Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Chương 208: Mất ngủ
Sau bữa cơm, mấy người lớn ngồi ngoài phòng khách trò chuyện, nhắc lại chuyện về bố tôi khiến mẹ rưng rưng nước mắt.
Tôi không muốn ngồi nghe rồi lại khóc, nên tranh thủ lúc bố Yến chưa vào phòng nghỉ, tôi về phòng mình làm đề ôn thi công chức.
Có một công việc ổn định vẫn là tốt nhất, vừa tự nuôi được bản thân mà mẹ tôi cũng yên tâm. Nếu không đủ tiền thì đi làm thêm gì đó.
Làm được một lúc, tôi bị kẹt ở một bài toán dãy số.
Tôi sợ nhất là dạng đề này.
Nghĩ mãi cũng không nhớ nổi công thức, tôi kẹp sách đi sang phòng chị để tìm giáo trình.
Yến Lạc mở cửa. Anh Khởi đang đeo tai nghe ngồi trước bàn học của chị, tập trung làm video, hoàn toàn không biết tôi vào.
Yến Lạc kẹp một quyển Hãn Thanh Đường* dưới cánh tay, hỏi: "Sao thế?"
(Hãn Thanh Đường là một dòng sách chuyên phát hành các tác phẩm lịch sử, khảo cổ, nhân văn, chính trị học, triết học chất lượng cao.)
"Có một bài em không biết làm, đang qua tìm sách."
Anh nói: "Đưa đây, để anh xem."
Tôi nghĩ thấy cũng hợp lý, hỏi anh cho nhanh, tìm sách làm gì.
Anh đặt quyển sách của mình xuống, nhận lấy sách tôi, liếc qua rồi nói: "Dùng công thức tính tổng cấp số nhân: Sn=a1(1−rn)/(1−r)Sn...."
Tôi vội rút bút: "Đợi đã, anh viết ra giúp em đi, em quên sạch rồi."
Yến Lạc viết công thức bên cạnh đề rồi nhìn lướt qua: "Bài trên này em làm sai một câu."
Tôi gãi đầu, thậm chí không biết mình sai ở đâu.
Từ hồi huấn luyện quân sự năm nhất tôi đã bắt đầu ôn đề. Nhưng hơn một năm nay hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, đến giờ vẫn chưa làm xong nửa quyển đề.
Đáng ra người nên thi công chức phải là mấy đứa học sinh cấp ba mới đúng!
Hồi đó đầu óc toàn là kiến thức, thi công chức dễ như trở bàn tay.
Giờ thì khác, học đại học đến mức quên cả công thức dãy số.
Nghĩ đến việc nếu thi trượt lại phải ra ngoài tìm việc, tìm không được thì phải quay lại học cao học, chỉ thấy nhức đầu.
Thấy vẻ chán nản của tôi, Yến Lạc vỗ vai: "Thôi nào, em thi đỗ cả Vân Đại rồi, nhớ vài công thức có đáng gì đâu?"
Đúng vậy.
Tôi lấy lại tinh thần, cầm sách định đi thì anh Khởi tháo tai nghe và kính ra, quay đầu thấy tôi thì hơi sững sờ: "Tiểu Hà, em vào từ lúc nào thế?"
"Vừa nãy thôi." Tôi liếc màn hình laptop: "Video mới xong rồi ạ?"
Anh Khởi gật đầu: "Số cuối cùng trước Tết."
Tôi hỏi: "Anh đăng chưa? Để em qua thả tim, bình luận với chia sẻ cho."
Anh ấy cười: "Cảm ơn nhé, sáng mai anh mới đăng."
Sau đó nụ cười anh khựng lại một chút, xen lẫn lo lắng: "Tiểu Hà, anh thấy em ăn uống bình thường nhưng tinh thần không ổn lắm. Gần đây có cảm giác tức ngực, chóng mặt gì không?"
Tôi gật đầu: "...Có một chút."
Yến Lạc ép tôi ngồi xuống mép giường: "Vừa hay, để anh trai anh xem thế nào."
Anh Khởi mỉm cười rồi lại nhìn tôi nói: "Có bị đau tim không?"
"Cũng đỡ rồi ạ, không nghĩ chuyện buồn thì không đau."
Anh Khởi lại hỏi thêm mấy câu như: Có mất ngủ không? Tim có đập nhanh không? Có ù tai hay gặp ảo thính gì không?
Cuối cùng, anh nói tôi bị suy nhược thần kinh, cần nghỉ ngơi tốt hơn.
Anh viết ra mấy loại vitamin và thuốc Đông y, bảo Yến Lạc ngày mai đi chợ hoa thì mua luôn giúp tôi.
Tôi nói: "Thôi, không cần đâu, em tự đi mua được mà..."
Yến Lạc xé tờ giấy ghi thuốc thành mảnh vụn, cười bất cần với tôi: "Anh trai anh không ra ngoài đâu, chỉ có mình anh biết nên mua thuốc gì!"
"Tiếp chiêu nè!" Nói xong tôi đấm anh một cái, rồi rời khỏi phòng chị.
Bố Yến đã vào phòng tôi nghỉ, tôi cũng không tiện vào nữa, đành mang sách sang phòng ngủ chính.
Không lâu sau, mẹ và mẹ Yến nói chuyện mệt rồi cũng vào ngủ. Tắt đèn, tôi nằm giữa hai người, trừng mắt nhìn trần nhà.
Tôi không ngủ được.
Tôi đã mất ngủ nhiều ngày rồi.
Tôi muốn uống viên thuốc nhỏ màu hồng ấy.
Tôi chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon.
Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Story
Chương 208: Mất ngủ
10.0/10 từ 12 lượt.
