Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Chương 17
102@-
Chưa đợi đến ngày lễ mùng 1 tháng 5 Tiết Nhất Nhất đã đến trường đi học.
Thật ra, là trốn.
Trốn kẻ b**n th**.
Lãnh đạo nhà trường biết Tiết Nhất Nhất đến trường liền gọi người đến văn phòng quan tâm một phen.
Sau khi hỏi han, lãnh đạo nhà trường hỏi: “Em Tiết Nhất Nhất, sau lễ mùng 1 tháng 5, đoàn đại biểu của trường sẽ đến Hồng Kông giao lưu với trường trung học SBL, em có muốn tham gia với tư cách là một thành viên của đoàn đại biểu trường, thể hiện phong thái của trường chúng ta không?”
Theo như Tiết Nhất Nhất biết, danh sách đoàn đại biểu đã được chốt từ 3 tháng trước, điều kiện tuyển chọn vô cùng khắt khe, rất nhiều học sinh tranh nhau để được đi.
Cô không hiểu tại sao đột nhiên lại muốn mang theo một người không nổi bật về mọi mặt như cô.
Tiết Nhất Nhất không muốn đi.
So với những danh hiệu hào nhoáng đó, kỳ thi đại học sắp đến rõ ràng quan trọng hơn.
Lãnh đạo nhà trường thấy Tiết Nhất Nhất có vẻ khó xử, nói bóng gió: “Em Tiết Nhất Nhất, đây là một cơ hội rất tốt, cũng là một điểm sáng trong hồ sơ của em sau này, có ích cho việc em thi cao học, chọn TSu này, và chuyện của em…”
Lãnh đạo nhà trường cầm tách trà, thổi thổi bọt trà: “Mọi người đều rất quan tâm đến vấn đề sức khỏe của em, chuyến đi này hy vọng em có thể thể hiện trạng thái sức khỏe tốt nhất.”
Tiết Nhất Nhất đã hiểu ý của nhà trường.
Gật đầu.
Lãnh đạo nhà trường nở nụ cười đặt tách trà xuống, lấy ra tài liệu đã chuẩn bị sẵn trong ngăn kéo đưa cho Tiết Nhất Nhất: “Em xem qua những việc cần chuẩn bị này, nhanh chóng xin giấy thông hành, đừng để lỡ hành trình.”
Tiết Nhất Nhất nhận lấy, gật đầu.
Tiết Nhất Nhất về lớp cất tài liệu vào cặp.
Đồng ý đi Hồng Kông, ngoài việc giúp nhà trường tô vẽ cho sự bình yên cô còn dự định làm một việc riêng.
Giờ thể dục, Tiết Nhất Nhất được đặc biệt cho phép ở lại lớp nghỉ ngơi.
Cô tranh thủ thời gian làm bù những bài kiểm tra đã bỏ lỡ gần đây.
Có tiếng bước chân vào lớp.
Tiết Nhất Nhất ngẩng đầu, là Đặng Hồng Phi.
Đối diện với ánh mắt mơ hồ của Đặng Hồng Phi, Tiết Nhất Nhất không có chút cảm xúc nào, bình thản cúi đầu tiếp tục làm bài kiểm tra hóa.
Đặng Hồng Phi ngập ngừng đi đến gần, ngồi bên cạnh vị trí phía trước của Tiết Nhất Nhất, quay nửa người: “Tiết Nhất Nhất, cậu khỏe hơn chưa?”
Tiết Nhất Nhất không ngẩng đầu, chỉ hơi gật đầu đáp lại sự quan tâm của bạn học.
Đặng Hồng Phi l**m môi khô, cẩn thận hỏi: “Cậu có thấy những tin nhắn QQ tôi gửi cho cậu những ngày qua không? Còn cả tin nhắn nữa? Điện thoại tôi cũng gọi rồi nhưng cậu không nghe máy.”
Shopee Live 25/9
Tiết Nhất Nhất như không nghe thấy.
Trong lớp yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng bút sột soạt trên giấy kiểm tra.
Đặng Hồng Phi thất vọng vô cùng: “Tiết Nhất Nhất, sao cậu không để ý đến tôi? Chẳng phải chúng ta là bạn sao? Không phải trước đó nói chuyện rất hợp sao?”
