Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 22

119@-

“Trúng rồi!” Người đội viên sau gốc cây kích động, “Đội trưởng, anh bắn trúng rồi!!”


“Chỉ bắn trúng tai hắn, tạm thời an toàn.” Thi Cảnh hỏi, “Vui cái gì chứ?”


Thi Cảnh đi về phía Tiết Nhất Nhất, ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Tiết Nhất Nhất đang ở chỗ đất thấp hơn nửa mét.


Bàn tay to đeo găng tay hở ngón màu đen, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.


Lòng bàn tay có chai sạn, mu bàn tay có nhiều vết sẹo đã mờ thành màu trắng bạc.


Tiết Nhất Nhất ngẩng đầu, khuôn mặt bôi đầy sơn ngụy trang, dính thêm chút bùn đất trông thật hài hước.


Thi Cảnh nhìn cũng bật cười thật sự, ngón tay ngoắc ngoắc: “Lên đây.”


Tiết Nhất Nhất đưa tay ra.


Thi Cảnh nắm lấy tay Tiết Nhất Nhất, dùng lực kéo cô lên.


Anh không tiếc lời khen ngợi: “Vừa rồi chạy không tồi.”


Tiết Nhất Nhất bất ngờ được khen, toe toét cười.


Cô hoàn toàn không biết khuôn mặt lấm lem sơn ngụy trang của mình khi để lộ hàm răng trắng muốt trông buồn cười đến mức nào.


Thấy Thi Cảnh cười đến nỗi đuôi mắt nhăn lại cô cũng cười theo.


Chỉ cần anh vui, từ nay không làm khó cô nữa, đừng nói là thu hút hỏa lực, dù là đỡ đạn Tiết Nhất Nhất cũng sẵn lòng.


Thời gian thư giãn đã qua.


Cuộc diễn tập vẫn tiếp tục.


Người đội viên bị thương ở chân phải ẩn nấp tại chỗ chờ tiếp viện.


Tiết Nhất Nhất đi theo Thi Cảnh tiếp tục phá vỡ vòng vây.



Khoảng 200 mét cuối cùng, Thi Cảnh và Tiết Nhất Nhất gặp phải những tên bắt cóc đang tuần tra chéo, chuẩn bị “ôm cây đợi thỏ”.


Có tổng cộng 3 tên bắt cóc đang tuần tra.


Thi Cảnh dẫn Tiết Nhất Nhất đi đường vòng, tìm kẽ hở để đột phá.


Cây cỏ trong rừng đều là vật cản.



Thi Cảnh quan sát lộ trình tuần tra của 3 tên bắt cóc, lợi dụng vật cản để ẩn nấp trước, vào thời điểm thích hợp áp sát từ phía sau, một tay bịt miệng mũi đối phương, một tay cầm dao găm sắc bén cứa qua.


Tên bắt cóc không kịp phát ra tiếng động nào đã bị cắt cổ.


Tiết Nhất Nhất chứng kiến cảnh này, bất giác đưa hai tay lên ôm cổ mình, nuốt khan một tiếng.


Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Thi Cảnh từ từ kéo người đó vào bụi cỏ dài, chạy về bên cạnh Tiết Nhất Nhất.


Súng đã được giương lên.


Thời gian được tính bằng giây.


Mười tám giây sau, hai tên bắt cóc còn lại sẽ gặp nhau theo hình chữ ‘x’ ở hướng một giờ sau đó tách ra.


Bốn mươi tám giây sau, tên bắt cóc thứ hai sẽ phát hiện có điều không ổn vì không gặp được tên đã chết.


Thi Cảnh phải hành động trước khi hắn phát hiện ra, chính xác là vào giây thứ bốn mươi, lợi dụng lúc tầm nhìn của tên thứ 3 bị cản trở để giải quyết tên thứ hai.



Đợi tên thứ 3 nghe tiếng quay đầu lại, lọt vào tầm ngắm của Thi Cảnh, anh sẽ bắn hạ hắn.


Kế hoạch được tiến hành.


