Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 225: Dỗ dành


Cư Diên lạnh lùng nhìn Yến Lạc: "Anh trai cậu bằng tuổi tôi, cậu không cần tự hạ thấp vai vế như vậy."


Yến Lạc mỉm cười: "Anh tôi sẽ không ra tay với cô gái nhỏ hơn mình mười tuổi đâu."


Cư Diên đáp: "Anh ta không, chỉ vì anh ta chưa gặp phải thôi."


Yến Lạc nói: "Dù có gặp, anh ấy cũng sẽ theo đuổi đàng hoàng. Chứ không như ai đó, tính toán trăm mưu nghìn kế, hèn hạ bỉ ổi."


Anh suýt nữa thì chỉ thẳng vào mặt Cư Diên mà mắng.


Mẹ Yến thấy sắc mặt Cư Diên đã sầm lại, vội vàng ngăn cản: "Yến Lạc! Con bớt nói hai câu đi, Liên Hà không khỏe, con dìu con bé vào phòng nghỉ một lát..."


Cư Diên bỗng đứng phắt dậy: "Không cần. Chúng tôi đi ngay bây giờ."



Tôi trốn sau lưng mẹ: "Tôi chưa muốn đi."


Cư Diên liếc sang Cư Bảo Các một cái.


Cư Bảo Các nhìn qua nhìn lại giữa anh ta và anh Khởi, do dự một hồi rồi cũng ngồi yên không động đậy: "Em cũng không muốn đi..."


Cư Diên nheo mắt, rồi lại ngồi xuống: "Được. Khi nào các người chơi chán thì chúng ta về."


Yến Lạc vừa ăn dưa vừa nói: "Chú à, tôi thấy chú đừng ở đây làm mất hứng mọi người nữa. Chú không phải đi làm sao? Đi đi, để họ ở đây chơi, dù sao họ cũng đâu có thích chú."


Sắc mặt Cư Diên càng lúc càng khó coi. Tôi bắt đầu thấy sợ, đứng lên nói: "Về thì về, mọi người còn có việc phải làm, con không làm phiền nữa..."


Mẹ tôi kéo tôi lại, lấy hết can đảm nói: "Yến Lạc nói đúng đó! Liên Hà, sức khỏe con xưa nay vẫn tốt, sao lại đột nhiên ngất được? Cứ ở lại đây đi, mẹ với dì có thể chăm con."


Cư Diên thẳng thừng nói: "Căn nhà nhỏ như vậy mà một đống người chen chúc ở. Nếu Liên Hà ở đây lỡ bị va chạm, ảnh hưởng đến con tôi, các người đền nổi sao?"



Mẹ tôi vừa nghe đến chữ "đền" lập tức im bặt.


Bà không đền nổi.


Yến Lạc nghe ra ý trong lời anh ta, vừa định phản bác thì bị anh Khởi kéo lại: "Yến Lạc, để Liên Hà về đi. Nhà bên này nhỏ quá, mùi cũng nặng."


Yến Lạc bực bội: "Nhưng mà, anh..."


Anh Khởi chỉ im lặng nhìn anh.


Yến Lạc cắn răng, không nói nữa.


Trừ anh Khởi ra, mọi người đều tiễn tôi xuống lầu.


Cư Diên lái chiếc G-Class sang chảnh của mình, dừng bên cạnh chiếc xe Didi cũ kỹ của nhà họ Yến. Đợi tôi và Cư Bảo Các lên xe xong, anh ta nói với mẹ tôi: "Mẹ, khi nào rảnh thì đến thăm Liên Hà nhé."



Mẹ tôi trông như vừa nuốt phải ruồi, khó chịu quay đi: "Ừ."


Cư Diên liếc Yến Lạc một cái, rồi lái xe chở chúng tôi rời đi.


Anh ta không đến công ty, mà sau khi đưa chúng tôi về nhà thì vào thư phòng ngồi lì trong đó.


Cư Bảo Các lén nhìn qua khe cửa, lát sau chạy xuống nói nhỏ: "Vẫn ngồi đó giận kìa. Chị lên dỗ anh đi."


Tôi nói: "Liên quan gì tới chị, chị có bắt anh ta tới đâu."


Cư Bảo Các nói: "Sao lại không liên quan, anh bảo chị về thì chị phải về chứ."


"Chẳng phải em cũng không chịu về hả?"


Cư Bảo Các nói: "Anh ấy đâu có thích em, em ở đâu cũng không quan trọng. Anh ấy thích chị nhất đó, chị đi dỗ đi, không thì mặt anh ấy cứ đen thui, em sợ lắm."



Nghĩ đến dáng vẻ im lặng suốt đường của Cư Diên, lại nhớ tới cảnh anh ta bị lạnh nhạt ở nhà họ Yến, tôi thấy phiền vô cùng: "Chị không thèm dỗ anh ta!"


Tôi về phòng trong ngủ của Vân Trang, đóng cửa lại, ngồi trên ghế sofa nhỏ làm bài luyện thi công chức.


Cơm trưa xong, lại đến buổi chiều, chưa bao lâu tôi đã thấy buồn ngủ, ngả lưng xuống rồi thiếp đi.


Đang mơ màng thì có người bế tôi lên.


Trong căn nhà này, ngoài Cư Diên ra chẳng ai có thể bế tôi cả.


Tôi lười mở mắt, mặc anh ta đặt mình lên giường, rồi tiếp tục ngủ.


Tấm đệm bên cạnh trũng xuống, Cư Diên cũng nằm xuống theo.


Bàn tay to lớn của anh ta vỗ nhẹ lên người tôi, miệng lẩm bẩm: "Liên Hà, đồ vô tâm..."


Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 225: Dỗ dành
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...