Lục Dã Tiên Tung
C85: Vong tình 2
Lý Tử Thất không tìm thấy tên của Dương Vĩnh Khoa trong sổ Trời Đất nhưng nàng vẫn muốn thay hắn làm mấy việc để tích công đức, giảm bớt tội nghiệt.
Mấy hôm nay Lý Tử Thất vẫn luôn lui tới chùa, chùa này gần ngay trụ sở VHoa nên Dương Vĩnh Khoa cũng không cản nàng. Mỗi ngày nàng đều đến đây quét tước dọn dẹp, sư thầy sư cô trong chùa đều rất quý nàng, cũng hay cùng nàng chép kinh niệm Phật.
Lý Tử Thất cũng không biết nàng làm việc này có giúp ích gì được cho Dương Vĩnh Khoa và những người bị hắn giết không, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn luôn mong cầu sám hối, giảm tội nghiệt cho họ.
“Trời ơi, chữ con xấu quá Tử Thất ơi.” Sư cô cười cười chọc ghẹo.
Lý Tử Thất đỏ mặt gãi đầu nói: “Một lát con viết thư pháp cho sư cô nhìn nha, hơi bị đẹp đấy ạ.”
“Phải không đó!!” Sư cô suy nghĩ một lát lại nói: “Trụ trì đang cần tìm người viết mấy câu thư pháp treo trước cổng chùa đó, con thử qua hỏi trụ trì xem.”
“Dạ, thế con đi ngay.” Lý Tử Thất đáp rồi cũng nhanh chân đi tìm chủ trì.
Mấy ngày nay mỗi lần nàng chép kinh đều bị các sư cô sư thầy cười cho hết, tại nàng không quen cầm bút bi, nàng đã tập viết lắm rồi.
Lúc đến gặp trụ trì thật ra ngài ấy cũng không tin tưởng nàng cho lắm, bởi ngài đã thấy chữ viết tay của nàng rồi, thế nhưng vẫn mang giấy ra cho Tử Thất viết thử mấy chữ.
“Ôi trời, thật không ngờ chữ thường viết xấu thế mà viết thư pháp cũng được quá nhỉ.” Trụ trì nói, đuôi mắt hiện lên mấy nếp nhăn vì cười to: “Vậy lát nữa con theo ta ra ngoài cổng viết mấy câu đối, à từ nay nếu thấy viết bút bi không ổn thì cứ lấy bút lông viết, khổ giấy lớn chùa ta có đấy.”
“Dạ.” Lý Tử Thất cung kính đáp lời.
Trụ trì năm nay đã gần 70 tuổi, dáng người gầy gò, lưng hơi khòm, thầy tên Thích Tịnh Khang, thầy rất hay cười. Mỗi ngày thầy đều dành ra 2-3 tiếng đồng hồ để lên lớp dạy Phật pháp. Nàng rất thích học những buổi học thế này, tâm tịnh bớt âu sầu hơn rất nhiều.
Lý Tử Thất đi theo trụ trì ra ngoài cổng chùa, bên ngoài đã bày sẵn một cái bàn và mấy dải vải đỏ khổ lớn. Nàng sẽ phải viết câu đối lên đó và các sư thầy sẽ treo lên hai bên cổng chùa.
Đáng nhẽ những việc viết lách quan trọng này trụ trì sẽ tự làm, nhưng trụ trì nói tay thầy đau nên nhờ nàng viết thay.
Lý Tử Thất mặc bộ lam với phần thiết kế hơi hướng Trung Hoa, áo lụa trắng thêu hoa sen bên dưới tà, phần cúc cài chéo từ cổ áo xuống eo, tay áo chẻ ngắn có chút rộng, quần lụa một màu xanh dương đậm. Mái tóc buộc nửa đầu, chảy xuống eo nhỏ như thác.
Thanh tao mà mỹ miều, đơn giản mà xinh đẹp vô ngần.