Tiết Nhất Nhất vẫn không có phản ứng.
Đặng Hồng Phi im lặng một lúc, mở lời: “Thực ra cậu không muốn làm bạn với tôi phải không? Thời gian đó nói chuyện với tôi là để lấy thông tin về thời gian và lộ trình cụ thể của đoàn khảo sát, tất cả đều là kế hoạch của cậu phải không, Tiết Nhất Nhất?”
Cây bút trên tay Tiết Nhất Nhất từ từ dừng lại, chuyển sang bên cạnh quyển vở nháp, viết: [Tôi không hiểu cậu đang nói gì]
Đặng Hồng Phi nhìn những chữ này, quay sang đối diện với đôi mắt trong veo của Tiết Nhất Nhất.
Đôi mắt đó trong veo, ngây thơ.
Đặng Hồng Phi vô thức lắc đầu, lý luận với Tiết Nhất Nhất: “Thời gian và lộ trình của đoàn khảo sát là do tôi và chủ nhiệm giáo vụ lên kế hoạch, cậu đã hỏi chi tiết mấy lần.”
Đặng Hồng Phi nuốt nước bọt: “Lúc đó tôi thường xuyên than phiền với cậu về áp lực, nói rằng tôi rất căng thẳng, nói rằng tôi sợ mắc lỗi, tôi tưởng cậu quan tâm tôi mới nhiệt tình giúp tôi phân tích, cho tôi ý kiến.”
Đặng Hồng Phi nhớ lại lúc đó: “Buổi chiều hôm đó, tôi theo quy trình dẫn đoàn khảo sát vào bể bơi của trường, sau khi giới thiệu về những tài năng bơi lội của trường qua các năm ở phòng kỷ niệm tầng ba, tôi dẫn họ đi tham quan cơ sở hạ tầng của bể bơi…”
Cũng chính lúc đó đã va phải cảnh Tiết Nhất Nhất bị Trác Văn và đám bạn bắt nạt.
Đặng Hồng Phi không tự chủ mà nắm chặt tay: “Lúc đó tôi còn gửi tin nhắn QQ cho cậu, nói rằng đã vào bể bơi rồi.”
Nghe đến đây Tiết Nhất Nhất nghiêng đầu, đáy mắt có vài phần khó hiểu.
Cô cầm bút viết: [Cậu có nhầm không? Chúng ta không có kết bạn QQ]
Mặt Đặng Hồng Phi không thể tin nổi, lấy điện thoại ra mở trang QQ, mở giao diện trò chuyện đưa đến trước mặt Tiết Nhất Nhất: “Rõ ràng chúng ta đã nói chuyện rất nhiều!”
Tiết Nhất Nhất xem kỹ, cầm bút viết: [Cậu nhầm rồi, đây không phải số QQ của tôi]
Đặng Hồng Phi kích động đứng dậy: “Tại sao cậu lại phủ nhận?”
Tiết Nhất Nhất cười bất đắc dĩ: [Tại sao cậu lại cho rằng đây là số QQ của tôi, là tôi đang nói chuyện với cậu?]
Đặng Hồng Phi bị chất vấn đến nghẹn họng: “Tôi—”
Tiết Nhất Nhất lại viết: [Giáo viên chủ nhiệm có số QQ của tôi, cậu có thể hỏi thầy, không phải số này]
Đặng Hồng Phi cứng đờ.
Đúng vậy, làm thế nào để chứng minh người sử dụng số QQ này là cô?
Cô nói không phải.
Lại không có ai khác giúp cậu ta chứng minh.
Cậu ta hoàn toàn không thể chứng minh được.
Đặng Hồng Phi suy nghĩ một chút, lại bắt đầu lật điện thoại, lật giao diện tin nhắn cho Tiết Nhất Nhất xem, rồi lại mở danh bạ: “Đây là số điện thoại của cậu phải không?”
Tiết Nhất Nhất ra vẻ tỏ ra ngạc nhiên, viết: [Gần đây tôi đúng là nhận được những tin nhắn đó, nhưng không hiểu gì cả, không biết là do cậu gửi, cảm thấy kỳ lạ nên không trả lời và đã chặn rồi.]
