Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 71: Chất xúc tác


Chị bỗng đập mạnh đôi đũa xuống bàn.


Bố tôi giật nảy mình đến mức đánh rơi một chiếc đũa.


Chị chẳng nhìn ai, không nói nửa câu, xách túi lên rồi bỏ đi.


Mẹ vẫn còn choáng chưa kịp phản ứng, không đuổi theo chị mà chỉ nhìn Cư Diên với vẻ ngượng ngùng và hoang mang: "Liên Hà nói thật à? Cháu với Tiểu Huân chia tay rồi sao?"


Cư Diên đứng dậy gật đầu: "Cháu đi tìm Liên Huân."


Rồi anh cũng bỏ đi.


Nhà chỉ còn lại tôi và bố mẹ.



Mẹ nhìn tôi đầy căm giận, tôi vội núp sau lưng ghế: "Lần này không phải lỗi của con! Là hai người họ giấu mẹ, không nói thật với mẹ."


Ai bảo mẹ suốt ngày sai khiến Cư Diên, hôm nay anh không đến thì đâu đến nỗi tan vỡ thành thế này.


"Mày..."


Mẹ muốn mắng nhưng chẳng biết nên mắng gì, chỉ nhắm mắt đầy đau khổ, ôm đầu quay về phòng.


Tôi và bố ngồi đối diện bên bàn ăn, bố thở dài, gương mặt cũng toàn là ưu phiền.


Tôi nhỏ giọng gọi: "Bố?"


Ông bưng đĩa tôm rim dầu đặt trước mặt tôi rồi khẽ cười: "Ăn đi, ăn xong ngủ sớm, mai còn đi học thử nữa mà?"


"Vâng..."



Cả bàn đồ ăn, chỗ trống còn nhiều hơn người ngồi, nhìn mà thấy buồn hiu.


Tối tắm xong, tôi nằm úp sấp trên giường, vừa lướt lại đoạn chat với Cư Diên, vừa nhớ lại chuyện nửa năm qua.


Cuối cùng, tôi ôm chặt chăn, thầm mong họ chia tay luôn cho xong.


Trước khi quen Cư Diên, tôi với chị không quá thân thiết, nhưng ít ra vẫn là người một nhà, chưa bao giờ to tiếng.


Kể từ khi chị ở bên anh ta, trong nhà hết lần này đến lần khác vì anh ta mà nổ ra tranh cãi, chỉ riêng vụ sợi dây chuyền Thiên Nữ thôi cũng đủ náo loạn rồi.


Có lẽ cũng đúng lúc vận hạn, nào là bố tai nạn xe, tôi thi đại học, nhà bị trộm... tâm trạng ai cũng khó tránh khỏi bực bội.


Nhưng Cư Diên cứ như một chất xúc tác, chỉ cần anh ta xuất hiện, nhà tôi lập tức biến thành chiến trường.


Không biết anh ta có đuổi kịp chị không.



Đang lim dim sắp ngủ thì mẹ nhận một cuộc điện thoại.


Bà vừa dập máy đã chân đất lao thẳng vào phòng tôi.


Nghe tiếng bước chân đầy giận dữ, tôi phản xạ bật dậy, hoảng loạn tìm chỗ trốn, nhưng phòng chật chẳng có nơi nào để lẩn.


Mẹ đá tung cửa, xông vào giữ chặt tôi lại rồi ra sức đánh.


"Chị mày thật sự chia tay với Cư Diên rồi! Giờ thì mày vừa lòng lắm chứ!"


"Mày đúng là không chịu nổi khi thấy chị mày được hạnh phúc, đối tượng tốt thế mà cũng bị mày làm cho chạy mất!"


"Chị mày có lỗi gì với mày? Cư Diên có lỗi gì với mày? Tao lại có lỗi gì với mày? Sao mày cứ phải quấy rối cho cái nhà này không yên cơ chứ!"


"Đồ vong ân bội nghĩa, đồ sao chổi! Mày sinh ra chỉ để khắc cả nhà này thôi! Ngay từ đầu tao không nên..."



Lúc mẹ ra tay, bố đang tắm. Đến khi ông vội lao ra, người vẫn còn ướt sũng, mới kịp giữ lấy tay bà kéo ra ngoài, giọng đầy giận dữ: "Tiểu Huân chia tay thì đánh Tiểu Hà làm gì! Không phải nhờ nó nói toạc ra, chúng ta còn bị giấu kín như bưng đấy!"


Mẹ nước mắt giàn giụa: "Bị giấu thì sao! Cư Diên có oán trách gì đâu! Nếu nó thật sự không còn tình cảm với Tiểu Huân thì sao vẫn còn bắt máy của tôi?!"


"Người ta chỉ lịch sự không muốn làm bà khó xử! Hai đứa nó chia tay rồi thì thôi, lỗi ở cả chúng ta nữa! Đừng có đổ hết lên đầu Tiểu Hà!"


Bố kéo mẹ ra khỏi phòng rồi quay lại đỡ tôi: "Tiểu Hà, con không sao chứ?"


"Không sao ạ."


Dù sao trận đòn này tôi cũng chẳng tránh được, coi như để mẹ trút giận đi.


Tôi đứng dậy, bỗng thấy bên mặt ngưa ngứa, như có mồ hôi chảy. Đưa tay quệt thử, mu bàn tay toàn là máu.


Bố hoảng hốt, chộp lấy cái áo ép chặt lên đầu tôi: "Nhanh! Nhanh! Đến bệnh viện ngay!"


Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 71: Chất xúc tác
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...