Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 38

119@-

Khi đôi môi nóng rực của Thi Cảnh áp tới, đầu óc Tiết Nhất Nhất như nổ tung, hoàn toàn trống rỗng.


Môi cô lạnh hơn môi anh rất nhiều.


Chạm vào rất mềm mại.


Bên cạnh.


Một tay cầm kẹp phẫu thuật, một tay cầm kim khâu, Hàn Chí Nghĩa sững sờ, dừng mọi động tác.


Văn Hổ đứng nghiêng người, khuỷu tay chống lên tủ đứng cũng trợn mắt há mồm, khuỷu tay trượt xuống suýt nữa ngã nhào.


Đôi môi đang áp sát hơi tách ra, hơi thở quấn quýt.


Thi Cảnh liếc nhìn Tiết Nhất Nhất, hàng mi dài cụp xuống, bàn tay đang giữ sau gáy cô siết chặt, cúi đầu ngậm lấy đôi môi ấy.


Nụ hôn nóng bỏng, đầu lưỡi ẩm ướt quấn lấy đầy bá đạo và xâm chiếm.


Tiết Nhất Nhất giãy giụa người lùi lại.


Nhưng bàn tay đang nắm sau gáy cô không hề nhượng bộ.


Toàn thân Tiết Nhất Nhất chống cự, tay chống lên lồng ngực nóng hổi đẩy mạnh một cái.


Thi Cảnh bị đẩy ra, ngã nghiêng trên giường, làm đứt sợi chỉ khâu trên tay Hàn Chí Nghĩa.


Văn Hổ “á” một tiếng, lo lắng vội vàng tiến lên.


Tiết Nhất Nhất lập tức chạy xa 5 bước, hai tay ôm miệng, tay run rẩy, môi tê dại.


Văn Hổ đỡ Thi Cảnh ngồi dậy, lo lắng gọi: “Bác sĩ Hàn?”


Hàn Chí Nghĩa bình thản liếc một cái, xỏ lại chỉ: “Chỉ là ngất thôi.”


Ngất… ngất rồi?


Tiết Nhất Nhất thò cổ ra nhìn, thấy khuôn mặt không chút máu của Thi Cảnh.


Cô, đã đẩy anh ta, ngất rồi?


A Long đang gọi điện thoại bên ngoài sắp xếp công việc, nghe thấy tiếng động liền cầm điện thoại đi vào: “Sao vậy?”


Văn Hổ nghiêng đầu nhìn thẳng Tiết Nhất Nhất.



Tiết Nhất Nhất có thể thấy được sự sùng bái và ủng hộ của Văn Hổ đối với Thi Cảnh, bây giờ bị anh ta trừng một cái, tim đập thình thịch.


Nhưng Văn Hổ lại nói với A Long: “Cũng không trách cô Nhất Nhất được, chắc là Nhị gia sốt đến hồ đồ rồi.”



Tiết Nhất Nhất khá ngạc nhiên trước thái độ của Văn Hổ.


Nước hoa Bodymist
“Đỡ cậu ta dậy.” Hàn Chí Nghĩa với tư cách là bác sĩ, biết rất rõ Thi Cảnh có thể kiên trì đến bây giờ mới ngất đã là thể chất hơn người rồi, anh ta không chút gợn sóng, “Ngất đi cũng tốt, đỡ phát điên, tôi có thể khâu nhanh hơn.”


Rạng sáng hơn 3 giờ, Tiết Nhất Nhất chuẩn bị cùng A Long rời khỏi biệt thự.


Lúc đó Thi Cảnh vẫn chưa tỉnh, thân nhiệt cao tới 39.5 độ.


Trước khi rời khỏi biệt thự Tiết Nhất Nhất đã đưa ví tiền của Thi Cảnh cho Văn Hổ.


Khi cô đâm xe vào tường gây chấn động đã tiện tay mang theo ví tiền.


Tuy tiền bên trong đã hết nhưng không phải vẫn còn một tấm ảnh sao?


Tấm ảnh mang theo bên mình chắc hẳn là rất trân quý.


Tiết Nhất Nhất sợ Thi Cảnh sau này sẽ tính sổ.


Màn đêm đen như mực bao trùm cảng biển.


A Long và Tiết Nhất Nhất lên một chiếc tàu hàng không lớn lắm.


