Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ
C60: Phóng đãng
Mạnh Trì và Thẩm Khinh đều bận rộn việc riêng, không biết là ai chủ động trước cứ thế ôm lấy nhau.
Hai người xa cách vài ngày, trái lại rất có cảm giác, rất bùng nổ. Trong lòng cả hai đều có khát vọng đến gần nhau, chẳng ai nói rõ, chỉ dùng tiếp xúc chân tay một cách suồng sã để diễn tả nỗi khát vọng này.
Sương mù sắp che kín mắt kính của Thẩm Khinh Nhược, làm cô không nhìn thấy rõ dáng vẻ của Mạnh Trì, cô muốn tháo kính xuống nhưng hai tay lại bị Mạnh Trì giam cầm, chỉ đành cầu xin tha thứ:
"Trì, giúp tôi tháo kính xuống, được không?"
Thẩm Khinh Nhược đeo kính để đọc sách, thoạt nhìn rất tri thức nhưng nhanh chóng bị nhuốm hơi thở đen tối.
Lúc này cô bị Mạnh Trì làm cho đuôi mắt ửng đỏ, tản ra hơi thở mong manh phóng đãng nhưng cả người lại có vẻ cấm dục.
Điều này làm cho Mạnh Trì cảm thấy kỳ lạ, Thẩm Khinh Nhược lại có mặt nghiêm túc đến vậy. Có khoảnh khắc cô như xuất hiện ảo giác, dường như Thẩm Khinh Nhược thật sự là một giáo viên.
Mạnh Trì đã sớm phát hiện sương mù xuất hiện trên kính của Thẩm Khinh Nhược nhưng cô bỏ qua không giúp cô ấy tháo xuống. Bởi cô chưa từng nhìn thấy khía cạnh này của Thẩm Khinh Nhược, muốn nhìn lâu hơn, cô thích Thẩm Khinh Nhược như vậy, thích Thẩm Khinh Nhược lộ ra một khía cạnh khác trong cuộc sống hằng ngày, mỗi lúc như vậy, cô cảm thấy mình gần Thẩm Khinh Nhược hơn một chút.
Thẩm Khinh Nhược thấy Mạnh Trì không có phản ứng, ngược lại càng ra sức ức hiếp cô, cô bắt lấy cơ hội nói ra những âm thanh vụn vặt:
"Em hưng phấn vậy sao, lẽ nào em thích... tình yêu cô trò?"
Mạnh Trì biết mình đối mặt với Thẩm Khinh Nhược sẽ không thể bình tĩnh nhưng không ngờ bản thân mất bình tĩnh đến mức suýt nói ra: Em chỉ thích chị.
Từ nhỏ đến bây giờ cô đều hiếm khi bộc lộ cảm xúc, có lẽ liên quan đến bầu không khí trong gia đình cô, một mặt là người nhà bận rộn, một mặt khác là người nhà cũng không quen bộc lộ rõ cảm xúc, cho dù đối với người mẹ dịu dàng cô cũng rất ít nói, huống chi là với ba ba và bà nội khí thế mạnh mẽ kia.
Thẩm Khinh Nhược thấy Mạnh Trì không trả lời, càng thêm vững tin vào phán đoán của mình, gương mặt ửng đỏ khó nói ra là tâm trạng gì, trong giọng nói có chút ghen tuông:
"Sao đây? Em từng yêu thầm giáo viên?"
Trong lòng Mạnh Trì vẫn quanh quẩn câu nói 'Em thích chị', nghe Thẩm Khinh Nhược hỏi, cô hoang mang:
"Sao?"
"Sinh viên chưa vào đời, sớm chiều chung đụng với giáo viên nên dễ dàng sinh ra cảm giác tin tưởng, có đôi khi sẽ lầm tưởng là cảm tình."
Thẩm Khinh Nhược biết nói ra lời này sẽ phá hư bầu không khí nhưng cô vẫn nói.
Mạnh Trì quá nhỏ tuổi, đôi khi giống như con cừu nhỏ lạc đường, cô cảm thấy mình phải cứu vớt.
Cô thề, điều này không phải là trong lòng ghen tuông.
Hơn nữa cho dù ghen thì đã sao?
Trong đầu cô đã hiện ra dáng vẻ Mạnh Trì thời trung học thích giáo viên.