Đặng Hồng Phi cúi đầu lướt qua giao diện tin nhắn, Tiết Nhất Nhất chưa từng trả lời một tin nào.
Đầu óc cậu ta quay cuồng.
Tiết Nhất Nhất mím môi viết: [Có phải có người trêu chọc cậu không?]
Lại viết: [Cậu mau cất điện thoại đi, lát nữa giáo viên nhìn thấy sẽ thu đấy]
Viết xong, cô lật mặt giấy nháp, tiếp tục làm bài kiểm tra hóa.
Đặng Hồng Phi không đi, đứng vài phút rồi mới từ từ ngồi xuống.
Tiết Nhất Nhất coi như không nghe thấy.
Cô vốn không sợ cậu ta tiết lộ chuyện gì cả.
Nhà trường chỉ sợ chuyện ầm ĩ, vất vả lắm mới dập được, sao lại muốn khơi lại chỉ để điều tra nguyên nhân, phân định trách nhiệm?
Còn Trác Văn, cho dù biết mình bị gài bẫy thì sao?
Cô ta bắt nạt người là sự thật, ai cũng thấy, không phải lật ngược chuyện này là cô ta trong sạch. Làm lớn chuyện, chẳng những đắc tội với nhà trường đang muốn quên chuyện cũ mà còn tát vào mặt nhà họ Thi.
Đặng Hồng Phi không hiểu, việc Tiết Nhất Nhất cắt đứt quan hệ với cậu ta không phải vì tin hay không tin mà vì không muốn cậu ta bị kéo vào môi trường phức tạp hơn.
Đặng Hồng Phi suy nghĩ, bày tỏ lập trường: “Tôi vẫn muốn làm bạn với cậu.”
Đầu bút lại dừng lại, Tiết Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn cậu trai trước mặt.
Vóc dáng gầy gò, đeo một cặp kính, gia cảnh không tốt, đồng phục đã giặt đến sờn lông.
Cậu ta nhút nhát nhưng lại giúp đỡ cô trong khả năng của mình.
Không chút đề phòng, hết lòng với cô
Đến giờ bị cô “bỏ rơi”, vẫn muốn làm bạn với cô…
Đặng Hồng Phi sửa lại gọng kính trên mũi: “Tôi vừa suy nghĩ kỹ rồi, tôi hiểu chuyện này là thế nào rồi, nhất định là có người trêu chọc tôi.”
Tiết Nhất Nhất khẽ thở ra một hơi, cúi đầu, tiếp tục tính toán bài toán lúc nãy.
Đặng Hồng Phi quay đầu nhìn lại lớp học vắng vẻ, nhỏ giọng: “Tiết Nhất Nhất, cậu thật lợi hại. Không giống tôi, bị bắt nạt ngoài nhẫn nhịn lại nghĩ đến việc tự làm hại mình. Bây giờ nhà trường rất coi trọng vấn đề bạo lực học đường, một khi phát hiện sẽ xử lý nghiêm. Những người trước đây thường bắt nạt chúng ta bây giờ cũng không dám nữa, không khí trong trường tốt hơn rồi. Mọi người đều nói là nhờ chuyện của cậu mà trong họa có phúc, nhưng họ không biết là cậu—”
Đặng Hồng Phi che miệng mình, nuốt những lời còn lại.
Đặng Hồng Phi: “Tiết Nhất Nhất, cảm ơn cậu.”
Tiết Nhất Nhất không nhận lời cảm ơn này.
Cô chỉ làm vì bản thân mình mà thôi.
Đặng Hồng Phi: “Dù sao đi nữa cậu đã giúp đỡ chúng tôi, đó là kết quả của chuyện này.”
Thấy Tiết Nhất Nhất vẫn không để ý, Đặng Hồng Phi đặt khuỷu tay lên bàn của Tiết Nhất Nhất, ghé lại gần: “Chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Tiết Nhất Nhất dừng bút, nhắm mắt, viết đậm lên giấy nháp: [KHÔNG!]
Thêm cả dấu chấm than.
