay rồi.
Cô lấy máy ảnh ra chụp vài cái, sau đó rút về xem thành quả của mình.
Nam nhân trong ảnh đẹp như tạc tượng, dưới ánh đèn lập loè của nơi đây nhìn anh càng thêm vẻ yêu mị.
-Mình đi chụp trộm mà,sao lại nhìn như đi chụp ảnh tạo chí vậy, đẹp quá đi.
Cô vẫn đang không ngừng khen hắn đẹp cũng là khen tay nghề mình tốt thì cô nghe thấy loáng thoáng bên kia hai người phụ nữ nói chuyện.
-Anh chàng ngồi ở kia thế nào?
-Cũng được, chọn hắn làm cây atm tối nay đi.
-Đi.
-Cái gì vậy? Trên đời này đúng là loại người nào cũng có mà.
Xui cho hai cô là hôm nay tôi ở đây.
Hai ả đến gần Thẩm Tiếu.
-Soái ca, sao nhìn anh buồn vậy? Để em giải tỏa giúp anh nhé.
Ả này tay không ngừng ve vãn lân la đến ngực của Thẩm Tiếu.
Ả còn lại đưa tay đến cốc rượu của anh búng nhẹ khiến bột trắng trong móng tay rơi xuống ly rượu.
-Cút.
Toàn bộ cảnh vừa rồi Thanh Loan đã thấy cả.
Cô chạy đến chỗ ba người, cố gắng trưng ra bộ mặt giận dữ
-Hai cô định làm gì vậy?
-Cô là ai?
-Tôi là...là bạn gái anh ấy.
-Ra là có bạn gái rồi sao?
-Còn không mau đi.
...
Hai ả dáng đi như rắn nước uốn éo bỏ đi.
Cô quay lại định nói chuyện với Thẩm Tiếu thì cô thấy hắn lạ lạ.
Mặt hắn đỏ bừng, trán không ngừng đổ mồ hôi, đúng biểu hiện của người uống loại thuốc đó.
Cô lại nhìn sang bên bàn, ly rượu đã bị hắn uống cạn.
-Đùa chứ? Không phải chiêu hai ả kia hữu dụng rồi chứ?
-Em thơm quá...
Thẩm Tiếu giờ như người đã mất trí, ngửi thấy mùi trên cơ thể Thanh Loan thì thấy vô cùng kíc.h thích, cơ thể rạo rực ham m.uốn vô cùng, muốn giải quyết ngay bây giờ.
Anh cảm tưởng bản thân sắp không chịu được nữa rồi.
...
Hai người trong một căn phòng kín trong quán bar.
Căn phòng không ngừng phát ra những âm thanh ám muội, tiếng thở dồn dập của một đôi nam nữ.
Sau một lúc lâu thì mới dừng lại.
Thanh Loan đôi mắt ngấn lệ, miệng không ngừng chửi thề.
-Mẹ kiếp, lần đầu của bà đây cứ vậy mà mất đi.
Nếu không phải vì anh từng cứu tôi thì tôi sẽ không ở đây để anh hành hạ thế này.
Đáng lẽ tôi để anh “liệt dương” luôn mới đúng.
Cô lấy điện thoại Thẩm Thiếu, lấy vân tay hắn mở máy gọi cho Tiểu Hùng.
Tiểu Hùng đến thì thấy quần áo của Thanh Loan bị xé rách nhầm nhở, cô gái nằm gọn trong chăn đôi mắt vẫn chưa khô.
-Tiểu thư...
-Đưa lão đại các anh về đi, không cần nói gì cả.
Chuyện này không cần nói với anh ấy đâu.
-...
-Đi đi!
Cô ở lại nằm trên giường, từng cơn đau sau màn ân ái kia ở lại dày vò cô.
-Thẩm Tiếu, lần này chúng ta hết nợ thật rồi..
Lục Tổng Tháng Ngày Sau Xin Được Chỉ Giáo