Thi Cảnh và Tiết Nhất Nhất ẩn nấp sau một bụi cây lá dài như lưỡi kiếm cao nửa mét.


Gió thổi cỏ lay.


Người không động.


Những đốm sáng lốm đốm rơi từ trên đầu xuống như những đồng vàng vỡ vụn.


“Tách.” Một âm thanh rất khẽ.


Cùng lúc đó, Tiết Nhất Nhất cảm thấy trên vai phải của mình có thêm một trọng lượng rất nhẹ, gần như không đáng kể.


Cô liếc mắt qua, khi nhìn rõ, đôi mắt từ từ mở to.


Một con bọ cạp dài khoảng 15 centimet, toàn thân đen bóng, hai chiếc đuôi cong như lưỡi liềm, sáu cái chân có khớp đang hoạt động, mỗi khớp đều có gai ngược.


Thi Cảnh cũng nhìn thấy.


Và ở hướng một giờ, hai tên bắt cóc đang đều đặn tiến lại gần nhau.


Thi Cảnh vẫn giữ nguyên tư thế bắn, môi không động, giọng nói phát ra từ cổ họng: “Đừng… cử động.”


Toàn thân Tiết Nhất Nhất cứng đờ, ngay cả nhãn cầu cũng không dám đảo.



Trên cổ không có lớp vải nào che chắn.


Sáu cái chân nhỏ lần lượt bò lên vùng da thịt trắng nõn, mịn màng.


Một lớp da gà nổi lên khắp cổ, sau lưng lạnh toát, lông tay dựng đứng.


Con bọ cạp đen vẫn tiếp tục bò lên.


Tiết Nhất Nhất ngẩng cổ, miệng không kiểm soát được mà há ra, mắt nhắm nghiền.


“Đừng… cử động.” Thi Cảnh khẽ thì thào.


Tiết Nhất Nhất giật mình, cô nhận ra mình đã định kéo áo Thi Cảnh, thậm chí bàn tay run rẩy đã hơi nhấc lên.


Đây là hành động cầu cứu trong tiềm thức của cô.


Nhưng anh không quan tâm.


Ngón tay của Tiết Nhất Nhất cứng đờ giữa không trung, không dám cử động nữa.


Cơ thể cô như bị tiêm một liều thuốc tê, lan tỏa đến các bộ phận cơ thể theo dòng máu.



Dù toàn thân tê dại, cô vẫn cảm nhận rất rõ sự tiếp xúc từ những chiếc chân nhỏ của con bọ cạp.


Nó hơi đổi hướng, bò về phía mặt Tiết Nhất Nhất…


Khẩu súng đã lắp ống giảm thanh cuối cùng cũng bóp cò vào thời điểm thích hợp, viên đạn rời nòng, bắn trúng mũ bảo hiểm của mục tiêu một cách chính xác.


Cùng lúc đó, tay vung dao hạ xuống.


Động tác dứt khoát mang theo một luồng gió.


Những sợi tóc bên tai Tiết Nhất Nhất bay phất phơ, rồi rơi xuống.


Tiết Nhất Nhất hoảng hốt mở mắt nhìn xuống dưới.


Trên đám cỏ xanh bị giẫm đạp xiêu vẹo, con bọ cạp đen đã đứt thành hai đoạn, từ vết cắt chảy ra dung dịch màu xanh nâu.


Nó vẫn chưa chết hẳn, hai chiếc đuôi cong như lưỡi liềm cuộn lại, những chiếc chân nhỏ có gai ngược múa may một lúc rồi mới hoàn toàn bất động.


Bên kia, Thi Cảnh lại bắn thêm một phát đạn nữa, giải quyết gọn gàng tên bắt cóc tuần tra thứ ba.


Tiếng súng trầm đục này như gỡ bỏ phong ấn cho Tiết Nhất Nhất, cô hoàn hồn, toàn thân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.


Thi Cảnh nghiêng đầu, đặt lòng bàn tay lên đầu Tiết Nhất Nhất.