Chưa đầy hai ngày sau là kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, trước khi nghỉ, các bạn học sinh nhận được bài kiểm tra từ các giáo viên bộ môn.
Tiết Nhất Nhất sắp xếp bài kiểm tra, dự định sẽ dành cả kỳ nghỉ ở hiệu sách.
Cô cũng đã làm như vậy, mỗi ngày đều ra ngoài từ sáng sớm, tối mịt mới về nhà.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.
Tiết Nhất Nhất làm xong tất cả bài kiểm tra, bụng kêu một tiếng, nhìn đồng hồ thì đã gần 2 giờ chiều.
Cô còn chưa ăn trưa.
Tiết Nhất Nhất thu dọn cặp sách, đi đến quầy thu ngân của hiệu sách nhờ nhân viên giúp mình giữ đồ.
Hiệu sách không có dịch vụ giữ đồ, hoàn toàn là vì nhân viên đã quen biết Tiết Nhất Nhất mấy năm.
Quầy thu ngân của hiệu sách cao một mét hai, trên đó đặt máy tính và kệ đựng tài liệu.
Lúc Tiết Nhất Nhất đưa cặp sách vào, để quai cặp không vướng vào đồ vật trên quầy cô đã nhón chân, giơ cao đưa vào.
Một chiếc xe màu đen đỗ bên lề đường, Thi Cảnh ngồi ở hàng ghế sau.
Một cái nghiêng đầu, vừa vặn đối diện với cửa hiệu sách.
Hôm nay Tiết Nhất Nhất mặc một chiếc váy liền jean màu xanh nhạt dài đến bắp chân, thắt lưng mỏng, tay áo và gấu váy có viền hoa.
Chân đi giày vải trắng viền đen.
Cánh tay và bắp chân lộ ra – thon, trắng.
Hôm nay cô xõa tóc, từ bên cạnh có thể nhìn thấy sống mũi cao và đầu mũi hơi tròn.
Tư thế đưa cặp sách của cô có chút hài hước.
Trước đây ở căn cứ có một ‘lính mới’, lần đầu tiên ném lựu đạn cũng tư thế này.
Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Chưa đợi đến ngày lễ mùng 1 tháng 5 Tiết Nhất Nhất đã đến trường đi học.
Thật ra, là trốn.
Trốn kẻ b**n th**.
Lãnh đạo nhà trường biết Tiết Nhất Nhất đến trường liền gọi người đến văn phòng quan tâm một phen.
Sau khi hỏi han, lãnh đạo nhà trường hỏi: “Em Tiết Nhất Nhất, sau lễ mùng 1 tháng 5, đoàn đại biểu của trường sẽ đến Hồng Kông giao lưu với trường trung học SBL, em có muốn tham gia với tư cách là một thành viên của đoàn đại biểu trường, thể hiện phong thái của trường chúng ta không?”
Theo như Tiết Nhất Nhất biết, danh sách đoàn đại biểu đã được chốt từ 3 tháng trước, điều kiện tuyển chọn vô cùng khắt khe, rất nhiều học sinh tranh nhau để được đi.
Cô không hiểu tại sao đột nhiên lại muốn mang theo một người không nổi bật về mọi mặt như cô.
Tiết Nhất Nhất không muốn đi.
So với những danh hiệu hào nhoáng đó, kỳ thi đại học sắp đến rõ ràng quan trọng hơn.
Lãnh đạo nhà trường thấy Tiết Nhất Nhất có vẻ khó xử, nói bóng gió: “Em Tiết Nhất Nhất, đây là một cơ hội rất tốt, cũng là một điểm sáng trong hồ sơ của em sau này, có ích cho việc em thi cao học, chọn TSu này, và chuyện của em…”
Lãnh đạo nhà trường cầm tách trà, thổi thổi bọt trà: “Mọi người đều rất quan tâm đến vấn đề sức khỏe của em, chuyến đi này hy vọng em có thể thể hiện trạng thái sức khỏe tốt nhất.”
Tiết Nhất Nhất đã hiểu ý của nhà trường.
Gật đầu.
