Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 31: An ủi


Yến Lạc không phải kẻ ngốc. Nhìn thấy tôi với bố mặt mày u uất và biết mẹ cũng không có ở nhà, cậu ấy đại khái cũng đoạn được năm nay nhà tôi chắc lại náo loạn rồi.


Cậu ấy viện cớ đói bụng muốn ăn khuya, kéo bố tôi vào bếp, rồi nhẹ nhàng lôi tôi về phòng, thì thầm hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì à?"


Tôi không còn mặt mũi để kể mình đã làm gì, chỉ nói ngắn gọn: "Chị và Cư Diên chia tay rồi."


Yến Lạc kêu: "Thì ra là vậy. Tớ thấy hai người mới quen có nửa năm mà đã đính hôn thì hơi vội. Nhà cậu có khi còn chưa hiểu hết gia cảnh bên đó ấy chứ?"


"Như vậy cũng tốt, cho họ thời gian tìm hiểu nhau kỹ hơn. Nếu thật sự có duyên, sau này vẫn có thể về với nhau."


Lời nói của cậu nghe có lý, khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn chút: "Thật sự vẫn có thể quay lại được sao?"



"Đương nhiên, nhưng quan trọng nhất vẫn phải phụ thuộc vào họ." Yến Lạc nhìn tôi từ đầu đến chân: "Chị Huân chia tay mà sao trông cậu tiều tụy thế này?"


"Tớ, tớ thấy bố mẹ có vẻ sắp ly hôn." Tôi đáp.


Yến Lạc hơi sửng sốt: "Sao lại vậy?"


"Chẳng phải lần trước tớ đã kể với cậu là nhà tớ định gặp nhà Cư Diên vào mùng Một. Tớ với mẹ cãi nhau nên tớ không đi, bố vì chăm sóc tớ cũng không đi nốt. Rồi chuyện đính hôn của chị bị hủy. Mẹ giận lắm, kéo vali sang nhà chị. Còn nói nếu chị không lấy được Cư Diên thì bà sẽ ly hôn. Tất cả là lỗi của tớ."


Yến Lạc an ủi: "Đừng ôm hết mọi chuyện vào mình. Có khi chia tay là do vấn đề giữa chị và anh ta thôi, trùng hợp là hai bên lại xảy ra chuyện. Hơn nữa, nhà nào chả có lúc to tiếng nói ly hôn, bố mẹ tớ cãi nhau cũng từng nói vậy mà."


Tôi hơi hoài nghi: "Nhà cậu hạnh phúc vậy mà cũng cãi nhau sao?"


Yến Lạc quả quyết: "Có chứ, nhà ai mà chẳng cãi nhau. Đừng lo nữa, tính bố cậu tốt thế, sẽ không ly hôn đâu. Ôi, tớ ngửi thấy mùi đồ ăn rồi, cơm xong rồi, ra ăn thôi!"



"Ừ."


Dù tình hình chưa thay đổi, nhưng lời của cậu khiến tôi dễ chịu hơn nhiều.


Tối đó cả ba người chẳng ăn được bao nhiêu. Bố chuẩn bị cả phần của bố mẹ Yến Lạc, mang về cho họ làm món ăn khuya hoặc nếu không ăn khuya thì sáng mai hâm lên ăn cũng được.


Yến Lạc ăn no, trước khi đi bố tôi lì xì cho cậu hai phong bao, cậu vui vẻ nhận, vừa đi vừa reo lên: "Chúc mừng năm mới."


Chúng tôi thu dọn bát đũa rồi ra phòng khách mở quà cậu ấy mang về. Trong túi có hai bao lì xì do bố mẹ Yến Lạc để vào.


Bố cầm phong bao, cười khổ thở dài: "Ôi, nhà này thật là..."


Nhìn bao lì xì, tôi như thấy nụ cười hiền hậu của bố mẹ Yến Lạc. Nếu họ biết tôi đã làm chuyện tàn nhẫn đó, liệu họ còn tốt với tôi thế này không?



Sao lúc đó tôi lại như bị ma nhập, nhất định phải tranh cãi đến cùng với mẹ làm gì chứ?!


Hối hận chẳng thay đổi được gì, tôi phải tìm cách bù đắp lỗi lầm.


Ngày mai phải quay lại trường học, tôi vẫn ở ký túc xá. Bố lo sửa soạn hành lý cho tôi ở trong phòng.


Tôi lén sang phòng khách, mượn điện thoại ông mở khóa, tìm số Cư Diên, ghi nhớ rồi trả lại điện thoại chỗ cũ.


Chị không hay phô trương nhưng là người rất kiên cường. Nếu không, từ nhỏ chị đã không xuất sắc như vậy, tốt nghiệp xong là tự lập, không nhận một đồng nào của gia đình.


Nếu chị đã chủ động chia tay, vì sĩ diện, rất có thể chị không bao giờ quay lại.


Tôi không để họ vuột mất nhau như thế.



Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 31: An ủi
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...