Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 89: Trông giống nhau


Người phụ nữ xinh đẹp bế đứa bé trai đang khóc không ngừng, sai người giúp việc gọi tài xế tới đón họ đi bệnh viện.


Rồi bà ấy quay sang chúng tôi, giọng không to nhưng nghiêm khắc: "Các cháu học trường nào vậy? Sao có thể nghịch ngợm giữa chốn đông người như thế!"


Hồ Đào còn trẻ, sợ đến phát khóc.


Mạch Tuệ lớn nhất trong chúng tôi, cũng là trưởng ký túc xá, vội kéo chúng tôi cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi dì ạ, chúng cháu không cố ý! Trước hết hãy đưa em trai đi bệnh viện thăm khám trước, chi phí chúng cháu sẽ chịu hết. Chúng cháu đều là sinh viên Vân Đại, nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."


Xung quanh có khá nhiều người đi đường, ban đầu cứ trách chúng tôi không cẩn thận. Nhưng khi nghe nói chúng tôi là sinh viên Vân Đại, mọi người liền đổi giọng, bảo rằng cậu bé quá nghịch, tự va phải chúng tôi trước.


Người phụ nữ xinh đẹp chẳng thèm quan tâm đến người đi đường, cũng không còn thời gian để mắng chúng tôi nữa, bế con quay lưng đi về chỗ tài xế đậu xe.


Chúng tôi cũng đi theo.


Họ bế đứa trẻ lên ô tô, còn chúng tôi bắt taxi theo sau.



Trên đường, Hồ Đào ôm cánh tay Mạch Tuệ khóc thút thít: "Sao bây giờ, nếu làm cậu nhóc đó bị thương, sao tớ đền nổi đây..."


Mạch Tuệ an ủi: "Đừng sợ, tiếng khóc của cậu nhóc tuy khá to nhưng đầu không bị chảy máu, chỉ sưng một cục thôi, chắc không sao. Chụp CT cũng chỉ mất vài trăm đồng, hôm nay không mua gì nữa. Tiền chụp mình chia nhau là ổn."


Hồ Đào nức nở: "Nhưng nhà họ có vẻ giàu lắm, nếu họ nhất quyết cho đứa trẻ đi khám toàn thân thì sao..."


Tôi vỗ vai cô ấy: "Chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của chúng ta, là con trai họ đột ngột chạy ra va phải cậu. Lúc nãy tớ thấy xung quanh có camera, nếu họ lừa gạt chúng ta, chúng ta sẽ gọi cảnh sát."


Mạch Tuệ nói: "Đúng vậy, chúng ta có thể chịu trách nhiệm, nhưng không thể để bị lừa tiền oan."


Hồ Đào mới thôi khóc, lau nước mắt rồi kéo tay tôi: "Liên Ngẫu, cậu có thấy mẹ của cậu bé đó không? Tớ thấy bà ấy giống cậu lắm."


Tôi sửng sốt: "Làm sao mà giống được, bà ấy quá đẹp!"


Mạch Tuệ cũng gật đầu: "Đúng đó, lúc nãy tớ cũng giật mình, còn tưởng là chị của cậu."


Tôi nói: "Chị tớ ở Mỹ, trông chị cũng không hề giống tớ chút nào."



Nhưng cả hai cậu ấy đã nói vậy, tôi nhìn lại gương mặt trắng trẻo, đôi môi đỏ, đồ hiệu của người phụ nữ xinh đẹp, vẫn không thấy mình giống bà tí nào đâu.


Xe của người nhà kia dừng ở một bệnh viện nhi cao cấp. Lúc xuống xe, nhìn bãi đậu xe đối diện toàn siêu xe sang trọng, chân Hồ Đào mềm nhũn.


Mạch Tuệ lập tức lấy điện thoại: "Tớ, để tớ xem thử có dùng được bảo hiểm không."


Kiểm tra xong, mặt cô ấy tái mét: "Không được rồi."


Cậu bé vừa vào bệnh viện đã được đưa đi kiểm tra, người phụ nữ xinh đẹp ngồi phòng chờ, đưa tay lên trán không biết gọi điện cho ai.


Chúng tôi đứng ngoài, lo lắng kiểm tra số dư tài khoản.


Không lâu sau, y tá mặc đồng phục màu hồng bước ra, giọng nhẹ nhàng: "Phụ huynh của bé Bão Cách ở đây không ạ?"


Người phụ nữ lập tức đứng lên: "Con tôi thế nào rồi?"


Y tá nói: "Xin yên tâm, chỉ bị tụ máu dưới da, đang chườm lạnh, hết sưng sẽ không sao."



"Có ạ, chi tiết mời vào phòng khám, bác sĩ sẽ giải thích cụ thể."


Người phụ nữ vào phòng khám, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm.


May quá, cậu bé không sao.


Số dư tài khoản của chúng tôi cũng không mất.


Đang mừng thầm, một bóng người cao ráo, gấp gáp lao qua, đến phòng khám thì đi thẳng vào.


Mạch Tuệ đoán đó là bố của bé Bão Cách, tôi thấy có nét quen quen.


Chẳng bao lâu, người đàn ông bế Bão Cách khóc nức nở đi ra.


Nhìn mặt anh ta, tôi bỗng cảm giác như sét đánh ngang tai.


Cư Diên?!



Anh ... con trai anh đã lớn thế này rồi sao?!


Vậy mà anh còn với chị tôi, còn với tôi...


Đồ khốn nạn này!


Cư Diên cũng nhìn thấy tôi, biểu cảm lập tức cứng lại.


Người phụ nữ xinh đẹp cầm đơn thuốc đi ra, thấy anh không nhúc nhích, quay sang hỏi: "Cư Diên, sao vậy?"


Cư Diên nghiến chặt môi, không nói gì.


Người phụ nữ nhìn theo ánh mắt anh, như thấy điều gì không thể tin nổi, chậm rãi trợn tròn mắt: "Cô... cô..."


Tôi?


Tôi ... tôi làm sao cơ?!


Quá vô lý, tôi vừa tức vừa buồn cười.


Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 89: Trông giống nhau
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...