Lãnh đạo nhà trường nở nụ cười đặt tách trà xuống, lấy ra tài liệu đã chuẩn bị sẵn trong ngăn kéo đưa cho Tiết Nhất Nhất: “Em xem qua những việc cần chuẩn bị này, nhanh chóng xin giấy thông hành, đừng để lỡ hành trình.”
Tiết Nhất Nhất nhận lấy, gật đầu.
Tiết Nhất Nhất về lớp cất tài liệu vào cặp.
Đồng ý đi Hồng Kông, ngoài việc giúp nhà trường tô vẽ cho sự bình yên cô còn dự định làm một việc riêng.
Giờ thể dục, Tiết Nhất Nhất được đặc biệt cho phép ở lại lớp nghỉ ngơi.
Cô tranh thủ thời gian làm bù những bài kiểm tra đã bỏ lỡ gần đây.
Có tiếng bước chân vào lớp.
Tiết Nhất Nhất ngẩng đầu, là Đặng Hồng Phi.
Đối diện với ánh mắt mơ hồ của Đặng Hồng Phi, Tiết Nhất Nhất không có chút cảm xúc nào, bình thản cúi đầu tiếp tục làm bài kiểm tra hóa.
Đặng Hồng Phi ngập ngừng đi đến gần, ngồi bên cạnh vị trí phía trước của Tiết Nhất Nhất, quay nửa người: “Tiết Nhất Nhất, cậu khỏe hơn chưa?”
Tiết Nhất Nhất không ngẩng đầu, chỉ hơi gật đầu đáp lại sự quan tâm của bạn học.
Đặng Hồng Phi l**m môi khô, cẩn thận hỏi: “Cậu có thấy những tin nhắn QQ tôi gửi cho cậu những ngày qua không? Còn cả tin nhắn nữa? Điện thoại tôi cũng gọi rồi nhưng cậu không nghe máy.”
Shopee Live 25/9
Tiết Nhất Nhất như không nghe thấy.
Trong lớp yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng bút sột soạt trên giấy kiểm tra.
Đặng Hồng Phi thất vọng vô cùng: “Tiết Nhất Nhất, sao cậu không để ý đến tôi? Chẳng phải chúng ta là bạn sao? Không phải trước đó nói chuyện rất hợp sao?”
Tiết Nhất Nhất vẫn không có phản ứng.
Đặng Hồng Phi im lặng một lúc, mở lời: “Thực ra cậu không muốn làm bạn với tôi phải không? Thời gian đó nói chuyện với tôi là để lấy thông tin về thời gian và lộ trình cụ thể của đoàn khảo sát, tất cả đều là kế hoạch của cậu phải không, Tiết Nhất Nhất?”
Cây bút trên tay Tiết Nhất Nhất từ từ dừng lại, chuyển sang bên cạnh quyển vở nháp, viết: [Tôi không hiểu cậu đang nói gì]
Đặng Hồng Phi nhìn những chữ này, quay sang đối diện với đôi mắt trong veo của Tiết Nhất Nhất.
Đôi mắt đó trong veo, ngây thơ.
Đặng Hồng Phi vô thức lắc đầu, lý luận với Tiết Nhất Nhất: “Thời gian và lộ trình của đoàn khảo sát là do tôi và chủ nhiệm giáo vụ lên kế hoạch, cậu đã hỏi chi tiết mấy lần.”
Đặng Hồng Phi nuốt nước bọt: “Lúc đó tôi thường xuyên than phiền với cậu về áp lực, nói rằng tôi rất căng thẳng, nói rằng tôi sợ mắc lỗi, tôi tưởng cậu quan tâm tôi mới nhiệt tình giúp tôi phân tích, cho tôi ý kiến.”
Đặng Hồng Phi nhớ lại lúc đó: “Buổi chiều hôm đó, tôi theo quy trình dẫn đoàn khảo sát vào bể bơi của trường, sau khi giới thiệu về những tài năng bơi lội của trường qua các năm ở phòng kỷ niệm tầng ba, tôi dẫn họ đi tham quan cơ sở hạ tầng của bể bơi…”
Cũng chính lúc đó đã va phải cảnh Tiết Nhất Nhất bị Trác Văn và đám bạn bắt nạt.