Gió biển lạnh buốt, cuốn sóng vỗ vào thân tàu.


Ánh đèn trên tàu chập chờn lúc sáng lúc tối.


A Long lấy một chiếc áo khoác cho Tiết Nhất Nhất.


Tiết Nhất Nhất gật đầu cảm ơn, không nhịn được nữa, liền ra hiệu với A Long tỏ ý mình đói bụng.


Rất nhanh, A Long mang đến bánh quy, đồ hộp và sữa.



Sau khi Tiết Nhất Nhất gật đầu cảm ơn, cô mở gói bánh quy, vơ lấy hai miếng nhét vào miệng.


Điện thoại của A Long reo lên, anh ta ra khỏi khoang tàu nghe điện thoại.


Tiết Nhất Nhất nghe thấy giọng nói của A Long.


A Long: “Chúng tôi lên tàu rồi.”


A Long: “Nhị gia thế nào rồi?”



A Long: “Vẫn 39 độ? Bác sĩ Hàn nói sao?”


A Long: “Được, tôi ở Chu Thành đợi mọi người.”


A Long nói chuyện điện thoại xong không quay lại khoang tàu.


Tiếng bước chân đi xa.


Tiết Nhất Nhất ôm hộp sữa, ngậm ống hút, cổ họng ực ực nuốt xuống.


Uống vội quá khiến cô phải rút ống hút, thở mấy hơi mới dịu.


Gió biển ẩm ướt mang theo mùi tanh mặn luồn vào qua khe cửa, Tiết Nhất Nhất khó chịu che mũi miệng.


Rồi cô sờ sờ môi mình.


Dĩ nhiên Tiết Nhất Nhất sẽ không nghĩ Thi Cảnh muốn hôn mình.


Anh ta là chú của cô.


Cô là cháu gái của anh ta.


Chắc chắn là như lời Văn Hổ nói, sốt đến hồ đồ, nhầm cô với người khác.


Nhưng chuyện làm lúc hồ đồ, tỉnh dậy có nhớ không?


Nhưng đây cũng không phải là say rượu, còn có thể quên sạch sao?


Hy vọng… tốt nhất là anh ta không nhớ gì cả.


Tiết Nhất Nhất không thể diễn tả được cảm giác trong lòng.


Chỉ cảm thấy không phải là cảm giác tốt.


Hơn một giờ sau tàu hàng cập bến, A Long đưa Tiết Nhất Nhất xuống tàu.


Một chiếc xe thương mại màu đen đang đợi ở cảng.


A Long mở cửa xe cho Tiết Nhất Nhất, nói: “Cô Nhất Nhất, cô đến khách sạn ở một đêm trước, sáng mai bay về Bắc Đô.”


A Long đặc biệt dặn dò: “Nếu không có việc gì đặc biệt cần thiết, đừng ra khỏi khách sạn.”


Tiết Nhất Nhất gật đầu.


Tiết Nhất Nhất đến khách sạn, trong phòng có sâm panh chào mừng và bánh ngọt đặc sản.



Trên vali hành lý là cặp sách của cô.


Cặp sách?


Cặp sách mà Tiết Nhất Nhất đã để lại ở tòa nhà JSZ, trong tủ đồ ở tầng một.


Tiết Nhất Nhất chạy qua mở cặp sách.


Đồ đạc vẫn còn nguyên.


Điện thoại, ví tiền, và cả thẻ ngân hàng nước ngoài của cô.


Tiết Nhất Nhất sạc chiếc điện thoại đã tắt nguồn rồi đi tắm.



Lúc trở lại mở điện thoại thấy có mấy tin nhắn chưa đọc.


Là do Đặng Hồng Phi gửi.


Đặng Hồng Phi: [Tiết Nhất Nhất, cậu không sao là tốt rồi, làm tớ sợ chết khiếp.]


Đặng Hồng Phi: [Nghe nói cậu không khỏe nên về Bắc Đô trước rồi, cậu không khỏe ở đâu vậy? Tớ rất lo cho cậu.]


Đặng Hồng Phi: [Cậu đến Bắc Đô chưa? Tớ rất lo cho cậu.]


Tiết Nhất Nhất gõ chữ, mới nhập được hai chữ, ngón tay dừng lại rồi xóa đi.


