Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ

4: Ngủ Ngon Vậy Sao

148@-


Tiếng nước tí tách từ phòng tắm vọng lại.
Sau đó nhanh chóng biến mất, chỉ còn những tiếng động khe khẽ, rồi cạch một tiếng, cửa phòng tắm bị cánh tay thon dài đẩy ra.
Thẩm Khinh Nhược cầm khăn lông lau tóc, mái tóc dài mềm mượt như gấm xõa xuống, có vài sợi vương vấn trên đầu vai trắng như tuyết kia, chiếc khăn tấm lớn tuột xuống vài phần làm lộ ra da thịt trắng mịn phát sáng.
Cô vẫn hồn nhiên không phát hiện ra, vừa lau tóc vừa nói:
"Em đi tắm đi."
Vừa dứt lời, một làn gió đã lướt qua người Thẩm Khinh Nhược, một bóng dáng lướt qua trong im lặng đi thẳng vào phòng tắm.

Thẩm Khinh Nhược khẽ cười, nói:
"Không cần vội, chúng ta cứ chậm rãi thôi."
"..."
Đối với những lời trêu chọc của Thẩm Khinh Nhược, người trong phòng tắm không hề phản bác một câu.
Ngay sau đó, cạch một tiếng, cửa phòng tắm bị khóa trái.
Mạnh Trì vừa vào phòng tắm đã ngửi thấy mùi hương rất đậm, ngoại trừ mùi sữa tắm thì vẫn còn quanh quẩn một mùi hương, chính là mùi trên người Thẩm Khinh Nhược, cô cảm giác các giác quan trong nháy mắt bị phóng đại lên mấy lần, tim cũng không khỏi đập nhanh hơn.
Bắt đầu lên cấp hai, Mạnh Trì đã ở ký túc xá của trường, trong phòng ngủ có phòng vệ sinh riêng rộng rãi, lúc đó là học sinh trung học, đa phần mọi người đều giống như trẻ sinh đôi, lúc nào cũng muốn dính lấy nhau, ngay cả tắm cũng sẽ cùng nhau đùa giỡn trong phòng tắm.
Lên cấp ba, áp lực của việc học khá lớn, Mạnh Trì không có thời gian nên cũng sẽ cùng bạn cùng phòng tắm chung.

Nhưng bởi vì tính cách nghiêm túc cẩn trọng của mình, cô rất ít khi giỡn với bạn cùng phòng, mà bản thân càng không quá nhiều lời, lặng lẽ học thuộc từ vựng Tiếng Anh, định lý Toán Học, công thức Vật Lý, không có cảm nhận gì khác, chỉ muốn chia nhỏ thời gian như vậy để học tập.
Mà giờ phút này, đứng ở nơi này lại khiến trái tim cô nhảy nhót không ngừng.
Mạnh Trì thuận tay khóa cửa phòng tắm liền nghe thấy giọng nữ ở bên ngoài vọng lại:
"Có cần đề phòng người ta đến vậy không?"
Mạnh Trì hoàn hồn, thu hồi tay đặt trên chốt cửa, không có tiếp lời mà nhanh chóng quét mắt khắp xung quanh, sau đó nhanh chóng phát hiện bình thủy tinh nhỏ đặt trên kệ đựng trong góc phòng.
Lúc Mạnh Trì tắm vòi sen, cô vẫn cảm thấy có chút không thật.

Hai tiếng trước vừa bị bạn trai cắm sừng, đẩy cửa quán bar, lát sau ở trong đó phát hiện một cô gái với giọng êm tai, ai có thể nghĩ tới hai tiếng sau cô lại cùng người đó vào khách sạn.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt tùy tiện nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng dừng lại ở hình bóng mông lung trong gương phòng tắm, trong gương chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy đường nét, ngoài ra không còn gì cả, cho dù có thể nhìn thấy rõ, cô chắc chắn trên gương mặt mình cũng là một mảng mông lung.
Cô chợt nghĩ tới một việc, khẩn trương cắn môi.

Giữa con gái sẽ làm như thế nào?


