Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Chương 186: Đêm không ngủ
Trong tiếng hét thất thanh của bác Trương, xe cứu thương và xe cảnh sát ập tới đưa Cư Diên và bố tôi đi. Một người thì đến bệnh viện, một người thì vào đồn cảnh sát.
Tôi theo Cư Diên đến bệnh viện, ngồi ngoài phòng cấp cứu, tay dính máu run rẩy không ngừng.
Bố tôi, một người cam chịu, vị tha đến mức hèn nhát, cả đời chỉ cầm dao làm bếp ... lại thật sự đã đâm ba nhát vào người Cư Diên.
Chẳng trách cả ngày hôm nay bố lại kỳ lạ như vậy, nướng bánh và làm mấy món ăn kèm. Hóa ra ông đã quyết tâm giết Cư Diên để cứu tôi ra khỏi nhà họ Cư.
Sao bố lại ngốc nghếch đến thế chứ!
Tôi không cần ông hi sinh mạng mình để cứu tôi.
Chỉ cần ông còn sống, ở cạnh tôi lâu dài, những nhục nhã tôi phải chịu đựng có là gì đâu!
Một y tá chạy ra kêu to tìm người hiến máu, nói bệnh nhân mất nhiều máu cần nhóm máu A.
Tôi không phải nhóm A nên chẳng giúp được gì. Tôi chỉ nhìn đội ngũ y tế chạy hộc tốc trong hành lang, thầm cầu mong Cư Diên đừng chết.
Nếu anh ta chết, bố tôi cũng sẽ phải vào tù.
Bố đã lớn tuổi lại mới bị nhồi máu cơ tim, vào tù rồi không biết có ra được nữa không.
Mẹ tôi theo vào đồn, vừa khóc vừa gọi điện hỏi Cư Diên thế nào rồi.
Nghe mẹ khóc, tôi lại bình tĩnh hơn, ngẩng đầu nhìn đèn mổ nói: "Vẫn chưa phẫu thuật xong, đợi thêm chút nữa ạ."
Mẹ thở hổn hển: "Mẹ tưởng bố con suy nghĩ lại rồi, ai ngờ ông ấy lại như vậy..."
"Mẹ đừng khóc, mình cùng nghĩ hướng giải quyết tiếp theo." Tôi nhớ lại cảnh bố cầm dao bước ra khỏi phòng làm việc: "Chỉ cần Cư Diên còn thở, con sẽ xin anh ta đừng bắt bố phải vào tù. Nếu anh ta chết, mẹ nghe rõ, người đâm anh ta là con, không phải bố."
Mẹ khóc nghẹn: "Không! Mẹ và bố không thể nói như vậy được..."
"Đừng khóc!"
Tôi quát, mẹ cố nén tiếng khóc.
Hít một hơi sâu, tôi tiếp tục: "Con đã đụng vào con dao ... Con còn trẻ mà Cư Diên từng làm hại con, tòa có thể khoan hồng. Mẹ và bố cứ ở ngoài chờ đến khi con ra, chúng ta vẫn là một gia đình cùng nhau tiếp tục sống, được không ạ?"
Mẹ nức nở gọi tên tôi: "Tiểu, Tiểu Hà..."
Lúc ấy, đèn phòng mổ tắt, tôi vội đặt điện thoại xuống đứng dậy. Tôi thấy Cư Diên đeo mặt nạ dưỡng khí được đẩy ra ngoài, tôi bám vào tường thở phào.
Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang, nói với tôi: "Bệnh nhân bị thủng thành bụng, may là không tổn thương mạch máu lớn hay cơ quan nội tạng quan trọng, chỉ bị mất nhiều máu. Chúng tôi đã truyền máu và khâu lại vết thương. Cần phải nằm viện theo dõi..."
"Anh ta sẽ không chết chứ ạ?"
Bác sĩ hơi ngạc nhiên, gật đầu: "Ờ... không, không chết. Có thể tỉnh lại vào ngày mai, gia đình yên tâm đi."
"Cảm ơn bác sĩ!"
Tôi đuổi theo chiếc giường vào phòng bệnh, thấy mẹ vẫn chưa cúp máy.
Bà nghe lời bác sĩ rồi vội xác nhận với tôi: "Cư Diên không chết chứ?"
"Không chết, mẹ Yến tâm đi! Mẹ canh bố thật chặt, đừng để bố tự ý ghi lời khai. Đợi ngày mai Cư Diên tỉnh, con sẽ nói chuyện đàng hoàng với anh ta."
"Ừ..."
Mẹ cúp máy.
Tôi bước vào phòng bệnh.
Cư Diên nằm im trên giường, mặc đồ bệnh nhân trông càng tái hơn. Anh ta chưa bao giờ yếu ớt thế này, và tôi cũng chưa bao giờ đứng nhìn anh ta bằng thái độ trên cao như bây giờ.
Anh ta lúc này cứ như thể mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.
Tôi kéo chăn lên xem. Bụng anh ta được quấn băng dày, không biết vết dao sâu tới đâu.
Tôi phủ lại chăn, đứng bên giường nhìn anh ta.
Tên này mạng lớn thật, ba nhát mà không g**t ch*t được.
Thật muốn rút ống thở oxy ra, chém anh ta thêm mấy nhát.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi.
Tôi còn trông chờ anh ta đưa bố tôi ra khỏi đồn cơ mà.
Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Story
Chương 186: Đêm không ngủ
10.0/10 từ 12 lượt.