Đặng Hồng Phi không tự chủ mà nắm chặt tay: “Lúc đó tôi còn gửi tin nhắn QQ cho cậu, nói rằng đã vào bể bơi rồi.”
Nghe đến đây Tiết Nhất Nhất nghiêng đầu, đáy mắt có vài phần khó hiểu.
Cô cầm bút viết: [Cậu có nhầm không? Chúng ta không có kết bạn QQ]
Mặt Đặng Hồng Phi không thể tin nổi, lấy điện thoại ra mở trang QQ, mở giao diện trò chuyện đưa đến trước mặt Tiết Nhất Nhất: “Rõ ràng chúng ta đã nói chuyện rất nhiều!”
Tiết Nhất Nhất xem kỹ, cầm bút viết: [Cậu nhầm rồi, đây không phải số QQ của tôi]
Đặng Hồng Phi kích động đứng dậy: “Tại sao cậu lại phủ nhận?”
Tiết Nhất Nhất cười bất đắc dĩ: [Tại sao cậu lại cho rằng đây là số QQ của tôi, là tôi đang nói chuyện với cậu?]
Đặng Hồng Phi bị chất vấn đến nghẹn họng: “Tôi—”
Tiết Nhất Nhất lại viết: [Giáo viên chủ nhiệm có số QQ của tôi, cậu có thể hỏi thầy, không phải số này]
Đặng Hồng Phi cứng đờ.
Đúng vậy, làm thế nào để chứng minh người sử dụng số QQ này là cô?
Cô nói không phải.
Lại không có ai khác giúp cậu ta chứng minh.
Cậu ta hoàn toàn không thể chứng minh được.
Đặng Hồng Phi suy nghĩ một chút, lại bắt đầu lật điện thoại, lật giao diện tin nhắn cho Tiết Nhất Nhất xem, rồi lại mở danh bạ: “Đây là số điện thoại của cậu phải không?”
Tiết Nhất Nhất ra vẻ tỏ ra ngạc nhiên, viết: [Gần đây tôi đúng là nhận được những tin nhắn đó, nhưng không hiểu gì cả, không biết là do cậu gửi, cảm thấy kỳ lạ nên không trả lời và đã chặn rồi.]
Đặng Hồng Phi cúi đầu lướt qua giao diện tin nhắn, Tiết Nhất Nhất chưa từng trả lời một tin nào.
Đầu óc cậu ta quay cuồng.
Tiết Nhất Nhất mím môi viết: [Có phải có người trêu chọc cậu không?]
Lại viết: [Cậu mau cất điện thoại đi, lát nữa giáo viên nhìn thấy sẽ thu đấy]
Viết xong, cô lật mặt giấy nháp, tiếp tục làm bài kiểm tra hóa.
Đặng Hồng Phi không đi, đứng vài phút rồi mới từ từ ngồi xuống.
Tiết Nhất Nhất coi như không nghe thấy.
Cô vốn không sợ cậu ta tiết lộ chuyện gì cả.
Nhà trường chỉ sợ chuyện ầm ĩ, vất vả lắm mới dập được, sao lại muốn khơi lại chỉ để điều tra nguyên nhân, phân định trách nhiệm?
Còn Trác Văn, cho dù biết mình bị gài bẫy thì sao?
Cô ta bắt nạt người là sự thật, ai cũng thấy, không phải lật ngược chuyện này là cô ta trong sạch. Làm lớn chuyện, chẳng những đắc tội với nhà trường đang muốn quên chuyện cũ mà còn tát vào mặt nhà họ Thi.
Đặng Hồng Phi không hiểu, việc Tiết Nhất Nhất cắt đứt quan hệ với cậu ta không phải vì tin hay không tin mà vì không muốn cậu ta bị kéo vào môi trường phức tạp hơn.
Đặng Hồng Phi suy nghĩ, bày tỏ lập trường: “Tôi vẫn muốn làm bạn với cậu.”
Đầu bút lại dừng lại, Tiết Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn cậu trai trước mặt.
Vóc dáng gầy gò, đeo một cặp kính, gia cảnh không tốt, đồng phục đã giặt đến sờn lông.
Cậu ta nhút nhát nhưng lại giúp đỡ cô trong khả năng của mình.
