Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 170: Tôi không đi


Đêm đó yên ổn, không có chuyện gì xảy ra.


Sáng hôm sau, bố tôi dậy sớm luộc trứng và nấu mì trường thọ cho Cư Bảo Các.


Trong bữa sáng, Cư Bảo Các lấy chiếc khung ảnh mới mua hôm qua đưa cho mẹ tôi: "Mẹ Đinh, đây là quà sinh nhật con được nhận, con tặng dì."


Mẹ tôi mở ra, ngẩn người một lúc: "Cái này là..."


Cư Bảo Các nói: "Con bảo rồi mà, sẽ đền cho dì cái tốt hơn."


Mẹ tôi cầm khung ảnh, im lặng hồi lâu mới nói: "Cảm ơn nhé."


Cư Bảo Các liếc tôi, vẻ mặt đắc ý như vừa hoàn thành một kế hoạch hoàn hảo.


Thằng nhóc này, cảm động được bố tôi, mua chuộc được mẹ tôi, mà lại dùng tiền của chính tôi. Đúng là một mũi tên trúng ba đích!



Ăn sáng xong, bố tôi đưa Cư Bảo Các đến trường mẫu giáo trong khu, quay về lại xách theo một đống rau thịt, lạch cạch trong bếp chuẩn bị đồ ăn.


Tiệc sinh nhật tổ chức vào buổi tối, nên chuẩn bị sớm để chiều đỡ bận.


Mẹ tôi bật cái TV lớn trong phòng khách, vừa đẩy máy hút bụi vừa đi đi lại lại, ung dung như thể đây là nhà bà vậy.


Phòng khách ồn quá, tôi ngồi sau quầy bếp, mở chiếc laptop Yến Lạc tặng ra làm bài tập.


Chẳng bao lâu, Cư Diên chỉnh tề bước xuống, tự nhiên gọi tôi: "Liên Hà, anh ra ngoài mua quà cho Bảo Các, em đi cùng nhé."


Tôi cảnh giác nói: "Tôi không đi."


Anh ta dừng bước, trong đôi mắt đen thẳm lóe lên một tia khó đoán: "Không đi thật sao?"


Bố tôi đứng bên kia quầy bếp nhìn sang, tôi lấy hết can đảm đáp: "Không đi. Hôm qua tôi mua cho nó rồi."


Cư Diên gật đầu: "Được."



Tôi còn chưa kịp thở phào thì anh ta lại tiến đến, giọng nói bình tĩnh, rõ ràng đến mức bố tôi cũng nghe được: "Vậy chuyện lần trước anh nói, em suy nghĩ xong chưa? Anh vẫn đang đợi câu trả lời. Nếu em muốn nói ở đây cũng được."


Chuyện lần trước...


À phải rồi, kết hôn!


Bố tôi đặt dao xuống, bước lại gần, tò mò hỏi: "Tiểu Hà, sao thế? Hai đứa nói gì vậy?"


Mẹ tôi cũng chú ý, tắt luôn máy hút bụi.


Cư Diên đứng bên cạnh tôi, nét mặt bình tĩnh, trầm ổn như chẳng có gì.


Đồ khốn này!


Anh ta không hề sợ chuyện vỡ lở. Bởi anh ta biết tôi không dám nói ra.


Tôi siết chặt con chuột trong tay: "Bố, mẹ ... anh ta ... anh ta..."



Sự thật ở ngay đầu lưỡi nhưng tôi không thể mở miệng.


Chuyện đêm Giáng sinh ầm ĩ năm ấy, tôi từng nghĩ chỉ là vu khống nhưng lại là sự thật.


Anh ta hết lần này đến lần khác chạm vào tôi, mà tôi vẫn im lặng chẳng dám nói ra.


Cái chết của Vân Trang.


Một trăm vạn đưa cho nhà họ Yến.


Và cả tiếng chuông trong khu nhà.


Những sự thật đó, làm sao nói ra được chứ...


Nước mắt tôi rơi lã chã khiến bố tôi hoảng hốt: "Tiểu Hà, sao con khóc vậy?"


Ông vòng qua quầy bếp, kéo tôi vào lòng. Tôi nghẹn ngào không thốt nổi tiếng nào, ông đành quay sang hỏi Cư Diên: "Cậu vừa nói gì với Tiểu Hà thế?"



Cư Diên đáp: "Chú à, cháu muốn cùng em ấy..."


Tôi tuyệt vọng cắt lời anh ta: "Ra, ra biển ... Anh ta hỏi con có muốn ra biển ... thăm dì Vân Trang..."


Nói dối.


Tôi đúng là kẻ nói dối!


Bố tôi thở phào: "Tưởng có chuyện gì, đừng khóc nữa, muốn đi thì cứ đi. Ngoài biển hơi lạnh, nhớ mặc ấm."


Mẹ tôi cũng góp lời: "Tiện thì mua cái bóng đèn mới về nhé, đèn tầng hầm cần thay rồi."


"Vâng." Cư Diên gập laptop của tôi lại, khoác chiếc áo khoác mỏng mẹ đưa lên vai tôi, nói: "Đi thôi, Liên Hà."


Tôi đứng dậy, theo anh ta ra cửa.


Khi ngồi vào xe cài dây an toàn, mới phát hiện trong tay mình vẫn đang nắm con chuột máy tính.


Cư Diên cầm lấy, ném nó vào ngăn để đồ rồi khởi động xe, chở tôi rời khỏi nhà.


Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 170: Tôi không đi
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...