Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 82: Không cần chia


Mấy ngày gần đây mẹ không còn so đo nhiều với nhà họ Yến nữa, vì chị sang Washington được chính anh Khởi đón ở sân bay. Nửa tháng đầu xa lạ nơi đất khách, chị được anh ấy lo ăn lo ở.


Tôi cũng nhập học rồi, học ngành Năng lượng mới. Trong thời gian huấn luyện quân sự, tôi bắt đầu luyện đề thi công chức. Tôi nghĩ, cố gắng đến năm tư thì thi công chức hoặc vào biên chế, cả nửa đời sau coi như ổn định.


Đối với một đứa chẳng thông minh, chẳng chăm chỉ, lại không có hoài bão lớn như tôi, đây là con đường an toàn nhất. Mẹ cũng chẳng thể mắng: "Sao không khởi nghiệp, chỉ đi làm công chức thôi à?"


Đến kì nghỉ Quốc khánh, tôi về nhà một chuyến, hỏi trong nhóm "ăn lẩu xem phim" xem có ai rảnh đi xem phim không, chỉ có Cao Văn đồng ý, còn lại ai cũng bận.


Quả thực, sau kỳ thi đại học, mọi người đều tản ra khắp nơi: Yến Lạc sang Mỹ, Nguyên Tố ở Tây Kinh, Cao Văn học ở Thủ Đô, Tiểu Lan Tiểu Mẫn ở "thánh địa miễn phí ship".


Phan Hưởng thì không ở vùng miễn ship, nhưng lại vui phơi phới, ngày nào cũng cưỡi ngựa leo núi, hình chụp là khuôn mặt đen sì mờ nhòe với hàm răng trắng sáng.


Chỉ có một người, tôi không muốn đi. Nhưng Cao Văn đã nhận lời, tôi là người lập kèo cũng không thể bơ cậu ấy nên hẹn nhau suất chiều.



Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, rạp chiếu phim đông nghịt người, Cao Văn phải xếp hàng mãi mới mua được trà sữa với bỏng ngô.


Tôi chạy lại đỡ lấy phần của mình: "Bao nhiêu thế? Chúng ta chia đôi nhé."


Cậu ấy nói: "Hôm nay chỉ có hai đứa thôi, không cần chia đâu."


"Tớ nhất định phải mời lại, xem phim xong tớ bao cậu ăn cơm, cấm từ chối."


Cao Văn cười khổ: "Ừ, được."


Bộ phim khá hài hước, xem xong cũng vừa tầm bữa tối, tôi đặt một suất combo hamburger, hai đứa ngồi trong quán vừa ăn vừa tán gẫu.


Hồi điểm thi đại học của Cao Văn được công bố, trường rộn ràng như ngày hội, thầy chủ nhiệm xúc động rơi nước mắt, điện thoại nhà cậu ấy reo không ngừng. Người mời chào, người chúc mừng, người muốn tạo quan hệ, thậm chí có cả mấy kẻ thân chẳng ra thân nhưng muốn vay tiền.


Cuối cùng, cậu chọn Đại học Hàng không Vũ trụ ở Thủ Đô. Trường này tuy không đứng đầu bảng nhưng cũng thuộc Song Nhất Lưu, lại đứng đầu về ngành hàng không.



Cậu lắc đầu: "Tớ không làm được."


"Sao vậy? Thể trạng cậu rất tốt mà?"


Cậu cắn hamburger, bất đắc dĩ: "Chiều cao phi hành gia không được quá 1m72. Tớ đã cao 1m75 còn đang tăng thêm, chỉ có thể làm việc trong lĩnh vực kỹ thuật thôi."


Tôi an ủi: "Cậu có thể làm người bấm nút phóng tên lửa, tuy không thể bay vào vũ trụ nhưng vẫn được xuất hiện trên tivi."


Cao Văn bật cười: "Cậu làm khó tớ à. Đấy là ngón tay vàng của ngành hàng không vũ trụ đấy, bao nhiêu chuyên gia kỳ cựu còn chẳng có cơ hội. Thế cậu ở Vân Đại sao rồi?"


"Tạm ổn, thầy cô bạn bè đều thân thiện, đồ ăn trong căng tin cũng ngon."


"Đồ ăn ở Thủ Đô cũng ngon lắm. Muốn sang chơi không? Tớ dẫn đi."


Tôi lắc đầu: "Giờ thì chưa, tớ không có tiền. Đợi khi nào rủng rỉnh rồi tính."



Tôi nói: "Lúc đó rủ luôn cả đội nhỏ của mình, cả bọn cùng lên Thủ Đô thăm cậu."


"Ừ..."


Đúng lúc này điện thoại reo, là video call từ Yến Lạc. Tôi lập tức bắt máy, vui mừng: "Yến Lạc! Chào buổi sáng, hôm nay sao rảnh gọi video thế?"


Anh ấy vừa đi trong sân trường vừa dụi mắt: "Thấy em đăng trong nhóm rồi. Em đang đi với Cao Văn à?"


(Từ chỗ này đổi xưng hô nhé.)


"Đúng thế, bọn em vừa xem phim xong, đang ăn. Cậu ấy ngồi ngay trước mặt này."


Nói rồi, tôi xoay camera về phía Cao Văn.


Cao Văn vẫy tay, giọng pha chút trêu chọc: "Chào Yến Lạc, mới ngủ dậy đã vội kiểm tra à?"


Yến Lạc mỉm cười: "Xa nhau rồi, không kiểm tra thì sao yên tâm."



Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 82: Không cần chia
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...