Thi Cảnh: “Hôm nay biểu hiện không tồi.”


Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Tiết Nhất Nhất được Thi Cảnh khen ngợi.


Nhưng cô vẫn chưa hoàn hồn.


Thi Cảnh đỡ Tiết Nhất Nhất từ dưới đất dậy: “Còn đi được không?”


Tiết Nhất Nhất há miệng th* d*c.


Thi Cảnh: “Còn khoảng 200 mét nữa.”


200 mét?


Tiết Nhất Nhất nhanh chóng gật đầu.


Đi, đi, đi!


Cô không muốn gặp lại bọ cạp hay thứ gì tương tự nữa.


Hai người đi về phía trước.


Còn khoảng 100 mét.


Khoảng 80 mét.


Khoảng 50 mét.


Đột nhiên, trong tai nghe vang lên giọng của A Long.


A Long: “Nhị gia, không thể tiếp tục tiến lên!”


Thi Cảnh dừng bước, kéo Tiết Nhất Nhất lại.


Tiết Nhất Nhất ngơ ngác, bị Thi Cảnh ôm nửa người vào lòng, không dám động đậy.


Bây giờ cô đã rất tự giác.


Trong khu rừng này, thứ nguy hiểm nhất không phải là người.


Thi Cảnh nhìn xung quanh, kéo Tiết Nhất Nhất đến một chỗ đất trũng, ngồi xổm xuống.



Thi Cảnh và A Long trao đổi vài câu, bờ vai anh chùng xuống.


Thi Cảnh: “Nhất Nhất.”



Thi Cảnh chỉ tay về một hướng, bình tĩnh nói: “Lát nữa tôi sẽ ra ngoài trước, khi tôi hô chạy, em cứ chạy về hướng đó, khoảng 50 mét sau em sẽ an toàn.”


Tiết Nhất Nhất hơi gật đầu rồi ra hiệu: “Còn chú thì sao?”


Thi Cảnh vừa cúi đầu kiểm tra súng, thành thạo thay băng đạn mới, vừa thản nhiên nói: “Chắc tôi phải bỏ mạng ở đây thôi.”


Tiết Nhất Nhất đại khái hiểu được ý của Thi Cảnh.


Anh muốn dùng mạng của mình để đổi lấy sự an toàn cho cô.


Thi Cảnh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt màu nhạt kia, khóe miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng như bông: “Em cứ nhớ chạy hết sức là được, đừng quay đầu lại.”


Tiết Nhất Nhất: “…”


Thi Cảnh lại nói thêm một câu, có chút trêu chọc: “Không phải em chạy rất giỏi sao?”


Tiết Nhất Nhất: “…”


Không biết người trong tai nghe đã nói gì, nụ cười trên mặt Thi Cảnh tắt hẳn: “Tiết Nhất Nhất, nghe lệnh của tôi.”


Tiết Nhất Nhất bất giác nắm chặt hai tay, gật đầu, chuẩn bị sẵn sàng.


Thi Cảnh chạy ra trước, lao tầm ngắm của lính bắn tỉa đối phương, phối hợp với A Long, nắm bắt thời cơ chính xác: “Chạy!”


Thi Cảnh ra lệnh.


Tiết Nhất Nhất co giò chạy.


Giây phút này, cô thực sự có cảm giác như đang gánh vác mạng sống của người khác để chạy trốn.


Gánh vác… mạng sống…


Mạng sống của Thi Cảnh…


!


Một luồng sáng trắng lóe lên trong đầu Tiết Nhất Nhất.


Không đúng!


Đây là diễn tập!!


Sao mình lại nhập vai thế này?!!!


Đôi chân đang chạy dần chậm lại, Tiết Nhất Nhất cắn răng, quay người chạy ngược lại.


Khi bóng dáng mỏng manh của Tiết Nhất Nhất lọt vào tầm mắt của Thi Cảnh, một chấm đỏ – không lệch chút nào – xuất hiện ngay giữa trán Tiết Nhất Nhất.


Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Story Chương 22
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...