Cô chuẩn bị xuất tài ăn nói của mình ra thì Mạnh Trì đã kịp phản ứng, dường như nhìn ra được Thẩm Khinh Nhược nói rất rõ ràng mạch lạc bèn hỏi:
"Chị từng thích giáo viên à?"
Thẩm Khinh Nhược nghẹn lời:
"Không có..."
Mạnh Trì rất tự nhiên, cúi đầu hôn lên mặt Thẩm Khinh Nhược, nói:
"Em chỉ có kính trọng giáo viên, chưa từng có cảm giác thích kia."
Cô thầm nghĩ, sau này cũng càng không.
Bởi vì...
Mạnh Trì dùng ánh mắt sáng rực nhìn Thẩm Khinh Nhược, trái tim nhảy loạn lên, lời tới bên miệng sắp nhảy ra nhưng cô vẫn đè nén lại xúc động bày tỏ lòng mình, cô cảm thấy Thẩm Khinh Nhược còn rất nhiều chuyện chưa từng nói với cô, cũng có vài người không muốn nhắc đến, cô cảm thấy Thẩm Khinh Nhược sẽ dùng phương thức nói quanh nói co của cô ấy từ chối tâm tư của mình.
Cô lo lắng sẽ bị đối phương từ chối từ vòng gửi xe.
Cũng sợ rằng mối quan hệ dựa vào tiếp xúc thân mật để duy trì này cũng không thể tiếp tục được. Hơn nữa để Thẩm Khinh Nhược biết được lòng mình vào giây phút này, e rằng sẽ không còn thấy được Thẩm Khinh Nhược nữa.
Một lát sau, Mạnh Trì cầm mắt kính của Thẩm Khinh Nhược nhẹ nhàng đặt lên bàn trà ở bên cạnh, sau đó một lần nữa trở lại sofa, chậm rãi quấn lấy cơ thể Thẩm Khinh Nhược.
...
Đã khuya lắm rồi. Ánh sáng ở bên ngoài xuyên qua khe hở tiến vào trong, chiếu lên sàn nhà nhưng cả căn phòng vẫn tối om.
Mạnh Trì đứng lên mặc quần áo, Thẩm Khinh Nhược mất một lúc mới nói được:
"Sao vậy?"
Mạnh Trì:
"Em chuẩn bị về nhà. Ngày mai đi du lịch nông thôn, hành lý em còn để ở nhà, không có mang đến."
Thẩm Khinh Nhược:
"Sao ban ngày em không mang theo luôn?"
Mạnh Trì:
"Em đi gấp nên đi thẳng từ chỗ tập xe qua đây."
Thẩm Khinh Nhược vùi mặt vào trong gối, một lát sau nhấc chân chạm chân Mạnh Trì:
"Đừng về, trễ rồi. Dù sao nhà tôi cũng có vật dụng hàng ngày của em, ngày mai mang đi là được. Hơn nữa chúng ta cũng ngang ngang nhau, quần áo của tôi em cũng mặc được."
Mạnh Trì do dự:
"Chị có quần áo thoải mái không?"
Thẩm Khinh Nhược:
"Tất nhiên có rồi."
Cô ngừng lại, dường như nghe thấy ẩn ý trong lời của Mạnh Trì, cười nói:
"Sao đây? Em cảm thấy ngoại trừ mấy bộ lẳng lơ thì tôi không có đồ khác?"
Thật ra cô không muốn nói mình lẳng lơ, chỉ thấy quần áo kiểu dáng đẹp, bản thân thích thì Tạ Trăn cũng nói thích.
Mạnh Trì:
"Không phải... bộ lần trước chị mặc ở Trường Hồ rất đẹp."
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy khía cạnh đời thường của Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược biết Mạnh Trì nói đến bộ nào nhưng vẫn nói đùa:
"Khẩu vị của em rất đặc biệt, thích kiểu như chú bé bọt biển nhỉ?"
Lần trước chèo thuyền, cô nhìn thấy đứa bé rơi xuống nước liền nhảy xuống, đưa đứa bé trở về cạnh ba mẹ. Chờ đến khi cô ra khỏi hồ nước thì cả người đã ướt đẫm, chỉ đành thuê phòng ở gần đó để tắm rửa, Mạnh Trì xuống dưới lầu mua cho cô bộ quần áo chú bé bọt biển.