Đối với phương diện này cô có thể nói là không biết gì cả.
Mạnh Trì không biết mình ở trong phòng tắm bao lâu, chỉ đến khi cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục ở lì trong đây thì cũng không phải là cách, cô nhanh chóng nhắm mắt lại sau đó quyết đoán mở mắt, tắt vòi sen.
Trước khi ra khỏi phòng tắm, cô lại do dự một hồi mới cầm lấy chai nước hoa nhỏ trên kệ, trên chai nước hoa không ghi rõ ký hiệu của khách sạn này, cho nên rất rõ ràng không phải nước hoa của khách sạn.

Thật ra lúc vừa vào phòng tắm cô đã chú ý tới chai nước hoa này, trong lòng cô cũng rất rõ ràng có thể đây là nước hoa của người ở bên ngoài kia, mùi hương trên người đối phương lưu lại thật lâu cũng chính là từ nơi này.
Mạnh Trì nhẹ nhàng ấn nắp, tỉ mỉ xịt lên cổ tay, sau đó giơ tay lên ngửi thử.
Đây đúng là nước hoa của cô gái kia, nhưng...!vì sao xịt lên người mình lại không ngửi thấy mùi hương kia?
Hơn hai mươi phút trước, sau khi thổi khô tóc, Thẩm Khinh Nhược cầm ly rượu ngồi bên giường, cô lấy điện thoại trong túi ra, sau khi làm xong bản biểu công việc thì gởi tin nhắn cho bạn thân:
Chơi sao rồi?
Tạ Trăn nhanh chóng trả lời:
Biết rồi còn hỏi, cậu vừa đi mọi người liền giải tán.

Cậu không phát hiện lúc nãy khi nghe cậu muốn cùng bạn nhỏ kia đi họ đều khuyên cậu ở lại uống tiếp sao? Sau đó cũng không gọi thêm người, tụ hội một phen để tăng thêm mối gắn kết giữa bạn bè, không ngờ con mắt của đám này đều dính trên người cậu.
Thẩm Khinh Nhược không trả lời.
Tạ Trăn đã quen với bộ dạng này của bạn mình, cũng không cảm thấy mình bị lạnh nhạt, lại hỏi:
Sao có thời gian nhắn tin? Bị bạn nhỏ bỏ rơi à?
Thẩm Khinh Nhược ngồi dựa lên đầu giường, đôi chân dài tùy ý bắt chéo, cô ấn vào ghi âm:
Trăn Nhi, cưng hỏi chuyện này làm gì, tối nay một mình cưng ngủ nhỉ? Nghe mấy cái này sao ngủ được? Cảm thấy cô đơn khó chịu hông nè?
Tạ Trăn:
Nói tiếng người, cảm ơn.
Thẩm Khinh Nhược:
Em ấy còn đang tắm.
Tạ Trăn:;
.
Tạ Trăn:
Hừ.

Tạ Trăn:
Chị khuyên cưng nhân lúc người ta đang tắm mau chóng lên mạng xem kỹ thuật làm xxx đi, suốt ngày giả bộ tay lái lụa nhưng thật ra chỉ là tay lái già lái xe đạp, mắc công tới khi người ta phát hiện cưng không biết gì hết thì dĩ nhiên còn một cách đơn giản hơn để giải quyết đó chính là lái xe căng hải nhanh chóng chuồn* đi.


Mình dịch thoáng là lái xe căng hải hay gọi là hai cẳng.
Thẩm Khinh Nhược:
.
Thẩm Khinh Nhược:
Em ấy nôn nóng lắm.
Tạ Trăn:
Cút.
Một lúc sau, Mạnh Trì đẩy cửa đi ra, thấp thỏm lo âu, nhưng không ngờ lại thấy cảnh tượng trước mắt-cô gái kia nằm trên giường, đưa lưng về phía mình, chăn đắp đến eo, cơ thể theo hơi thở phập phồng lên xuống.
Người kia đã ngủ.
Mạnh Trì thờ dài một hơi, cảm giác này giống như lúc đi học bị giáo viên gọi, bị hỏi ngay câu không biết làm, trong lòng đang rất khẩn trương thì tiếng chuông tan học vang lên.

