Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 46

113@-

Gió đêm mùa hè thổi qua những bông hồng trước cửa sổ, cả phòng thoang thoảng hương thơm ngọt ngào.


Tiết Nhất Nhất từ từ, do dự đưa tay ra.


Thi Cảnh từ túi quần lấy ra một thứ màu xanh, nắm lấy cánh tay Tiết Nhất Nhất kéo người lại gần hơn.


Một chiếc vòng tay đan bằng dây màu xanh được đeo vào cổ tay Tiết Nhất Nhất.


Thi Cảnh kéo tay Tiết Nhất Nhất đang đeo vòng tay, nâng cao đến trước mặt cô, chỉ vào một cái đĩa tròn trên đó: “Đây là la bàn lỏng, có nó, em có thể xác định phương hướng ở bất cứ đâu.”


Lần trước ở căn cứ diễn tập Thi Cảnh đã phát hiện Tiết Nhất Nhất không có khả năng định hướng nhạy bén.


Nếu người mất rồi, anh đi đâu tìm một người khác?


Tiết Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào cái đĩa xoay nhỏ bằng móng tay trên vòng tay, trên đó có khắc tinh xảo bốn chữ ‘N, E, S, W’, cô hơi xoay cổ tay, phương vị trên đĩa xoay cũng theo đó mà di chuyển.


Thi Cảnh kéo tay Tiết Nhất Nhất một cái, không cho cô chơi la bàn nữa, chỉ vào bên cạnh vòng tay: “Thổi vào đây.”


Tiết Nhất Nhất sững người một lúc, đưa tay đến bên miệng, mắt nhìn Thi Cảnh đảo một vòng rồi thử thổi một hơi.


“Tuýt~” Tiếng còi vang lên.


Thi Cảnh: “Em không muốn nói, gặp nguy hiểm thì thổi cái này để ra hiệu vị trí.”


Nói rồi Thi Cảnh kéo tay Tiết Nhất Nhất, ấn vào khóa an toàn ẩn bên dưới vòng tay, đẩy một cái.


Một lưỡi dao dài khoảng 5 centimet bật ra.


Tiết Nhất Nhất giật mình.


Thi Cảnh vuốt sau gáy Tiết Nhất Nhất, cẩn thận nhắc nhở cô: “Lưỡi dao này đặc chế, sắc đến mức có thể cắt sắt. Đây là khóa an toàn, bình thường nhớ cẩn thận, đừng tự làm mình bị thương.”


Tiết Nhất Nhất gật đầu.


Thi Cảnh nắm tay Tiết Nhất Nhất, thu dao lại, rồi khôi phục khóa an toàn.


Anh đứng thẳng, hai tay chống hông, nhìn xuống: “Tôi xem em thao tác một lần.”


Tiết Nhất Nhất nghe lời làm theo.


Ấn khóa an toàn, đẩy một cái, lưỡi dao bật ra.



Thu dao lại, khôi phục khóa an toàn.


Thi Cảnh hài lòng gật đầu: “Dao này tuy không đủ dài nhưng tốt hơn ốc vít.”


Tiết Nhất Nhất nhớ lại chuyện ở Hồng Kông, gật đầu.



Thi Cảnh nắm cổ tay Tiết Nhất Nhất, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô: “Nhất Nhất, nếu thật sự gặp nguy hiểm thì đừng hoảng, tìm cơ hội ra tay một đòn chí mạng.”


Giày nam nữ
Anh kéo tay cô lên, lướt qua cổ mình, giọng nói u ám: “Cắt vào đây.”


Tay của Tiết Nhất Nhất co lại một chút.


Thi Cảnh nắm chặt bàn tay đó không buông: “Mạng sống của em là quan trọng nhất, chỉ cần em còn sống, chuyện sau này để tôi lo.”


Trong lòng Tiết Nhất Nhất dâng lên một cảm giác rất xa lạ.


Không rõ là gì, không thể diễn tả.


Thi Cảnh hỏi tiếp: “Nhớ lời của tôi chưa?”


Tiết Nhất Nhất gật đầu.


