Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 52: Biết điều một chút


Bố tôi hiếm khi nổi nóng, lần này lại dám quát mẹ ngay trước mặt bác dâu.


Mẹ tôi sững sờ, rồi bật cười vì quá giận: “Được! Hóa ra họ mới là người một nhà với ông. Còn tôi, người sống cùng ông hơn hai mươi năm, lại thành người ngoài! Vậy thì để người một nhà hầu hạ ông đi, tôi mặc kệ hết!”


Vừa nói bà vừa lôi xềnh xệch tôi với chị gái ra khỏi phòng bệnh.


Vào đến thang máy, bà òa khóc, mấy người đi chung còn tưởng nhà tôi có tang. Dù thấy bà ồn ào nhưng mọi người cũng tử tế, chẳng ai nói nặng lời.


Một dì còn đưa cho mẹ tôi một gói khăn giấy, khẽ nói: “Chị ơi, con người ai chẳng có ngày này, tôi xin chia buồn cùng gia đình chị nhé.”


Mẹ tôi càng khóc nức nở hơn.


Xuống dưới lầu, mẹ tôi định sang nhà chị ngồi chút.



Tâm trạng chị vốn đã tệ, sáng sớm lại phải xem cái trò hề này. Nếu mẹ tôi sang chắc chắn lại òa khóc than vãn một trận với chị, chị không đủ sức đối phó nên thẳng thừng từ chối: “Mẹ về nhà đi, kiểm tra xem còn mất gì không.”


Nghe vậy mẹ tôi bừng tỉnh: “Đúng, đúng, mẹ phải về. Tiểu Huân, con mệt thì về nghỉ đi, mai còn đi làm. Liên Hà, mày về với mẹ.”


Thật ra tôi không muốn về lắm, nhưng không từ chối được, đành gật một cái.


Về nhà, mẹ tôi lao thẳng tới hộp đựng đồ trang sức. Bà kiểm tra một lượt rồi buồn rầu nói: “Chỉ mất có một sợi thôi.”


Trong hộp của bà có nhiều chuỗi ngọc trai, vậy mà anh họ lại chắt lọc lấy đúng sợi Thiên Nữ đắt nhất. Không biết nên gọi anh ta là sành sỏi hay xui xẻo nữa.


Hôm qua cảnh sát tạm giữ sợi Thiên Nữ, bảo Cư Diên cung cấp chứng từ mua hàng để làm căn cứ định tội.


Cư Diên bảo để anh quay về tìm, nên chưa đưa ra được.


Nhưng theo tôi biết, cái giá của sợi Thiên Nữ đủ khiến anh họ ngồi tù cả chục năm.



Quả là quá lợi cho cái nhà vừa phiền vừa keo kiệt đó.


Tôi đành cam chịu đi quét dọn phòng. Mẹ thì nằm dài trên sofa phòng khách, đắp chăn, thở dài từng hơi trước màn hình tivi, thỉnh thoảng lại lau nước mắt. Trông bà cũng thật đáng thương.


Vừa dọn xong còn chưa kịp ngồi xuống, bác dâu đã gọi điện tới, nói bọn họ đang ở đồn cảnh sát, bảo tôi qua rút đơn.


Mẹ tôi nghe vậy thì bực mình, xoay người quay lưng lại với tôi: “Muốn đi thì mày tự đi mà đi! Mẹ không đi đâu!”


Tôi đành đeo ba lô, một mình ra ngoài.


Đến cổng đồn cảnh sát, bác dâu đã đứng chờ từ sớm, lập tức kéo tôi lại. Bà vốn định tỏ ra thân thiết, nhưng giữa chúng tôi thật sự chẳng có tình cảm gì, nụ cười gượng gạo kia nhìn qua chỉ thấy chán ghét.


“Tiểu Hà à, lát nữa vào trong cháu phải lanh lợi một chút. Nếu cảnh sát hỏi sợi dây chuyền bao nhiêu tiền, cháu chỉ nói hơn một trăm đồng thôi, biết chưa?


“Bác vừa nghe ngóng rồi, quá một nghìn là phải ngồi tù, có rút đơn cũng vô ích. Bố cháu cũng không truy cứu nữa, cháu đừng trách anh họ được không?”



Đó là Thiên Nữ đấy! Hơn trăm đồng á? Bà coi cảnh sát mù hết chắc?


Lúc này, Cư Diên cũng tới. Anh đứng bên cạnh tôi, nhìn bác dâu: “Bà là…?”


Tôi lạnh giọng: “Bà ấy là mẹ của anh họ em.”


Bác dâu thấy phong thái ưu tú của anh thì hoảng hốt, quay sang hỏi tôi: “Cậu này là ai? Luật sư à?”


Cư Diên hơi gật đầu với bà, coi như chào, rồi dứt khoát nói: “Dây chuyền là tôi mua.”


Rồi anh nhìn tôi: “Anh mang theo hoá đơn mua hàng và sao kê ngân hàng, vào đi.”


Bác dâu vội vàng chặn trước mặt chúng tôi, vẻ cầu xin: “Tiểu Hà, cháu nói với cậu ấy đi, đừng làm lớn chuyện nữa!”


Dù không bằng lòng đến đâu, tôi cũng không thể trái ý bố, đành kéo Cư Diên ra một góc giải thích mọi chuyện cho anh.


Anh nghe xong, đưa hết giấy tờ trong tay cho tôi rồi nói: “Đây là việc của gia đình em, em tự quyết định đi.”



Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 52: Biết điều một chút
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...