"Chị mặc đồ chú bé bọt biển cũng đẹp."
Ngọt ngào trào dâng trong lòng Thẩm Khinh Nhược, cô đá vào chân Mạnh Trì:
"Em bớt bớt lại, là em cảm thấy tôi lẳng lơ."
Cô đứng lên, chậm rãi mặc quần áo vào, nói quá lên:
"Haizz, trước đây nếu tôi không dựa vào bộ dạng đó thì sao quyến rũ được em, câu dẫn ánh mắt em, để nhìn lén tôi, ngay cả bước chân cũng không rời."
Mạnh Trì:
"..."
Chuyện như vậy bị Thẩm Khinh Nhược nói ra liền khiến người ta thẹn thùng, không muốn thừa nhận cũng không phản bác được.
"Đi nào, đi xem quần áo của chị cưng nào, cho cưng mở mang tầm mắt."
Thẩm Khinh Nhược sau khi mặc quần áo tử tế liền đi thẳng vào phòng ngủ.
Tủ quần áo của Thẩm Khinh Nhược không hề ít, hơn nữa kiểu dáng Mạnh Trì cũng chưa từng thấy qua.
Khá bất ngờ khi cô nhìn thấy vài bộ khá nghiêm túc của Thẩm Khinh Nhược, ví dụ kiểu âu phục, cả kiểu khá điềm đạm, cực kỳ nho nhã thùy mị, không ăn nhập gì với phong cách thẳng thắn của Thẩm Khinh Nhược lúc bình thường.
Mạnh Trì hỏi sao Thẩm Khinh Nhược có những bộ quần áo như thế này, Thẩm Khinh Nhược lại không trực tiếp trả lời, chỉ nháy mắt nói: Chị rất đa dạng (phong cách) đúng không?
Mạnh Trì thầm nghĩ: Có lẽ đó là một sở thích của Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược chọn ra vài bộ, nói mình chưa từng mặc, đưa cho Mạnh Trì, còn đẩy Mạnh Trì vào trong nhà vệ sinh, cứng rắn muốn Mạnh Trì thử. Bộ dạng này của Thẩm Khinh Nhược làm cho Mạnh Trì nhớ tới dáng vẻ kích động của Khương Tư Điềm khi chơi trò trang điểm. Mạnh Trì đã rơi vào đường cùng nên chỉ đành mặc mấy bộ Thẩm Khinh Nhược đưa.
Bất kể là khí chất hay dung mạo thì Mạnh Trì đều có vẻ rất cao ngạo lạnh lùng cho nên quần áo bình thường cô mặc cũng tương tự như vậy. Nhưng dẫu sao cũng nhìn rất trẻ tuổi, chỉ liếc mắt cũng biết là sinh viên chưa tốt nghiệp.
Quần áo của Thẩm Khinh Nhược khá thanh lịch. Mạnh Trì mặc vào khí chất sinh viên cũng giảm bớt.
Mạnh Trì hơi lúng túng bước ra, không phải không hợp người chỉ là cảm thấy mặc quần áo của Thẩm Khinh Nhược quá ngượng.
Thẩm Khinh Nhược luôn biết Mạnh Trì đẹp, nhưng chờ đến khi nhìn thấy Mạnh Trì bước ra cô vẫn không khỏi sững sờ, dường như xuyên qua trang phục này có thể nhìn thấy dáng vẻ của Mạnh Trì trong tương lai.
Mạnh Trì của một hai năm sau, hai ba năm sau...
Cô bỗng muốn ngồi lên cổ máy thời gian để nhìn thấy được Mạnh Trì của thời điểm đó, không biết Mạnh Trì khi đó sẽ ra sao, có còn giữ liên lạc với cô hay không...
Cô bỗng cảm thấy sợ, khi đó Mạnh Trì đã tốt nghiệp, bước ra khỏi tòa tháp bao bọc bước vào xã hội, tâm trí cũng trở nên trưởng thành hơn, không biết có cảm thấy mối quan hệ này giữa các cô làm người ta khó chấp nhận không, có hối hận khi xảy ra quan hệ với cô không, có cảm thấy là vết nhơ trong tâm trí chưa trưởng thành không...
Mạnh Trì nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược không nói gì liền khẩn trương hỏi:
"Xấu sao?"