Thi Cảnh chỉ vào vị trí khóa của vòng tay: “Keo dây ra từ đây, có thể biến thành một sợi dây dài hai mét, chịu được 300 cân.”


Đây là toàn bộ chức năng của chiếc vòng tay không mấy nổi bật này.


Là do Thi Cảnh dựa vào trang bị của đội, kết hợp với tình hình thực tế của Tiết Nhất Nhất, loại bỏ các phần không cần thiết, tối ưu hóa các phần cô có thể dùng, và thêm khóa an toàn để tránh cô tự làm mình bị thương.


Màu sắc cũng là chọn màu xanh mà cô thích.


Thi Cảnh đưa tay lên, nhìn đồng hồ: “Tôi phải về căn cứ rồi.”


Tiết Nhất Nhất hơi sững sờ.


Còn tưởng Thi Cảnh về sớm, không ngờ là về tạm thời.


Cũng lúc này Tiết Nhất Nhất mới để ý Thi Cảnh mặc bộ đồ thể lực màu xanh quân đội của căn cứ, ngực có logo, bên dưới có ba chữ cái: ZAb.



Thi Cảnh đứng trước bàn học, một tay chống hông, một tay lật bài kiểm tra của Tiết Nhất Nhất.


Bài tập vật lý, một mặt làm được một phần ba, mặt kia chưa làm.


Thi Cảnh nhướn một bên mày: “Kỳ thi đại học còn mấy ngày nữa, nước đến chân mới nhảy có kịp không?”



Thi Cảnh bỏ bài kiểm tra xuống, một bước áp sát Tiết Nhất Nhất, thân hình cao lớn che đi ánh sáng.


Anh chậm rãi nói: “Thà để dành thời gian… nghỉ ngơi dưỡng sức còn hơn.”


Tiết Nhất Nhất không phản bác, chỉ gật đầu.


Thi Cảnh: “Ngày mai tôi về.”


Nói rồi, lòng bàn tay đặt sau gáy Tiết Nhất Nhất, cúi đầu xuống.


Tiết Nhất Nhất theo bản năng co vai lại, nhắm mắt.


Môi người đàn ông khẽ chạm vào trên mí mắt cô rồi tách ra.


Thi Cảnh đi rồi.


Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.


Tiết Nhất Nhất thở ra một hơi mới phát hiện mình quên thở.


Cô cứng đờ đưa tay lên sờ sờ mí mắt mình.


Nơi đó như bị một dòng điện lóe lửa, giật một cái.


Lát sau cô đi về phía cửa sổ.


Xa xa có thể thấy bóng dáng của Thi Cảnh.


Là đang chạy.


Bước chạy rất lớn, tốc độ cũng nhanh.


Rồi ánh đèn xe sáng lên, chiếc xe lao vút đi xa.


Trưa hôm sau, Tiết Nhất Nhất cầm ví tiền ra khỏi trường, đến cửa hàng photocopy để sao chép tài liệu.


Khi trở về trường cô đi ngang qua một cửa hàng kính.



Trong đầu Tiết Nhất Nhất vang lên giọng nói của Thi Cảnh.


— Thích mắt của em.


Tiết Nhất Nhất mím môi, sờ sờ mí mắt mình rồi bước vào cửa hàng kính.



Khi ra ngoài, trên sống mũi có một chiếc kính gọng đen to gần như che đi nửa khuôn mặt cô.


Chiều tan học, các bạn học lần lượt về nhà.


Tiết Nhất Nhất không muốn về nhà. Nhất là khi nghĩ đến việc hôm nay Thi Cảnh sẽ về.


Hoàng hôn buông xuống nhuộm bầu trời thành màu cầu vồng.


Tiết Nhất Nhất cuối cùng cũng bắt đầu thu dọn cặp sách.


Thấy Tiết Nhất Nhất bắt đầu thu dọn cặp sách, Đặng Hồng Phi cũng thu dọn cặp sách.


Đặng Hồng Phi đi sau lưng Tiết Nhất Nhất, muốn đến gần lại không dám, sắp ra khỏi cổng trường rồi mới lấy hết can đảm tiến lên: “Tiết Nhất Nhất, tôi định thi vào Đại học Tài chính Úc Nam.”