Không chút đề phòng, hết lòng với cô
Đến giờ bị cô “bỏ rơi”, vẫn muốn làm bạn với cô…
Đặng Hồng Phi sửa lại gọng kính trên mũi: “Tôi vừa suy nghĩ kỹ rồi, tôi hiểu chuyện này là thế nào rồi, nhất định là có người trêu chọc tôi.”
Tiết Nhất Nhất khẽ thở ra một hơi, cúi đầu, tiếp tục tính toán bài toán lúc nãy.
Đặng Hồng Phi quay đầu nhìn lại lớp học vắng vẻ, nhỏ giọng: “Tiết Nhất Nhất, cậu thật lợi hại. Không giống tôi, bị bắt nạt ngoài nhẫn nhịn lại nghĩ đến việc tự làm hại mình. Bây giờ nhà trường rất coi trọng vấn đề bạo lực học đường, một khi phát hiện sẽ xử lý nghiêm. Những người trước đây thường bắt nạt chúng ta bây giờ cũng không dám nữa, không khí trong trường tốt hơn rồi. Mọi người đều nói là nhờ chuyện của cậu mà trong họa có phúc, nhưng họ không biết là cậu—”
Đặng Hồng Phi che miệng mình, nuốt những lời còn lại.
Đặng Hồng Phi: “Tiết Nhất Nhất, cảm ơn cậu.”
Tiết Nhất Nhất không nhận lời cảm ơn này.
Cô chỉ làm vì bản thân mình mà thôi.
Đặng Hồng Phi: “Dù sao đi nữa cậu đã giúp đỡ chúng tôi, đó là kết quả của chuyện này.”
Thấy Tiết Nhất Nhất vẫn không để ý, Đặng Hồng Phi đặt khuỷu tay lên bàn của Tiết Nhất Nhất, ghé lại gần: “Chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Tiết Nhất Nhất dừng bút, nhắm mắt, viết đậm lên giấy nháp: [KHÔNG!]
Thêm cả dấu chấm than.
Chưa đầy hai ngày sau là kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, trước khi nghỉ, các bạn học sinh nhận được bài kiểm tra từ các giáo viên bộ môn.
Tiết Nhất Nhất sắp xếp bài kiểm tra, dự định sẽ dành cả kỳ nghỉ ở hiệu sách.
Cô cũng đã làm như vậy, mỗi ngày đều ra ngoài từ sáng sớm, tối mịt mới về nhà.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.
Tiết Nhất Nhất làm xong tất cả bài kiểm tra, bụng kêu một tiếng, nhìn đồng hồ thì đã gần 2 giờ chiều.
Cô còn chưa ăn trưa.
Tiết Nhất Nhất thu dọn cặp sách, đi đến quầy thu ngân của hiệu sách nhờ nhân viên giúp mình giữ đồ.
Hiệu sách không có dịch vụ giữ đồ, hoàn toàn là vì nhân viên đã quen biết Tiết Nhất Nhất mấy năm.
Quầy thu ngân của hiệu sách cao một mét hai, trên đó đặt máy tính và kệ đựng tài liệu.
Lúc Tiết Nhất Nhất đưa cặp sách vào, để quai cặp không vướng vào đồ vật trên quầy cô đã nhón chân, giơ cao đưa vào.
Một chiếc xe màu đen đỗ bên lề đường, Thi Cảnh ngồi ở hàng ghế sau.
Một cái nghiêng đầu, vừa vặn đối diện với cửa hiệu sách.
Hôm nay Tiết Nhất Nhất mặc một chiếc váy liền jean màu xanh nhạt dài đến bắp chân, thắt lưng mỏng, tay áo và gấu váy có viền hoa.
Chân đi giày vải trắng viền đen.
Cánh tay và bắp chân lộ ra – thon, trắng.
Hôm nay cô xõa tóc, từ bên cạnh có thể nhìn thấy sống mũi cao và đầu mũi hơi tròn.
Tư thế đưa cặp sách của cô có chút hài hước.
Trước đây ở căn cứ có một ‘lính mới’, lần đầu tiên ném lựu đạn cũng tư thế này.
Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Story
Chương 17
10.0/10 từ 26 lượt.