Lúc nàng cầm bút lông chấm mực toát ra phong thái khó ai bì được, phong thái cốt cách này như là được rèn từ trong xương mà ra, nhã nhặn thu hút ánh nhìn vô số người.
Dương Vĩnh Khoa có cảm giác mấy hôm nay Lý Tử Thất rất lạ nên muốn đến xem nàng định làm gì trên chùa, mà thật không ngờ vừa đến đã thấy một màn tuyệt đẹp như thế. Hắn cũng như những người khác, mê mẩn nhìn nàng viết từng nét bút lên tấm vải đỏ.
Dương Vĩnh Khoa khi trước vẫn luôn thắc mắc tại sao nàng thông minh giỏi giang như thế mà chữ viết lại xấu như vậy, đến gần đây hắn mới biết bởi vì ở chỗ nàng người ta chỉ dùng bút lông, nàng chưa viết bằng bút bi bao giờ nên chữ rất xấu.
Hôm nay tận mắt thấy nàng cầm bút lông viết từng nét hắn mới thấy nàng còn rất nhiều bí mật mà hắn chưa biết tới, chữ thư pháp của nàng rất đẹp, nét chữ thanh thoát có nhu có cương, lúc đậm lúc nhạt vô cùng đẹp.
Hắn cứ đứng đó ngắm nhìn nàng, cho đến khi nàng viết xong hông khô mực rồi cười mời trụ trì xem lại.
Thư pháp được viết trên hai tấm vải dài, mỗi tấm là một câu đối:
“Đường đến Bồ đề cầu đạo sáng
Cửa khai phương tiện dẫn muôn người”
“Đời có từ bi lên bến Giác
Người hay giác ngộ đến cửa Thiền.”
“Thầy thấy ổn không ạ!!” Nàng cười hỏi.
Trụ trì vuốt râu đáp: “Ừm cũng được, ngày mai viết giúp ta Kinh pháp bằng bút lông đi.”
Lý Tử Thất lại cười tươi đồng ý. Ánh mắt vừa động đã nhìn thấy Dương Vĩnh Khoa đứng đó từ bao giờ, nàng vẫy tay qua chỗ hắn hỏi: “Sao chàng lại ở đây!!”
Dương Vĩnh Khoa trịnh trọng nắm lấy tay nàng nói: “Đến xem vợ anh ở đây làm gì.” Thấy tay nàng dính mực đen liền khịt mũi rút khăn ướt ra lau cho nàng.
Lý Tử Thất biết hắn sợ bẩn nên định rút tay về tự mình lau nhưng lại nghe hắn nói: “Lau tay cho vợ, không dơ chút nào hết.” Tay nàng mềm mại, từng ngón từng ngón đều rất đẹp, thon dài nõn nà, đầu ngón tay phớt hồng, hắn cũng hay tự mình cắt móng tay cho nàng.
“Khi nãy trụ trì bảo hôm nay em về sớm đi, để ngày mai chép Kinh phật giúp thầy. Nên là, chúng ta về đi…”
“Được, muốn lên văn phòng một lát không!” Hắn hỏi, qua một lát lại nói: “Anh có nhờ Tuấn mua về mấy món em thích, chắc là mang đến phòng làm việc rồi.”
“Dạ.” Ăn uống là chuyện quan trọng, không được bỏ rơi cái bụng đâu.
Hắn mua rất nhiều đồ ăn, nhìn trên bàn có đến 5-6 món, vịt quay, cá nướng, gà luộc, mì trộn, sườn bò hầm…
“Sao lại mua nhiều thế, ăn làm sao hết…” Lý Tử Thất hít sâu một hơi nói. Bình thường nàng rất thích mấy món này nhưng hôm nay tự nhiên cảm thấy rất ngấy, vừa nhìn đến đã buồn nôn không muốn ăn…
Nàng đưa đôi mắt tội nghiệp đáng thương nhìn hắn nói: “Hoa Hoa, em xin lỗi, nhưng mà… em muốn ăn khoai lang nướng.”
