Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 96: Pha Va Chạm


Quản lý ở đại lý xe khá quy củ, tôi với Mạch Tuệ làm thêm cũng chẳng khác gì nhân viên chính thức. Mà bố Mạch lại là quản lý nhỏ trong cửa hàng, nhân viên toàn thời gian cũng chưa từng bắt nạt chúng tôi.


Mấy hôm nay tôi còn được dịp nổi một phen.


Có một khách người Canada đến mua xe, đúng lúc nhân viên bán hàng biết tiếng Anh lại không có ở đó. Thấy ông ta đang gấp, tôi bèn xung phong làm phiên dịch, kết quả thật sự thành công chốt được vụ này, bố Mạch còn thưởng cho tôi năm trăm tệ.


Tôi lập tức đăng lên vòng bạn bè, khoe nhẹ một chút.


Bố nhanh chóng phản hồi, khen tôi giỏi.


Mẹ cũng nhắn lại, bảo tôi cố bán thêm vài chiếc, mau mau kiếm lại bốn nghìn tiền học thêm.


Không lâu sau, tin nhắn riêng của Lục Chinh gửi tới: [Hai người thật sự đi làm ở cửa hàng 4S rồi à?]


(Cửa hàng 4S là cách gọi phổ biến ở Trung Quốc để chỉ trung tâm, đại lý bán xe hơi chính hãng.)



Tôi đáp: [Ừ, bọn tôi làm được một tuần rồi. Bố cậu mua xe chưa? Nếu chưa thì cân nhắc Toyota đi, vừa tốt vừa rẻ!]


Cậu ấy gửi một cái mặt cười: [Mua rồi, vẫn là Audi, không thể giúp hai người nhận thêm hoa hồng. Bao giờ các cậu được nghỉ? Đều ở Vân Thành cả, chúng ta gặp nhau đi. Lần trước nói mời cơm còn chưa thực hiện được.]


[Được, để tôi hỏi Mạch Tuệ xem.]


Mạch Tuệ cũng chẳng ghen chuyện cậu ấy nhắn riêng tôi: "Hôm nay thứ Tư, không nhiều khách, chiều mình có thể đi chơi."


"OK, thế để tớ báo với cậu ấy."


"Ừ."


Chiều, Lục Chinh đến đón chúng tôi. Thời gian còn sớm, bọn tôi đi chơi trò trốn thoát khỏi mật thất kinh dị.


Bối cảnh quá chân thực, lần đầu tôi chơi, bị NPC giả ma dọa đến hét khản cả giọng, chưa hết nửa ván đã phải tiếc nuối rút lui để Mạch Tuệ và Lục Chinh tiếp tục.


Hai người họ có kinh nghiệm, chưa tới thời gian quy định đã thoát thân thành công.



Được thôi, cơm còn chưa ăn, đã bị nhét một miệng cơm chó.


Từ lúc họ xé tờ giấy mỏng kia, lập tức trở nên quấn quýt không rời. Tôi chẳng muốn làm bóng đèn, nhưng tạm thời cũng không thể tách ra.


Rất nhiều nhân viên nhìn thấy chúng tôi đi chung chiếc Audi, nếu chỉ mình tôi quay về thì khó giải thích với bố Mạch.


Hai người kia đều là fan xe cộ, vừa thành đôi đã kéo nhau vào trung tâm thương mại, định mua mô hình xe làm kỷ niệm tình yêu.


Tôi đoán Lục Chinh muốn tặng Mạch Tuệ mô hình để kỷ niệm ngày quen nhau. Tôi đứng bên cạnh hơi thừa thãi, bèn kiếm cớ đi vệ sinh, thực ra là tự mua một cây kem ốc quế, ngồi ngoài cửa hàng vừa ăn vừa lướt vòng bạn bè của bố, tiện làm dịu bớt cổ họng đau rát.


Đang ăn ngon lành, một cậu nhóc mập lù đù chạy đến trước mặt tôi. Tôi vừa ngẩng đầu chưa kịp nhìn rõ mặt nó, thì nó đã bất ngờ dí thẳng cây kem vào ngực tôi, rồi lập tức cắm đầu chạy!


Nhà ai lại thả con hư thế này!


Tôi bật dậy đuổi theo.


Thằng nhóc mập với đôi chân ngắn ngủn mà lại chạy nhanh kinh khủng. Nếu không phải nó tự ngã sấp mặt thì chắc tôi cũng chẳng đuổi kịp.



Càng nghe tiếng khóc, tôi càng thấy quen tai. Đến gần nhìn kỹ...


Ối giời ơi, chẳng phải là con trai bà mẹ kế, em trai Cư Diên, tên Bão Cách kia sao!


Sao chỗ nào tôi cũng đụng phải nó vậy.


Vốn dĩ tôi đã chẳng ưa gì cái thằng nhóc mập này, mặt mũi thì chẳng dễ thương, lần này còn cố ý làm bẩn quần áo tôi, nhìn càng thêm ghét.


Nhưng dù sao cũng là trẻ con, nể mặt Cư Diên, tôi cũng không thể mặc kệ.


Miễn cưỡng đưa tay ra, khàn giọng bảo: "Này, đừng khóc nữa, mau đứng lên đi."


Bão Cách trở mình, ngửa mặt nằm đó, vẫn khóc: "Hu hu... chị xấu... chị đẩy em..."


Tôi rụt tay lại, đứng thẳng người, nhìn cái điệu bộ nhem nhuốc đó mà cạn lời.


Chưa cao bằng củ cà rốt đã biết giở trò va quẹt kiếm chuyện rồi.


Thật phiền!



Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 96: Pha Va Chạm
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...