Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 188: Em còn có anh


Ban đầu tôi định ở lại ký túc xá nhưng Cư Diên vừa bị thương, kế hoạch ấy cũng đổ bể.


Cư Diên nằm viện một tuần, mỗi ngày mẹ tôi đều bắt bố tôi nấu cơm cho anh ta, rồi mẹ thuê xe đưa đến.


Cái việc bố tôi cầm dao đâm người trở thành tử huyệt của mẹ. Vốn trước đây bà đối với Cư Diên vẫn luôn lạnh nhạt, giờ cũng không dám tỏ vẻ nữa. Bà cố gắng chiều theo ý anh ta, cẩn thận từng li từng tí.


Luật sư bảo họ rằng, cầm dao gây thương tích đã vi phạm pháp luật, dù hai bên hòa giải nhưng chỉ cần Cư Diên đổi ý, bố tôi lúc nào cũng có thể phải vào tù.


Cư Diên vẫn giữ thái độ lạnh lùng lịch sự như trước với mẹ, không trách móc bố tôi một lời.


Nhưng giờ anh ta đã gài bẫy được cả gia đình chúng tôi rồi.



Ngày xuất viện, mẹ tôi ép bố ra đón.


Thấy tôi đỡ Cư Diên xuống giường, bố tôi khịt mũi, sang bên kia nâng anh ta lên: "Tiểu Hà, để bố, con với mẹ bê đồ đi."


Tôi liếc nhìn Cư Diên, anh gật đầu buông tay tôi. Thế là tôi kéo vali cùng mẹ, theo sau hai người họ.


Bốn người im lặng đi hết quãng đường. Về đến nhà, Cư Diên ngồi lên ghế sofa, nhìn bố mẹ tôi đứng đối diện, nói: "Chú, dì, cảm ơn hai người những ngày qua đã chăm sóc cháu. Mọi người không cần về Lệ Thành nữa, ở Vân Thành cháu còn có một bất động sản khác, mọi người chuyển sang đó ở đi."


Mẹ tôi sững sờ: "Anh định tặng chúng tôi một căn nhà?"


Cư Diên đáp: "Miễn là Liên Hà ở lại đây, căn nhà đó là của mọi người."


Mẹ tôi còn muốn hỏi thêm vài câu, bố tôi lập tức từ chối: "Cậu đã ổn rồi, tôi và vợ nên về thôi!"



Nói xong, ông bước vào phòng người giúp việc, đẩy vali đã chuẩn bị sẵn ra.


Tôi tiến tới đỡ lấy vali: "Bố đừng đi, ở lại Vân Thành đi. Sau này có việc con còn có thể đến tìm hai người. Bố mẹ đi hết chẳng phải chỉ còn lại mình con ở Vân Thành thôi sao?"


Bố tôi đỏ mắt nói: "Tiểu Hà, bố ở lại đây các con sẽ khó xử, còn hơn là ở xa cho thoải mái. Con không được may mắn, bố cũng không có khả năng nhiều. Nhưng ít ra ở Lệ Thành con còn một gia đình, con ở đây không sống nổi thì về nhà của mình, hiểu không?"


Nói xong, ông lấy lại cần kéo vali từ tay tôi, nhìn Cư Diên: "Cậu đừng có bắt nạt Tiều Hà nhà chúng tôi, không thì tôi sẽ liều với cậu! Lần sau tôi biết nên đâm vào đâu rồi..."


Mẹ tôi sợ quá đấm vào lưng bố một trận: "Ông nói nhảm gì đấy! Đâm tôi trước đi! Ông già chết tiệt ... Cư Diên, cậu đừng để bụng. Ông ấy chỉ thương con gái quá nên nhất thời mất trí, sau này sẽ không dám đâm cậu đâu."


Cư Diên nói: "Cháu bảo tài xế đưa hai người đi..."


"Không cần! Chúng tôi tự đi!" Trước khi đi bố tôi còn nói với tôi: "Tiểu Hà, củ cải và dưa chuột đều đã muối sẵn, trong tủ lạnh có chai thủy tinh, con mang đi cho bạn bè. Không đủ ăn thì gọi bố, bố sẽ làm thêm ... Con giữ gìn sức khỏe, có thời gian về thăm nhà nhé."



Nói xong, ông kéo mẹ đi, đầu không ngoái lại.


Cư Diên cho tài xế lái xe đi theo.


Tôi đứng ở cổng sân, nhìn từ xa thấy tài xế đuổi kịp. Bố tôi vẫn ngoan cố không ngồi, mẹ tôi đá ông một cái, ông mới chịu vào.


Về nhà, một tay Cư Diên ôm bụng muốn đứng lên, tôi tiến đến đỡ anh ta.


Anh ta thuận thế vòng tay quanh eo tôi, mặt tựa vào bụng tôi.


"Liên Hà, em không cô đơn đâu..." Anh siết chặt tay, áp sát tôi hơn, rõ ràng là thể hiện chủ quyền nhưng giọng trầm thấp lại mang một nỗi cô quạnh khó tả: "Em còn có anh, biết không? Anh sẽ đối tốt với em..."


Tôi nhìn căn bếp trống rỗng và tủ lạnh lớn, nhẹ nhàng gật đầu: "Biết rồi."



Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 188: Em còn có anh
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...