Dương Vĩnh Khoa nghe xong cũng ngẩn ra, không phải nàng rất thích ăn mấy loại thịt này à: “Tử Thất không khoẻ chỗ nào sao!!”
“Không có, chỉ là nhìn mấy món này ngán quá ạ. Chắc do mấy hôm đi chùa nên quen ăn chay mất tiêu rồi.” Giọng nàng ỉu xìu nói như thế.
Hắn nghe vậy cũng chỉ cười xoa đầu nàng nói: “Vậy chúng ta mua khoai về nhà tự nướng.” Nói rồi hắn nắm tay Lý Tử Thất đi về, mấy món kia để lại cho thư kí Tuấn xử lý.
Lý Tử Thất nhìn bóng lưng hắn, lại nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt tay nàng kia. Hắn cứ thế này, nàng làm sao nỡ để hắn đi lấy người khác, cùng người ta sinh con đẻ cái đây…
Hôm đó Lý Tử Thất đang viết Kinh trong chùa thì Long Tam đến.
Lý Tử Thất ngước mắt nhìn hắn cũng không nói gì tiếp tục cúi đầu viết.
“Ba tháng sau là ngày cưới của chúng ta.” Long Tam bất chợt lên tiếng: “Ngươi viết Kinh Pháp làm gì thế!”
Lý Tử Thất đặt bút lông xuống nhìn hắn nói: “Long Tam, ta không yêu ngươi.” Nàng lại hít sâu một hơi nói tiếp: “Ngươi bây giờ đã là Long Vương một cõi, tại sao lại phải làm khó mình như thế!”
Nếu khi trước Long Tam chỉ thích nàng vì cái mặt và mùi hương của nàng, thì sau cái chết của cha hắn, đã khiến chấp niệm phải lấy được nàng của hắn càng sâu thêm. Đơn giản vì hắn nghĩ cha hắn đã vì quà cầu hôn mà chết nên nàng thế nào cũng phải thành thân với hắn, như vậy thì cha hắn mới không chết oan.
Lý Tử Thất cảm thấy loại tình cảm này rất buồn cười. Nàng hiểu hắn, hắn cũng hiểu rõ về nàng. Hắn càng ép buộc nàng sẽ càng chống đối.
Long Tam tức giận đến đỏ mặt, hắn đi đến gần thư án, hai tay dùng sức đập mạnh lên bàn khiến cả cái bàn đổ sập xuống vỡ nát, Lý Tử Thất kinh hãi ngước mắt nhìn hắn, khoảng cách giữa hai người được kéo gần như thể hoà quyện hơi thở của nhau.
“Long Tam, ở đây là chùa thiêng đấy.”
“Thì sao? Ta nói cho nàng biết, cuộc hôn nhân này nàng không thể trốn được đâu.” Long Tam đỏ mắt nói tiếp: “Cha ta đã vì nàng mà chết như thế, nàng nghĩ nàng có thể thoát khỏi ta sao!!”
Nói rồi hắn cười ha hả rời đi, lúc khuất bóng còn ném ra câu: “Ta sẽ lại đến đón nàng.”
Lý Tử Thất hít thở khó khăn đứng dậy nhìn theo bóng lưng hắn, Long Tam bị điên rồi, hắn tẩu hoả nhập ma rồi…
Lý Tử Thất bắt đầu thấy sợ hãi rồi. Long Tam cứ như bị mất hết lí trí, người có thể cản được hắn đã không còn rồi. Dưới bụng truyền đến một trận nhói đau, Lý Tử Thất dọn dẹp một đống hỗn độn rồi xin phép trụ trì về trước.
Nàng đến văn phòng tìm Dương Vĩnh Khoa nhưng không thấy, lại về nhà cũng không thấy hắn đâu, cả người mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng đi tìm hắn. Long Tam phát điên rồi, sợ hắn ta sẽ tìm đến Dương Vĩnh Khoa nên nàng phải tìm Hoa Hoa trước Long Tam.