Cô tự nhủ không nên thân thiết quá với người khác.


Tiết Nhất Nhất không biết ngày mai có phải cùng Thi Cảnh trở về Bắc Đô không, nhớ đến nụ hôn đó khiến cô bồn chồn không yên trong khách sạn.


Cho đến khi lên máy bay mới thả lỏng được một chút.


Nhưng chưa được bao lâu lại thấy phiền muộn.


Thi Cảnh sẽ về nhà.


Họ sớm muộn cũng phải gặp mặt.


Tài xế đón Tiết Nhất Nhất ở sân bay Bắc Đô rồi đưa cô về nhà họ Thi.


Dì Vương giúp Tiết Nhất Nhất xách vali hành lý, hỏi: “Nhất Nhất, ở ngoài ăn có quen không? Có muốn ăn gì không, nói với dì Vương.”


Tiết Nhất Nhất lắc đầu.


Buổi tối Tiết Nhất Nhất sắp xếp xong sách vở cho ngày hôm sau đi học rồi nằm lên giường.



Mọi sóng gió ở Hồng Kông đều như một giấc mơ.


Ngày hôm sau Tiết Nhất Nhất vừa vào cổng trường đã nghe thấy tiếng gọi của Đặng Hồng Phi.


Tiết Nhất Nhất không dừng bước.


Đặng Hồng Phi từ phía sau đuổi theo: “Tiết Nhất Nhất, cậu khỏe chưa? Tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu có thấy không? Tôi rất lo cho cậu.”


Tiết Nhất Nhất: “…”


Đặng Hồng Phi nói không ngừng nghỉ: “Sao cậu đi mà không nói tiếng nào, cặp sách cũng không lấy. Tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng cảnh sát nói cậu là người lớn, chưa đến 24 giờ không lập án, làm tôi sợ chết khiếp. Sau đó mới nghe giáo viên nói cậu về Bắc Đô trước rồi, thế nào, sức khỏe của cậu tốt chứ?”


Tiết Nhất Nhất: “…”


Đặng Hồng Phi đi theo Tiết Nhất Nhất, miệng như súng liên thanh: “Lúc cậu xuất cảnh có thuận lợi không? Cậu không biết đâu, lúc tụi tôi xuất cảnh kiểm tra rất nghiêm ngặt, xếp hàng rất lâu. À đúng rồi, cậu biết không, cái nhà hàng tụi mình ngắm cảnh hôm đó bị cháy, may mà mình đi sớm. Lúc đó không có tin tức của cậu, cậu cũng không về khách sạn, tôi lo cho cậu lắm… Tiết Nhất Nhất, lúc đó cậu có đi cùng với chị nhà giàu mà cậu quen không?”


Tiết Nhất Nhất đột ngột dừng bước.


Việc gặp Uông Minh Hoa ở Hồng Kông là chuyện không thể nhắc đến.


Những người liên quan… quá đáng sợ.


Là nguy hiểm chết người.


Tiết Nhất Nhất quay người, lạnh lùng nhìn Đặng Hồng Phi, ra hiệu: “Đừng bám theo tôi nữa được không?”


Đặng Hồng Phi gãi gãi gáy: “Tôi không hiểu.”


Nói rồi cậu ta định lấy giấy bút: “Hay là cậu viết đi.”


Tiết Nhất Nhất đẩy Đặng Hồng Phi một cái, ra hiệu: “Chúng ta không phải là bạn.”



Đặng Hồng Phi từng dùng ngôn ngữ ký hiệu với Tiết Nhất Nhất, muốn làm bạn với cô.


Vì vậy, Tiết Nhất Nhất chắc chắn Đặng Hồng Phi có thể hiểu được cử chỉ này.


Quả nhiên câu ta đã hiểu, buồn bã sững sờ tại chỗ.


Tiết Nhất Nhất lạnh lùng quay người.


Chuông vào lớp vang lên.


Tiết Nhất Nhất nhìn vào chỗ trống duy nhất trong lớp.


Uông Vũ Đồng không đến lớp.


Sau này Tiết Nhất Nhất nghe các bạn học khác bàn tán nhà Uông Vũ Đồng có chuyện nên mới không đi học, nhưng cụ thể có chuyện gì thì không rõ.


Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Story Chương 38
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...