Tiết Nhất Nhất không quan tâm.


Đặng Hồng Phi không ngạc nhiên trước thái độ của Tiết Nhất Nhất.


Cô vốn đã lạnh lùng với cậu ta.


Sau khi từ Hồng Kông về lại càng xa cách.


Đặng Hồng Phi chỉ có thể tự nói chuyện một mình: “Tiết Nhất Nhất, nếu lúc đó cậu cũng ở Úc Nam, nếu có việc cần giúp đỡ có thể tìm tôi, mọi người ra ngoài đều là bạn học cũ giúp đỡ lẫn nhau, được không?”


Tiết Nhất Nhất sửa lại kính trên mặt, tăng tốc bước đi.


Đặng Hồng Phi vội vàng đuổi theo, lấy cặp sách xuống một nửa, mò ra một thứ màu vàng: “Tiết Nhất Nhất, cuối tuần trước tôi và mẹ đã đi cầu phúc Văn Xương, cho cậu một cái nhé! Hy vọng cậu thi đại học thật tốt, đỗ vào trường mong muốn!”


Tiết Nhất Nhất liếc một cái.


Túi thơm màu vàng, trên mặt thêu mây lành.


Tiết Nhất Nhất biết cái này, bùa Văn Xương, đi cầu Văn Xương Đế Quân mà có được.


Rất linh nghiệm.


Khi kỳ thi đại học đến gần, người đi cầu Văn Xương Đế Quân xếp hàng dài, nghe nói 3 giờ đêm đã phải đi xếp hàng mà chưa chắc đã cầu được.


Tiết Nhất Nhất không tin quỷ thần.


Nhưng không coi thường tấm lòng thành kính.


Nhưng cô không thể nhận.



Người như cậu ta mà dính líu đến cô, có nhiều khả năng là bất hạnh.



Tiết Nhất Nhất lắc đầu, không nhìn ngang ngó dọc, đi thẳng ra khỏi cổng trường.


Đặng Hồng Phi vì Tiết Nhất Nhất nhìn thêm vài lần mà mặt mày vui mừng, đuổi theo nắm lấy cổ tay Tiết Nhất Nhất: “Cậu nhận đi.”


Tiết Nhất Nhất lạnh lùng liếc một cái.


Đặng Hồng Phi buông tay.


Tiết Nhất Nhất tiếp tục đi về phía trước.


Đặng Hồng Phi lại đuổi theo, vòng quanh Tiết Nhất Nhất: “Tiết Nhất Nhất, cậu cầm đi, lúc tôi cầu Văn Xương Đế Quân đã niệm tên cậu đấy, tôi cầu riêng cho cậu mà, cậu nhận đi…”


“Két—”


Phía sau, tiếng phanh xe và đĩa phanh ma sát dữ dội.


Tiết Nhất Nhất và Đặng Hồng Phi đồng thời quay người.


Một chiếc xe việt dã màu đen lao thẳng về phía Đặng Hồng Phi như thể mất kiểm soát.


Nhưng khi ở khoảng cách nửa mét so với Đặng Hồng Phi lại đột ngột dừng lại.


Đặng Hồng Phi bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho sợ hãi, ngã ngồi xuống đất, ngay cả bùa Văn Xương cũng rơi xuống.


Tiết Nhất Nhất theo bản năng muốn đỡ Đặng Hồng Phi.


“Bíp—”


Một tiếng còi xe ngắn.


Tiết Nhất Nhất nhìn qua.


Thi Cảnh ngồi trên ghế lái, một tay cầm vô lăng, người nghiêng về phía trước.


Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.


Sắc mặt âm u ẩm ướt.


Khiến người ta trong mùa hè mà lưng cũng lạnh toát.


Lông mày người đàn ông hơi động, ngoắc tay một cái.



Tiết Nhất Nhất liếc nhìn Đặng Hồng Phi, vội vàng chạy qua rồi lên xe.


Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Story Chương 46
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...