Dương Vĩnh Khoa thấy hai má nàng ửng đỏ cũng biết nàng chạy đi tìm hắn, hắn đau lòng xoa má nàng nói: “Có chút việc thôi. Chúng ta vào nhà thôi.”
Lý Tử Thất bị hắn nắm tay đi thẳng vào nhà.
Nàng lục trong người ra viên thuốc giơ trước mặt hắn nói: “Hoa Hoa ăn cái này đi, ngon lắm.”
Dương Vĩnh Khoa nhìn nàng, rồi lại nhìn viên thuốc hỏi: “Kẹo à!! Kẹo gì thế!!”
“À, kẹo bạc hà. Khi nãy đi ngang qua thấy ngon nên mua về…”
“Mua một viên thôi sao!!” Hắn lại hỏi. Ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt phiếm hồng của Lý Tử Thất.
Có một điều mà nàng không hề hay biết, mỗi lần nàng nói dối nàng đều bất giác không dám nhìn hắn, ngón tay sẽ tự động siết chặt, giống như cách nàng đang siết chặt viên thuốc này vậy…
Lý Tử Thất chột dạ, ấp a ấp úng nói: “Em ăn hết rồi, còn một viên này thôi.”
Dương Vĩnh Khoa không phải vì sợ nàng sẽ đầu độc hắn, mà là sợ nàng sẽ cho hắn uống thuốc mê gì đó ở Ỷ Lan rồi bỏ hắn đi…
“Anh không ăn.”
Lý Tử Thất nhíu mày, bắt đầu gấp gáp hơn nói: “Không phải thuốc độc đâu, Hoa Hoa ăn nhanh lên.”
“Thà là thuốc độc anh sẽ uống.” Hắn kiên quyết đáp như thế.
Lý Tử Thất tức giận thật rồi, nàng làm phép lấy ra sợi thừng trói yêu trói chặt hắn, Dương Vĩnh Khoa không đề phòng liền ngay lập tức ngã xuống giường bên cạnh.
Lý Tử Thất không nghĩ nhiều ngồi xuống mở miệng hắn định cưỡng ép nhét thuốc nhưng hắn mím chặt môi nhất quyết không chịu hé dù chỉ một tí.
Nàng hết cách, bắc chân vòng qua eo hắn, ngồi đè lên bụng hắn, bàn tay nhỏ nhắn bóp miệng hắn nhất quyết muốn nhét thuốc vào miệng hắn nhưng nàng sức lực nhỏ làm sao cậy nổi hàm hắn:
“Mở miệng ra.” Lý Tử Thất quát lên.
Dương Vĩnh Khoa lắc đầu chống đối, Lý Tử Thất lại dùng hai tay cậy miệng hắn nhưng hàm Dương Vĩnh Khoa giống như được đổ chì, cậy mãi không được.
Quẫn bách hết cách nàng liền cúi người hôn hắn, hôn mãnh liệt.
Dương Vĩnh Khoa cứng đờ như khúc gỗ, đây là lần đầu tiên nàng thô bạo hôn hắn như thế. Cái miệng thơm tho mềm mại không ngừng cắn mút cánh môi hắn khiến hắn cầm lòng không đậu, miệng hơi hé để tiếp nhận nàng…
Hôn được lúc lâu cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng, nhân thời cơ Lý Tử Thất ngay lập tức nhét thuốc vào miệng hắn rồi dùng hai tay bịt miệng không cho hắn nhổ thuốc ra…
“Hoa Hoa, đừng như thế… Nghe em một lần này thôi.” Giọng nàng có chút nghèn nghẹn: “Từ nay, đừng nhớ đến Tử Thất nữa… cũng đừng đi tìm Tử Thất, Tử Thất là người xấu… Hoa Hoa phải yêu và lấy người mới, cùng nàng ấy sinh con xây dựng gia đình hạnh phúc…”
Đây là thuốc vong tình phong bế. Phong bế toàn bộ linh lực cũng như trí nhớ không đáng có. Khi trước Đại ca cũng dùng nó cho Lê Toàn Phong, Lê Toàn Phong 10 năm quên nàng, gặp An Giao, rồi sống hạnh phúc. Nhất định Hoa Hoa cũng sẽ như thế….
