Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Chương 196: Đồ ngốc
Nhìn thấy thái độ tự cho mình là đúng của anh ta, tôi chợt muốn đâm anh ta vài nhát.
Bắt nạt tôi, ép buộc tôi còn chưa đủ, giờ lại muốn kiểm soát tôi, nghi ngờ tôi.
Tên đàn ông ích kỷ nhỏ nhen này.
Tôi đã trở về rồi, anh ta còn có gì chưa bằng lòng nữa chứ!
Tôi đẩy mạnh tay anh ta ra: "Còn anh thì sao? Sao lại kết bạn với bạn tôi, sao lại giám sát tôi? Anh giỏi thật, đến chỗ tôi ở cũng biết, vậy tôi đã ngủ với ai anh tự đi điều tra đi chứ! Sao còn hỏi tôi để làm gì?"
Cư Diên nói: "Đừng chuyển chủ đề, sợi tóc này là của ai?"
Tôi nhìn anh ta với vẻ khiêu khích: "Tối nay bãi biển có bao nhiêu đàn ông, anh cứ hỏi từng người đi, biết đâu tôi đều ngoại tình với tất cả họ rồi! Muốn dùng thỏa thuận để đe dọa tôi thì cứ mà việc! Chỉ vì một sợi tóc vô danh mà kết luận tôi ngoại tình với người khác, cả ngày nhai đi nhai lại Yến Lạc, anh quan tâm anh ấy đến vậy à? Anh nhạy cảm và tự ti đến mức này sao? Đàn ông có tuổi đều như vậy hả?"
Cư Diên tức đến tái mặt: "Liên Hà!"
Anh ta giận thì tôi cũng giận: "Hét lớn làm gì? Tôi còn trẻ, không có điếc!"
Anh ta hạ thấp ghế, rồi nhấc chân leo lên.
Từ lúc đầu còn cào cấu, cắn nhau không chịu hợp tác, đến cuối cùng tôi ôm chặt anh ta, vừa khóc vừa gọi.
Bên ngoài mưa rào rào đổ xuống.
Khu chợ đêm xa xa trên đê bắt đầu thu dọn, ánh đèn dần tắt lịm.
Tôi ngồi trên người anh ta, tựa vào cửa kính lạnh ngắt, cúi nhìn Cư Diên rồi gục xuống ngực anh, mong anh cứ thế đâm chết tôi cho xong.
Mưa tạnh.
Cư Diên ôm tôi thở dài một hơi: "Đừng gây sự với anh nữa."
Tôi nghẹn họng, giọng khản đặc: "Là anh bắt đầu trước! Tôi có làm chuyện xấu gì mà anh nghi ngờ tôi!"
"Biết rồi." Cư Diên giúp tôi ngồi dậy, nhặt quần áo lên: "Mặc nhanh đi, anh đưa em về khách sạn."
"Giờ muộn thế rồi còn về sao được! Mấy đứa đều tưởng anh là anh tôi, mà anh cắn trầy môi tôi rồi."
Anh ta hơi ngại ngùng khàn giọng: "Vậy thì về nhà anh đi."
Tôi ngồi dậy, mặc quần áo xong, cầm điện thoại lên: "Anh không được kết bạn với bạn của tôi nữa. Tôi không muốn bị anh giám sát suốt. Tôi chưa bao giờ theo dõi anh, cũng không hỏi anh có quan hệ thân mật với đồng nghiệp nữ nào khác không."
Cư Diên nói: "Anh không thân mật với người khác."
"Xóa bạn nhanh đi!"
Anh ta cầm điện thoại, xóa vài người bạn của tôi rồi trả lại: "Thế được chưa?"
Tôi lật xem, không còn thấy mấy avatar quen thuộc nữa, thở phào đặt điện thoại sang một bên.
Cư Diên nói: "Anh đã xóa, em cũng đổi hình nền đi."
Cư Diên nói: "Đừng được đà nữa, hình nền em dùng giống của Yến Lạc."
"Tôi không đổi..."
Anh ta cầm lấy điện thoại tôi, ném thẳng xuống biển.
"Á!"
Tôi lập tức mở cửa chạy theo, nhưng chiếc điện thoại đã bị dòng nước đen kịt dưới đê nuốt mất.
Tức quá, tôi mở tung cửa lái, đấm vào người anh ta: "Đồ khốn! Sao anh ném điện thoại của tôi!"
Anh túm lấy tay tôi: "Không được nghĩ đến cậu ta nữa! Anh có phải thằng ngốc đâu..."
Tôi giật tóc anh ta cho rối bù như tổ gà: "Ai mà nghĩ đến anh ta chứ! Mọi số liên lạc bạn bè, thầy cô của tôi đều trong điện thoại! Số điện thoại của tôi còn liên kết với bao nhiêu app nữa! Anh biết việc đổi điện thoại phiền toái thế nào không!"
Bị tôi cào cấu một trận, anh ta ủ rũ nói: "Anh mua cho em cái điện thoại mới..."
"Tôi chả thèm! Đồ ngốc!"
Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Story
Chương 196: Đồ ngốc
10.0/10 từ 12 lượt.
