Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 32

122@-

Tiết Nhất Nhất chứng kiến ngón tay của Uông Minh Hoa bị gã áo hoa của ‘Hồng Liên Bang’ chặt đứt, máu văng tung tóe.


Không cho Uông Minh Hoa bất kỳ cơ hội thương lượng nào.


Thủ đoạn tàn nhẫn.


Mục đích rõ ràng.


Họ dùng việc làm hại Uông Minh Hoa để uy h**p Thi Cảnh.


Video được gửi đi.


Gã áo hoa ngồi trên ghế nhìn đồng hồ đeo tay, đếm ngược 3 phút.


Lúc này, Tiết Nhất Nhất hy vọng rằng khi Thi Cảnh đến cứu Uông Minh Hoa sẽ tiện tay cứu luôn cả mình.


Ba phút, đếm ngược kết thúc.


Thi Cảnh không gọi điện đến.


Gã áo hoa lôi Uông Minh Hoa ra trước camera, rạch mặt của cô ta.


Uông Minh Hoa la hét, khóc lóc thảm thiết.


Gã áo hoa lại đếm ngược 3 phút nữa.


Thi Cảnh vẫn không gọi điện đến.


Nghĩ cũng phải.


Trận thế lớn như vậy của ‘Hồng Liên Bang’, thứ họ muốn chắc chắn không hề ‘nhỏ’.


Thi Cảnh vốn không thích Uông Minh Hoa.


Dù cho hôm nay ‘Hồng Liên Bang’ có bắt cóc người phụ nữ của Thi Cảnh có lẽ cũng không thể uy h**p được anh.


Thi Cảnh làm sao có thể… vì một người phụ nữ…


Tiết Nhất Nhất nghĩ như vậy.


Gã áo hoa bạo lực ấn Uông Minh Hoa xuống đất, lột quần áo của cô ta.


Ban đầu Uông Minh Hoa còn la hét ‘đừng’, phản kháng xô đẩy, nhưng khi mảnh vải cuối cùng che thân bị xé toạc và vứt đi, Uông Minh Hoa hoàn toàn im bặt.


Cô ta trống rỗng, như một cái xác bị bỏ rơi.



Gã áo hoa chỉ cho Thi Cảnh 3 phút cuối cùng, uy h**p sẽ đưa Uông Minh Hoa đến ‘Hồng Quán’.


Nghe thấy ‘Hồng Quán’, Uông Minh Hoa lại mất kiểm soát la khóc.


Sale quốc tế 25/9
Còn cầu cứu cả Tiết Nhất Nhất – một hy vọng mù quáng.


Uông Minh Hoa đã quá tuyệt vọng.


Tiết Nhất Nhất ở đây là vì bị Uông Minh Hoa liên lụy, vì sự ngu ngốc hết lần này đến lần khác của cô ta.


Nhưng sự tàn nhẫn nối tiếp nhau, cảnh tượng máu me nối tiếp nhau.



Tiết Nhất Nhất tưởng rằng trái tim vốn đã đủ lạnh lùng của mình vẫn sẽ gợn lên những con sóng.


Bởi vì trong mắt Tiết Nhất Nhất lúc này, Uông Minh Hoa chỉ là một người phụ nữ bị bắt nạt.


Đáng thương, đáng cảm thông.


Nhưng Tiết Nhất Nhất lại rất tỉnh táo, cô không có thời gian để thương hại người khác, bản thân còn khó bảo toàn.


Tiết Nhất Nhất không thể chết.


Mạng sống này của cô không thể dễ dàng giao ra.


Ít nhất phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng.


Có lẽ gã áo hoa quá tự tin, hoặc có lẽ không coi hai cô gái tay không tấc sắt ra gì.


Hắn không hề trói họ.


Tiết Nhất Nhất từ đầu đến cuối đều ngồi xổm ở góc tường.


Bề ngoài cô run rẩy vì sợ hãi, nhưng thực chất cô đã lén vặn một con ốc vít dài trên chiếc xe đẩy đồ ăn phía sau.


