Lục Tổng Tháng Ngày Sau Xin Được Chỉ Giáo
Chương 30: 30: Chuyện Trong Quán Bar
Có ai giống hai cô không, vào quán bar kể chuyện tâm sự với nhau.
Từ phía xa có mấy người đàn ông tới, dáng vẻ hung dữ, biến thái tiến tới phía hai cô.
-Hai mĩ nữ, sao lại ngồi một mình ở đây thế này?
-Ông mù à? Chúng tôi có hai người.
-Người đẹp, mồm miệng sắc bén lắm, anh đây thích.
-Cảm ơn nhé, nhưng tôi không thích.
Đi thôi Oanh Lạc.
Thanh Loan cùng cô đều biết mấy người này không phải dạng tốt đẹp gì, tìm cách rời đi là tốt nhất.
-Đi đâu? Để các anh đưa hai em đi chơi được không?
-Không cần đâu.
-Nào, anh đưa đi.
Mấy người xung quanh người thì đang say đắm nên không để ý, người thì khôn muốn gánh lấy phiền phức cũng lờ đi.
Bọn chúng rõ ràng là đang muốn đưa hai cô đi với ý định xấu xa.
Chúng cầm lấy cổ tay hai cô mà kéo đi mặc hai cô giãy giụa.
Lúc cô tưởng hai người sắp không thoát được thì hắn tới.
Hắn kéo người đàn ông đang cầm tay cô khiến hắn lùi ra phía sau vài bước va vào bàn mà ngã xuống.
-Vị đại ca này là muốn đưa họ đi đâu?
-Mày là ai, đừng lo chuyện bao đồng.
Cút.
-Cút? Các người mới là người cút.
-Mẹ kiếp, mày biết ông đây là ai không?
-Tốt nhất đừng để tôi biết, nếu không...!cái mạng của các người không giữ được đâu.
-Mày...
Trên đứng đầu được gọi là đại ca kia muốn cầm chai rượu gần đó đập vào Lục Thiên Hạo.
Thuộc hạ hắn vội ngăn lại, nói nhỏ:
-Đại ca, đồng hồ hắn cũng mấy chục vạn, cùng cách nói chuyện này chứng tỏ hắn không phải người dễ chọc đâu.
Chúng ta tốt nhất đi thôi.
Tên đại ca kia nghe tiếng cũng ngờ ngợ ra, liền đập chai rượu xuống đất, mảnh sành văng ra quanh nơi tiếp đất:
-Lần này may cho ngươi ta đang vui.
Đi thôi.
(Người may là ông)
Chúng kéo đi ra khỏi quán bar.
Lúc này hai cô mới bình tâm trở lại.
Hắn nhìn lướt qua hai cô, dừng lại ánh mắt trước Đồng Oanh Lạc:
-Có sao không?
-Tôi không sao!
-Còn chưa về? Hay muốn gặp thêm chuyện?
-Cảm ơn anh.
Hai cô gái cũng rời đi ngay sau đó.
(Đúng là nha đầu ngốc, không khiến người ta yên tâm được mà.)
-Ây da, lão đại, anh hùng cứu mĩ nhân sao?
Hắn nhìn Vũ Kỳ và Mạc Phi từ lúc nào đứng sau mình, không thèm trả lời.
-Còn nói chưa động tâm? Mạc Phi, cậu nói xem có phải chúng ta sắp có Đại tẩu rồi không?
-Haha, theo tôi thấy thì sắp rồi.
-Hai cậu im miệng.
-Lão đại, mấy tên kia sao không cho chúng vài viên kẹo đồng chứ? Để chúng chỉ gây hại về sau.
-Tha chúng lần này đi, Oanh Lạc chắc sẽ không thích mấy chuyện chém giết này đâu.
-Oh? Ra là vì cô thư ký đó à?
-Im đi, hàng về báo tôi.
-Vâng.
Trên đường về phòng trọ Đồng Oanh Lạc.
-Lạc Lạc, xin lỗi.
Mình không nên rủ cậu đến quán bar.
-Không sao, cũng không phải lỗi của cậu.
-Mà Lục tổng lúc nãy bảo vệ cậu nha, mình thấy hết rồi...hehe.
-Cậu đừng nói linh tinh.
Là ai ngài ấy cũng làm vậy thôi.
-Vậy sao?
-Đúng vậy.
Không thì cậu nghĩ sao?
-Mình nghĩ ngài ấy thích cậu.
-Vớ vẩn.
Mình sao...xứng với ngài ấy chứ.
-Tình yêu làm gì có xứng hay không xứng.
Chỉ cần cậu thích, tôi luôn ủng hộ cậu.
-Haha, cậu tốt với mình nhất.
-Nịnh hót, đánh trống lảng.
-Haha.
Sáng hôm sau.
Công ty Thiên Tầm.
-Chuyện hôm qua cảm ơn ngài.
-Vậy em định cảm ơn tôi thế nào?
Hắn tiến sát tới cô, mặt sát mặt.
-Thế nào là thế nào...ạ?
-Chẳng hạn như hôn tôi?
Cô giật mình lùi về sau.
-Lục tổng....
Hắn nhìn cô thì không kìm được mà cười lên, hắn búng trán cô một cái :
-Đùa em đấy.
Đi cùng tôi tới một nơi.
-Đi đâu?
-Đi rồi sẽ biết.
Hai người nhanh chóng đi tới một cửa hàng hoa, mua một bó hoa thủy tiên.
Sau đó, xe lăn bánh tới lưng đồi.
Hắn cầm bó hoa bước xuống trước đi tới một phần mộ trắng.
-Mẹ, con tới thăm mẹ đây.
-Lục tổng...
-Đây là mẹ tôi.
-...
Cô đứng cạnh hắn châm lửa lên nén hương đưa cho hắn thắp, để hắn đứng trước mộ trầm ngâm.
Cũng không biết hắn nghĩ gì, cô nghĩ gì, chỉ thấy khoảng không như bất động, chỉ thấy gió lay trên cánh hoa thuỷ tiên và đưa mấy cánh hoa bồ công anh quanh mộ bay đi.
Khói hương bay phảng phất, u ám vô cùng.
(Mẹ, mẹ nhìn xem cô gái này rất giống mẹ)
Hắn cùng cô đứng đó một lúc lâu mới rời đi.
Xe đi qua một công viên, Đồng Oanh Lạc muốn hắn với đi nỗi buồn nên mời hắn vào đó chơi.
-Lục tổng, anh có muốn vào công viên chơi một lúc không?
-Không? Ấy trĩ.
-Tôi thích, đi mà Lục tổng.
Từ ngày vào công ty tôi có ngày nào được nghỉ ngơi đi chơi đâu.
Hôm nay thôi Lục tổng.
Hắn không trả lời cô nữa, toan về thẳng công ty.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của cô thì hắn lại đổi ý.
Hắn quay xe vòng sang chỗ công viên Đồng Oanh Lạc nói.
Cô thấy vậy mặt như nở hoa, cười toe toét.
Hắn thấy cô vậy thì cũng hết nói:
-Đúng là trẻ con.
-Anh nói thì thầm gì đấy?
-Không có gì.
Hai người dừng đỗ xe rồi đi vào công viên..
Lục Tổng Tháng Ngày Sau Xin Được Chỉ Giáo