"Đẹp." Thẩm Khinh Nhược nhanh chóng trả lời, gương mặt thoát hiện ra nụ cười: "Cảm giác không thể so với tôi."
Lỗ tai Mạnh Trì nóng lên, ai lại không thích được người mình thích khen chứ, cô cúi đầu chỉnh lại làn váy, giả vờ tự nhiên nói:
"Không ai đẹp bằng chị."
...
Sáng hôm sau, Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Thẩm Khinh Nhược lười biếng đi mở cửa, nhánh chóng né nấm đấm của Tạ Trăn:
"Đồ tồi, suýt chút nữa cậu đánh trúng mình rồi."
"Sao chưa đánh trúng cậu?"
Tạ Trăn hậm hực lên tiếng, quả thật cô không có ý đánh Thẩm Khinh Nhược, chỉ muốn gõ cửa, ai ngờ cửa chợt mở ra.
Cô tiếp tục mắng:
"Tự cậu xem mấy giờ rồi! Tụi mình hẹn mấy giờ?! Trễ cỡ hai tiếng so với giờ xuất phát rồi đó... Mình còn phải khổ sở ở nhà chờ điện thoại của cậu... Cậu với Mạnh Trì hay rồi, cả hai đều không nghe máy... Bây giờ đừng nói gì nữa, cậu biết nhà Mạnh Trì không? Chúng ta mau đi tìm em ấy..."
Mạnh Trì nghe thấy tên mình liền xấu hổ từ trong phòng ngủ ló đầu ra, cất tiếng chào hỏi:
"Chị Trăn, buổi sáng tốt lành..."
"Buổi sáng cái gì, bây giờ gần trưa rồi... Hả?!" Tạ Trăn mở to mắt, nhìn Thẩm Khinh Nhược rồi nhìn Mạnh Trì, nhìn thấy vết tích từ trên da thịt lộ ra bên ngoài của hai người này, mắng: "Hai người điên đảo cả đêm à?!"
"Thôi đi, mình thấy cậu cũng ngủ tới bây giờ, cậu còn nói dậy sớm à?" Thẩm Khinh Nhược chỉ liếc mắt liền nhìn thấu bản chất của cô bạn thân này, thờ ơ duỗi người.
Có vẻ lúc này Mạnh Trì mới mặc quần áo đàng hoàng, từ trong phòng ngủ đi ra, trên mặt có chút xấu hổ.
Tạ Trăn cảm giác mình vừa bị một đòn chí mạng.
Các cô tùy tiện ăn chút gì đó, sắp xếp lại rồi lái xe hướng về điểm đến ở Bắc Sơn.
Tạ Trăn một hai đòi tự lái xe, cảm thấy Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì phóng đãng cả đêm, sợ Thẩm Khinh Nhược mệt mỏi lái xe đâm xuống sông.
Tối hôm qua Thẩm Khinh Nhược sau khi chọn xong quần áo cho Mạnh Trì liền ăn tối, tắm rửa rồi ngủ một giấc, trời đất chứng giám, thật sự các cô không có làm gì. Dù sao ban ngày đã làm rất lâu rồi. Thẩm Khinh Nhược cảm thấy cơ thể mình không thể chống chọi nổi. Tất nhiên hai câu cuối, cô không nói với Tạ Trăn.
Tạ Trăn sau khi nghe thấy lại bày ra vẻ mặt không tin.
Thẩm Khinh Nhược cũng hết cách, chỉ đành để mặc.
Thẩm Khinh Nhược cùng Mạnh Trì ngồi ở ghế sau, bị Tạ Trăn lải nhải riết cũng hơi buồn ngủ, trong giây lát liền ngủ thật, chờ khi cô tỉnh lại, phát hiện mình tựa vào đầu vai Mạnh Trì.
Mạnh Trì cũng nhẹ nhàng dựa vào cô, đôi mắt nhắm lại, có vẻ đang ngủ.
Nhìn Mạnh Trì ở góc độ này, Thẩm Khinh Nhược phát hiện lông mi Mạnh Trì rất dài, bàn tay bất giác giơ lên, khẽ vuốt ve chúng.
- ----Hết chương 60----
Ps. Chúc mọi người buổi tối ấm áp! Ngủ ngon!^^
Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