Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Chương 98: Áo lông vũ
Anh shipper vừa đi, mấy đồng nghiệp thân với tôi và Mạch Tuệ liền vây lại.
Ai cũng tưởng Lục Chinh - người hôm qua lái Audi tới là bạn trai tôi, quà là do cậu ta tặng, náo nhiệt giục tôi mau mở ra.
Tôi nhìn Mạch Tuệ, dùng ánh mắt hỏi có thể mở không.
Cô ấy thì mặt mũi ngơ ngác, nhún vai: Lục Chinh chưa từng tặng.
Không phải Lục Chinh, vậy là ai?
Bố tôi?
Chiếc hộp vừa to vừa tinh xảo, nơ bướm buộc bằng ruy băng óng ánh, nhìn đã thấy không hề rẻ.
Tôi kéo nơ, mở nắp, bên trong là một chiếc áo lông vũ màu trắng. Cầm lên giũ giũ, trông cũng khá đẹp.
Mọi người vốn nghĩ trong hộp sẽ là hoa hồng hay đồ ăn vặt, thấy là áo lông vũ thì hứng thú giảm hẳn. Nhưng chị lễ tân lại tinh mắt: "Đây là áo lông vũ hãng Big Goose đó, phải hơn một vạn!"
Nghe giá xong, tôi lập tức đoán được ai tặng.
Mẹ kế!
Chắc chắn là bà ấy.
Bố có thương tôi cỡ nào cũng không đến mức móc ra số tiền bằng mấy tháng tiền nhà để mua cái áo này.
Hôm qua thằng nhóc Bão Cách làm bẩn áo tôi, mẹ kế nói muốn dẫn tôi đi mua cái mới, tôi không chịu. Ai ngờ bà lại chuyển thẳng đến tận nơi.
Nhưng làm sao bà ấy biết tôi đi làm thêm ở đây?
Hơn nữa, con ruột ngã cũng không trách tôi, lại còn bồi thường bằng cái áo đắt đỏ như thế. Rốt cuộc bà là mẹ của ai?
Tôi vội cất áo vào hộp.
Chị lễ tân bảo: "Tiểu Liên, mặc thử đi, đừng phụ tấm lòng bạn trai chứ."
Tôi giải thích: "Không phải đâu, không phải bạn trai, chắc gửi nhầm rồi, em phải trả lại."
Mạch Tuệ chen vào: "Không nhầm đâu, lúc nãy shipper gọi đúng tên cậu mà. Ê, Liên Ngẫu, cho tớ thử một chút đi, tớ chưa từng mặc đồ đắt thế này!"
Tôi mệt mỏi: "Thử đi."
Cô ấy lập tức cởi áo ngoài, khoác Big Goose lên người, rồi lại cởi ra: "Đúng là ấm thật, chỉ là hơi chật, cậu mặc chắc vừa in."
Vài chị khác cũng lần lượt thử, ai nấy đều xuýt xoa khen đẹp.
Hộp chẳng ghi địa chỉ người gửi, lúc nãy cũng quên không hỏi shipper lấy từ đâu. Tôi không biết nhà Cư Diên nhưng may là biết công ty của anh ta.
Ngay trong ngày, tôi gọi ship nhanh, gửi trả áo lông vũ tới địa chỉ công ty Cư Diên, nhờ anh ta mang về cho mẹ kế, và nhắn rõ sau này đừng mua gì cho tôi nữa.
Có tiền thì đi làm từ thiện đi, tôi chẳng cần cái thứ quan tâm thừa thãi đó.
Tôi mới thấy nhẹ nhõm hẳn.
Mấy ngày sau cũng yên ả, không có thêm phiền phức nào.
Cận Tết, tôi kết thúc công việc làm thêm, tạm biệt bố con nhà họ Mạch, kéo vali cùng số tiền mồ hôi nước mắt mang tâm trạng áo gấm về làng lên tàu cao tốc.
Thực ra tôi đi làm thêm là để dành tiền mua vé máy bay, nhưng bất cứ cám dỗ nào cũng đủ moi sạch túi tôi.
Trên đường về, tôi bị hút vào một siêu thị đang đại hạ giá.
Sầu riêng, dâu tây tươi ngon giá cả phải chăng: mua.
Đồ ăn vặt giảm giá toàn món tôi thích: mua.
Đồ giữ nhiệt, hai cái giảm 40%: mua chúng cho bố mẹ.
Mua máy massage tặng chậu ngâm chân, hợp với bố mẹ Yến: mua luôn...
Đến khi tỉnh táo lại, tài khoản đã rỗng, trong tay thì lỉnh kỉnh một đống đồ.
Tôi đứng bên đường nhìn cả núi đồ, đang loay hoay không biết vác thế nào về thì bỗng thấy một chiếc Mercedes-Benz chạy đến.
Là xe của Cư Diên.
Xe của anh ta quá dễ nhận, biển số cũng ấn tượng. Ít ra ở Lệ Thành tôi chưa thấy ai khác đi cùng mẫu xe này.
Tôi cứ tưởng anh ta lại đến quét mặt tôi lần nữa, vội ôm túi đồ né sang một bên.
Tôi tuyệt đối không ngồi xe anh ta.
Anh ta nhìn thấy tôi nhưng chẳng dừng, chỉ liếc qua rồi ngoảnh đi, lái xe đi thẳng.
Nhìn bóng xe xa dần, tôi thở phào, đồng thời lại thấy hơi nghẹn trong ngực.
Năm ngoái, tầm này anh ta còn là khách quý trong nhà tôi. Năm nay, đã thành người dưng.
Đúng lúc ấy, một chiếc xe biển xanh dừng trước mặt, bên trong vang lên giọng của bố Yến: "Tiểu Hà về rồi à? Lên xe chú chở về nhà!"
Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Story
Chương 98: Áo lông vũ
10.0/10 từ 12 lượt.