Giáo viên không thể dạy quá giờ, ngay lập tức cho lớp tan học.
Cô cảm thấy vui mừng đồng thời trong lòng dâng lên một chút cảm giác mất mác.

Cô lý giải cảm giác đó là do mình khẩn trương quá lâu.
Cô ở dưới giường lề mề một lúc sau đó mới nhẹ nhàng bò lên giường, nằm duy trì một khoảng cách với cô gái bên cạnh.
Người bên cạnh không có chút động tĩnh nào, tay chân cô cứng ngắc dần dần tự nhiên, đây là lần đầu tiên cô ngủ chung với người xa lạ.

Trong ký ức cho tới nay, cô rất hiếm khi cùng người khác ngủ, hầu như không thể thích ứng được một người nằm nghiêng.
Trong đầu Mạnh Trì có rất nhiều tạp niệm cho nên dù giờ này bình thường cô đã đi ngủ nhưng lúc này đây lại không hề buồn ngủ.
Có nghĩ mình có tật xấu, ngoại trừ không thích ngủ chung với người khác mà còn...
Mặc dù trước đây cùng Tống Viễn Triết là quan hệ yêu đương, đối phương cũng là nam sinh hiếm hoi sạch sẽ nhưng cô vẫn không thích tiếp xúc chân tay, yêu đương mấy tháng, tay cũng chưa từng nắm, chỉ xem phim một lần.


Trong mấy tháng đó, chuyện làm nhiều nhất là cùng nhau ở trong căn tin ăn, cùng nhau đọc sách trong thư viện, sau đó...!hết rồi.
Mạnh Trì nằm bên cạnh Thẩm Khinh Nhược, rất nhanh, nhanh đến nỗi chính cô cũng không ý thức được cơ thể mình đã thả lỏng rất nhiều, đồng thời có chút mệt mỏi, cho nên không bao lâu thì chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ sâu hơn bình thường, ngay cả khi người bên cạnh đứng dậy đi vệ sinh cũng không hay, mãi cho đến khi đối phương quay trở lại cô mới mơ màng tỉnh, hơn nữa nghe thấy đối phương cúi đầu mỉm cười, nói:
"Sao ngủ ngon vậy?"

Trong phòng đen như mực.

Mạnh Trì giơ tay xoa xoa đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ.
"Tôi đánh thức em?" Cô gái kia khẽ nói.
Trời sinh nhiệt độ cơ thể Mạnh Trì thấp, cho dù thời tiết này cũng không cần mở điều hòa.
Bây giờ bên trong mở điều hòa, cô cảm thấy hơi lạnh cho nên chủ động nhích đến gần Thẩm Khinh Nhược, khẽ ừm một tiếng.
Thẩm Khinh Nhược không ngờ Mạnh Trì sẽ nhích đến gần, tuy cô nhiều năm lăn lộn khắp các tụ điểm ban đêm nhưng có ra sao cũng không gần gũi người lạ, hơi thở phả tới, da thịt kề nhau cô lại quên cả đẩy ra.
Tay cô nhanh chóng đặt ở đầu vai Mạnh Trì vừa định đẩy người này ra, người này đã nói:
"Lạnh."
Cô thích bật điều hòa ở nhiệt độ thấp nhất, khi còn trẻ cô còn muốn mở quạt điện.

