Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 80: Việc làm thêm


Ngày tiễn Yến Lạc ra sân bay, nhìn bóng lưng cậu ấy mang ba lô đi vào cửa kiểm soát, tôi không khóc.


Trên đường về, mẹ Yến gục đầu khóc trên vai tôi. Bố Yến lái xe và bố tôi ngồi ghế phụ cũng đều đỏ mắt, vậy mà tôi vẫn kìm được.


Chỉ đến khi về nhà, đứng trước cửa sổ nhìn xuống khoảng sân dưới lầu, tôi mới sụp xuống.


Từ mẫu giáo đến cấp ba, những ngày chưa có điện thoại, Yến Lạc đã đứng ở đó vẫy tay gọi tôi vô số lần:


"Liên Hà đi học đi."


"Liên Hà ra ngoài chơi đi."


"Liên Hà, mẹ tớ gọi cậu sang nhà ăn cơm..."



Giờ không còn Yến Lạc nữa, chỉ còn lại khoảng sân trống không.


Bấy giờ tôi mới nhận ra, bèn ngồi thụp xuống, ôm gối mà khóc nức nở.


Thật ghét phải lớn lên.


Lớn lên rồi, cậu ấy nhìn cao hơn, bay xa hơn, sẽ chẳng còn dừng lại nơi này nữa.


Bố vào phòng, vỗ nhẹ lưng tôi: "Con gái, đừng buồn. Có phải thằng bé không về nữa đâu."


Tôi nhào vào lòng bố, òa khóc lớn: "Nhưng mà ... chúng con không thể ngày nào cũng gặp nhau nữa ... hu hu ..."


"Không gặp thì còn gọi video cơ mà."


"Đâu có giống! Với lại còn lệch múi giờ tận 12 tiếng! Người nói chuyện với con chẳng phải là cậu ấy của 'lúc này' nữa ... hu hu ..."



Bố bật cười: "Được rồi, dù sao nó cũng vẫn ở trên Trái Đất chứ đâu. Nếu nhớ không chịu được thì làm visa, hộ chiếu đi, biết đâu mai này lại bay qua thăm nó."


Tôi lập tức ngẩng đầu, mắt sáng rực: "Thật hả bố?"


Bố xoa đầu tôi: "Chi tiêu nhỏ thì bố lo được, nhưng vé máy bay con phải tự xoay sở nhé."


Tôi bật dậy như cá chép hóa rồng, chộp lấy điện thoại, lật lật tìm.


Bố ngạc nhiên: "Con làm gì vậy?"


"Tìm việc làm thêm!"


Yến Lạc đậu vào trường công lập thuộc nhóm Ivy League, nhập học tháng 9, tháng 8 đã bay sớm để làm quen môi trường và điều chỉnh nhịp sinh hoạt.


Nhóm "ăn lẩu xem phim" của chúng tôi hầu hết đều phát huy ổn định, đỗ vào trường mình muốn. Tôi cũng chật vật vừa đủ điểm để lấy giấy báo trúng tuyển của Đại học Vân Thành.



Khi đi hát karaoke, tôi và Yến Lạc đang định nói với mọi người rằng bọn tôi đang hẹn hò, thì ai nấy lại thi nhau công khai người yêu như thả bánh chẻo xuống nồi nước sôi vậy.


Tôi sững người: Mấy người này bắt đầu yêu nhau từ bao giờ thế!


Xem ra năm lớp 12, cả đám chẳng ai rảnh rỗi thật.


Đến lượt tôi và Yến Lạc, mọi người chỉ cười: "Xì, bí mật gì tầm này. Mai mốt cưới nhớ mời là được."


Nguyên Tố mặt đau như cắt, nhưng vẫn hào sảng chúc mừng. Còn ghé sát tai tôi dặn dò: "Cậu ấy đi du học rồi, nhớ canh chừng cho kỹ! Để con gái nước ngoài nẫng mất thì đừng trách tớ lột da cậu!"


Tôi xúc động: "Bối Bối..."


Trong tiếng hát "Cứ cho là tôi đang khoa trương đi?", Nguyên Tố hùng hồn gào lên với tôi: "Bối Bối cái đầu cậu ấy!"


Còn một tháng nữa mới nhập học, tôi xin được chân làm thêm ở một cửa hàng đồ ăn vặt, ngày nào cũng siêng năng đi làm.



Cửa hàng cách nhà không xa, công việc thì chẳng nặng nhọc gì so với học sinh vừa vượt ải ba năm cấp ba. Chỉ có điều...


Hoàn toàn không tiết kiệm nổi tiền.


Ngày nào tôi cũng đi qua đi lại giữa mấy kệ đồ ăn, hết cái này ngon lại cái kia hấp dẫn. Không chỉ mua cho bản thân, còn mua cho bố mẹ, cho chị, cho cả bố mẹ Yến Lạc. Cứ như cửa hàng là của tôi mở vậy.


Một tháng sau tính lương, trừ đi số đồ ăn tôi đã mua, tôi còn lỗ mất hai trăm.


Tôi tiu nghỉu xách túi về nhà. Bố thì dở khóc dở cười, mẹ thì hả hê: "Thế để dành được bao nhiêu tiền vé máy bay rồi?"


Tôi nghiến răng: "Con nhất định sẽ kiếm ra tiền mà!"


Chị tôi sau mấy tháng nghỉ ngơi ở nhà cũng dần ổn định lại, không còn lạnh nhạt xa cách nữa, tính tình dịu dàng đi nhiều, khiến tôi thấy thật dễ chịu.


Nghe tôi và bố mẹ nói xong, chị bất ngờ mở lời: "Bố, mẹ, Tiểu Hà, con tìm được công việc mới rồi. Công ty ở Mỹ."


Cả ba chúng tôi đồng thanh: "Cái gì cơ?"


Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 80: Việc làm thêm
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...