Đây là thứ duy nhất cô có thể lấy được lúc này.


Tiết Nhất Nhất không mong một con ốc vít có thể lấy mạng người, nhưng nếu có thể đâm vào mắt đối phương có lẽ còn có một tia hy vọng để chạy thoát.


Uông Minh Hoa bị người ta đưa đi.


Đưa đi đâu?


Tiết Nhất Nhất nghĩ, có lẽ là nơi kinh khủng tên là ‘Hồng Quán’ đó.


Gã áo hoa tiến về phía Tiết Nhất Nhất vẫn đang im lặng.


Tiết Nhất Nhất với vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi nhưng lại nhìn thẳng vào mắt gã áo hoa, bàn tay giấu sau lưng siết chặt con ốc vít đó.




Gã áo hoa kéo quần lên, ngồi xổm trước mặt Tiết Nhất Nhất.


Đưa tay vỗ vỗ vào má cô, nói: “Tối nay em theo anh.”


Hắn cười một cách ghê tởm.


Tiết Nhất Nhất không ra tay.


Vì cô biết, cô chỉ có một cơ hội.


Và bên ngoài còn rất nhiều người, ra tay bây giờ không thể chạy thoát được.


Gã áo hoa không lập tức đưa Tiết Nhất Nhất đi mà ngồi trên ghế gỗ gụ như đang chờ đợi điều gì đó.


Không gian yên tĩnh.


Thời gian trôi đi.


Có người đến.


Khi Thi Cảnh đẩy cửa bước vào, tim Tiết Nhất Nhất như lỡ một nhịp.


Trong khoảng thời gian yên tĩnh vừa rồi, Tiết Nhất Nhất đã tưởng tượng ra rất nhiều điều.


Cô đại khái biết gã áo hoa tối nay muốn làm gì mình.


Cũng đã lên kế hoạch thời điểm phản kháng tốt nhất – khi chỉ còn cô và hắn, khi hắn đang đắm chìm trong kh*** c*m.


Cô đã cố gắng hết sức để chuẩn bị tâm lý.


Chỉ cần còn sống là được…


Vì vậy, sự xuất hiện đột ngột của Thi Cảnh, đối với Tiết Nhất Nhất, dùng từ ‘thần tiên giáng trần’ để hình dung cũng không quá.


Nhưng giây tiếp theo, ‘thần tiên’ đã bị trói lại.


Bị trói chặt cứng, không có khả năng thoát ra được.


Gã áo hoa ấn tay phải của Thi Cảnh lên bàn gỗ gụ, giơ dao đếm ngược: “20, 19, 18…”



Thi Cảnh ngắt lời: “Không gọi, cuộc điện thoại này muốn gọi thì chú tự gọi, nếu cháu gọi, ông cụ nhà cháu có thể đánh chết cháu.”


Người đàn ông trong điện thoại: “Ra tay.”


Gã áo hoa cầm dao chém xuống ngón tay của Thi Cảnh.


Lưỡi dao phản chiếu ánh đèn trong không trung, có một khoảnh khắc lóe sáng.



Thật ra, cũng chẳng gọi là cứu được.


Cô chỉ có một con ốc vít, lao thẳng lên, đừng nói dùng ốc vít đâm gã áo hoa, có lẽ còn không đến gần được gã.


Khoảng thời gian ít ỏi mà cô tạm thời giành được, Thi Cảnh hoàn toàn không thể thoát khỏi dây thừng.


Kết quả, cả hai cùng chết.


Tiết Nhất Nhất không thể mạo hiểm…


Cô đã quyết định, đang định nhắm mắt lại.


Cô không muốn xem cảnh máu me.


Chính lúc này, Thi Cảnh đang bị trói trên ghế gỗ gụ – cả người và ghế cùng đứng bật dậy, anh vác theo chiếc ghế, nghiêng người, đâm sầm vào gã áo hoa, gã áo hoa bị cú va chạm bất ngờ này làm cho loạng choạng.


Không đợi gã áo hoa phản ứng, Thi Cảnh bật người lên, xoay nửa vòng trên không, ngửa người đập mạnh xuống đất.