Lúc đó Tạ Trăn đến nhà cô ngủ một lần, đến nửa đêm bị đông lạnh, không thể ngủ được liền chạy đi thuê phòng, Bây giờ Tạ Trăn vẫn khuyên cô: nếu cậu không chỉnh nhiệt độ nhà xác của cậu cao lên thì chờ mà bị viêm khớp đi.
Nhiệt độ cơ thể của Thẩm Khinh Nhược cũng không cao, còn thấp hơn người bình thường nhưng cứ thích hạ điều hòa xuống thấp nhất.
Thẩm Khinh Nhược nhướng mày nhìn chữ số 20 độ trên điều hòa, hết cách cô đành chỉnh lên 21 độ, đó là nhượng bộ rất lớn rồi, cô nói:
"Cũng chưa lớn tuổi mà, sao lại sợ lạnh?"
Mạnh Trì mơ màng kéo chăn che kín người, đồng thời vẫn dính lấy Thẩm Khinh Nhược, nhỏ giọng nói:
"Có thể tắt luôn điều hòa không?"
"Vậy nóng lắm."
"Ồ." cục cưng ngoan cục cưng im lặng, nhích người, chui vào lòng Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược bị bạn nhỏ này ủn ủn làm cho khó chịu, không thể làm gì khác hơn là tắt điều hòa, đồng thời giơ ngón tay ấn lên trán Mạnh Trì:
"Tắt điều hòa rồi, đừng dán lên ngưởi tôi để sưởi ấm."
Mạnh Trì vẫn không nhúc nhích, không có làm gì.
Hai người gần như dính lấy nhau, đối với hai người mà nói đều là lần đầu tiên, bầu không khí trở nên nóng bỏng hơn.
Thẩm Khinh Nhược nói nhỏ:
"Em tiếp tục thì đừng trách tôi hành động."
Một lát sau, Mạnh Trì nói:

"Chị muốn làm gì?"
Trong giọng nói của cô đã sớm không còn mệt mỏi, không biết từ khi nào đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng không để người ta phát hiện, cô vẫn kề sát Thẩm Khinh Nhược, là mơ màng hay cố ý.

Nhưng dù là khả năng nào thì lúc này cô vẫn dính lấy đối phương, không hề có ý rút lui.
Điều này cũng đủ để nói rõ, cô vẫn mong chờ chuyện sắp tới dù chưa biết sẽ ra sao.
Vẻ bên ngoài của Mạnh Trì rất lừa tình, nhìn thì cao ngạo lạnh lùng, không cho người ta tiếp cận nhưng Thẩm Khinh Nhược dần phát hiện, nhóc con này lạnh cũng chỉ là vẻ bề ngoài, hơn nữa giống thanh niên bình thường, trẻ người non dạ điếc không sợ súng chỉ là dùng vẻ lạnh lùng bên ngoài che đậy.
Thẩm Khinh Nhược nắm lấy tay Mạnh Trì, đặt trong lòng bàn tay thưởng thức, chậm rãi nói:
"Tiếp theo nếu em không ổn, nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ dừng lại.

Em có thể từ chối chuyện tôi làm với em."
"Em..." Mạnh Trì do dự nói: "Bây giờ em có chút không ổn."
"Sao vậy?"
"Chị cứ ồn ào bên tai em, làm đầu óc em hoảng loạn, chị vừa chạm em, cơ thể em liền nóng lên, không thể hít thở..."
Thẩm Khinh Nhược ngớ người trong giây lát, sau đó cười nói:
"Đám trẻ tụi em đều sẽ nói mấy lời tình tứ này à?"
Cô cũng nghe ra giọng điệu nghiêm túc của Mạnh Trì, liền nói:
"Nếu em cảm thấy chán ghét, hãy đẩy tôi ra, tôi xem đó là biểu hiện chán ghét của em."
Cô thả tay Mạnh Trì ra, để đảm bảo Mạnh Trì có thể giãy dụa bất cứ lúc nào, sau khi không có phản ứng liền tiếp tục.
Đầu ngón tay của Mạnh Trì chạm vào nơi ấm áp, ngón tay phút chốc tê dại, giống như dòng điện lưu sọc thẳng vào tim.
Người bên cạnh vẫn nhẹ giọng dịu dàng:
"Trong lòng em có cảm giác bài xích không?"
Trái tim của Mạnh Trì nhảy lung tung, không nghe thấy âm thanh khác ngoại trừ câu trả lời không có của mình.
CHo nên người kia cúi đầu xuống, đôi môi ấm áp lướt qua mặt cô, dán lên môi cô.
Cũng không lâu lắm, người kia lấy ra một cái hộp nhỏ từ tủ đầu giường, mang thứ mỏng mỏng* lên ngón tay Mạnh Trì, mập mờ nói:
"Chấp nhận dùng đi."
*Nó chính là BCS ngón tay
Tác giả có điều muốn nói:
Trì Bảo:...
Trì Bảo: Em hông biết.
- ---Hết chương 4---.



Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ Truyện Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ Story 4: Ngủ Ngon Vậy Sao
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...