Lý Tử Thất từ từ mò xuống giường, dùng toàn bộ linh lực nàng có để ẩn giấu Dương Vĩnh Khoa đi, khiến hắn tàn hình để Long Tam không thể tìm thấy hắn.
Dương Vĩnh Khoa từ đầu đến cuối đều bị động không thể làm gì, hắn lắc đầu ngoày ngoạy rối rắm nói:
“Tử Thất, đừng mà… đừng mà. Anh không muốn, quên Tử Thất một lần khiến anh hối hận lắm, anh không muốn phải quên em. Thả anh ra, Tử Thất.” Dương Vĩnh Khoa như phát điên mà hét lớn. Nước mắt hắn bắt đầu rơi xuống, giọng nói như đang van xin nàng cứ hết lần này đến lần khác đâm sâu vào trái tim Lý Tử Thất.
Nàng nâng tay lau như những giọt nước mắt trên khoé mắt hắn, cười dịu dàng nói: “Hoa Hoa, cảm ơn chàng… đời này của em, gặp được chàng đã không còn gì hối tiếc nữa rồi. Ở bên cạnh em chàng sẽ gặp nhiều nguy hiểm lắm. Em không nỡ, cũng không muốn làm chàng bị thương… Em, yêu chàng.” Nói rồi nàng hôn lên môi hắn, da diết mà đau thương.
Lý Tử Thất mang tất cả gấu Koala cất trong túi càn khôn, chỉ giữ lại con cũ kĩ nhất ôm trong lòng. Cất hết những kỉ niệm đáng giá, những tấm hình kỉ niệm của hai người, tất cả những thứ liên quan đến nàng nàng đều cất trong túi càn khôn. Nàng vốn định đốt đi tất cả, nhưng rồi lại không nỡ, tất cả đều là hắn tỉ mỉ lựa chọn cho nàng, từng món từng món hắn đều rất thận trọng lựa chọn, đến cái kẹp tóc hắn cũng không bỏ qua…
Nàng chỉ dám đốt đi những thứ không cần thiết nhất…
Lý Tử Thất đau lòng nước mắt lại rơi đầy mặt…
Lúc vừa ngẩng lên cũng đúng lúc Long Tam xuất hiện, hắn cười cười nói: “Có vẻ như nàng đã rất hiểu ta.”
Lý Tử Thất không nhìn hắn, chỉ nhìn đám lửa đang bập bùng cháy, trong mắt nàng hiện tại chỉ có duy nhất đám lửa là còn đang cháy rực rỡ: “Không được đụng vào họ… Nếu không, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi…” Nàng nói.
“Được.” Long Tam đáp rồi vươn tay hướng này nói: “Đi thôi.”
“Không được, Tử Thất.”
Lý Tử Thất bị giọng nói này làm cho giật mình quay đầu nhìn lại, Dương Vĩnh Khoa thế mà không bị thừng trói yêu ảnh hưởng, cả người hắn lấm tấm máu, trên khoé miệng cũng dính một vệt máu, Lý Tử Thất sợ hãi bước chân đến muốn kiểm tra cho hắn lại bị Long Tam kéo tay lại nói: “Ta sẽ không giết hắn.” Rồi hắn đem nàng bay đi.
Dương Vĩnh Khoa trơ mắt nhìn nàng bị đưa đi, hắn hét lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu, ngất lịm đi.
“Hoa Hoa,…” Lý Tử Thất sốt sắn nước mắt lại rơi xuống. Hắn đã là bán yêu, nếu cứ thế này thì viên thuốc sẽ bị phản phệ mất…
Lục Dã Tiên Tung