Chiếc ghế gỗ gụ trên lưng bị đập tan tành, những mảnh gỗ gãy để lộ mặt cắt màu gỗ tự nhiên.


Thi Cảnh từ dưới đất lật người đứng dậy.


Gã áo hoa cầm dao lao về phía Thi Cảnh.


Thi Cảnh nghiêng người, sượt qua lưỡi dao đang đâm tới, tay trái nắm lấy tay cầm dao của gã áo hoa khóa lại, tay phải tóm lấy sợi dây thừng còn quấn trên người quấn vài vòng quanh cổ gã áo hoa, dùng sức siết chặt.


Mặt gã áo hoa lập tức đỏ bừng, gân xanh nổi lên.


Ngoài cửa, gã tóc vàng nghe thấy tiếng động, gõ cửa: “Anh Đại Dương, không sao chứ?”


Thi Cảnh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang bị gõ.



Gã tóc vàng không nghe thấy gã áo hoa trả lời, lập tức tông cửa.


Thi Cảnh dùng khuỷu tay đánh thẳng vào thái dương gã áo hoa.


Ngay lúc gã áo hoa ngã xuống, Thi Cảnh đoạt lấy con dao trong tay hắn ném về phía cánh cửa đang mở.


Con dao c*m v** vị trí ngực của gã tóc vàng.


Gã tóc vàng không tin nổi, cúi đầu nhìn vào ngực mình.


Thi Cảnh nhảy một bước đến cửa, chính xác lấy ra khẩu súng lục giấu trên người gã tóc vàng, giơ súng về phía sáu người đang ùa vào từ sảnh lớn, bóp cò.


Đoàng đoàng đoàng, đoàng đoàng đoàng.


Sáu viên đạn.



Không một viên nào trượt.


Thân thể gã tóc vàng yếu ớt ngã xuống, không cam lòng túm lấy quần của Thi Cảnh.


Cánh tay cầm súng của Thi Cảnh buông thõng, chỉ vào gã tóc vàng trên đất.


Đoàng.


Gã tóc vàng ngửa đầu ngã xuống.


Thi Cảnh quay người, giơ súng về phía gã áo hoa vừa mới tháo sợi dây thừng trên cổ.


Gã áo hoa không kịp phản ứng.


Đoàng.


Viên đạn từ ngực gã áo hoa xuyên qua tim.


Gã áo hoa trợn mắt, từ từ ngã xuống.


Máu từ ngực và khóe miệng hắn trào ra.


Chỉ hai ba giây đã tắt thở.


Thi Cảnh ngồi xổm tại chỗ.


Khẩu súng lục xoay nửa vòng trên tay anh rồi bị anh dùng áo của gã tóc vàng lau đi dấu vân tay, ném xuống bên tay gã.


Cán dao cắm trên ngực gã tóc vàng cũng bị anh lau đi dấu vân tay.



Rồi từ trên người gã tóc vàng lấy lại con dao găm và điện thoại của mình.


Thi Cảnh nhìn đồng hồ.


Bây giờ là 9 giờ 20 phút tối.


Tính từ lúc anh bước vào nhà hàng cũ đã qua chưa đầy 10 phút.


Chắc A Long và Văn Hổ còn chưa đến bến cảng.


Thi Cảnh đứng dậy cắm con dao găm của mình ra sau lưng, đi đến trước bàn gỗ gụ, cúi đầu gần điện thoại, cười một nụ cười gian tà: “Chú Văn Tường, chú, giữ gìn sức khỏe.”


Không đợi người bên kia nói.


Thi Cảnh tháo sim điện thoại ra, ném điện thoại xuống đất, giẫm nát.


Quay người, gỡ máy quay phim trên chân máy đập vỡ, từ trong mảnh vỡ nhặt ra thẻ nhớ.


Cuối cùng, quay lại nhìn Tiết Nhất Nhất đang cứng đờ trong góc không hề động đậy: “Sao thế? Muốn ở lại thử khẩu vị của nhà hàng này à?”


Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Story Chương 32
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...