Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Chương 161: Mở cửa
Khi Cư Diên nhìn thấy chúng tôi, gương mặt vốn đã lạnh lùng lập tức sa sầm xuống.
Tôi bị sự xuất hiện của anh ta dọa cho đơ người. Nhưng sau cơn chấn động ban đầu, tôi nắm chặt tay Yến Lạc, im lặng phản kháng.
Nhìn cái gì mà nhìn, đồ đáng ghét.
Tôi chính là không nghe điện thoại, cũng sẽ không đi với anh.
Yến Lạc và Cư Diên vốn không quen, nhưng từ sau lần tôi kể chuyện bị bóng đè đêm Giáng Sinh, anh vẫn luôn có thành kiến với anh ta.
Anh nhận ra được sự căng thẳng của tôi qua cái nắm tay, bèn kéo tôi ra phía sau, đối diện với ánh mắt Cư Diên chất vấn: "Chú dì đều không có ở đây, anh tới vào giờ này làm gì?"
Cư Diên vượt qua ánh nhìn của Yến Lạc, chăm chú nhìn tôi, đáy mắt thoáng hiện lên tia tàn nhẫn: "Đưa Liên Hà đến khách sạn..."
Tôi lập tức hất tay Yến Lạc ra!
Tên khốn kiếp này!
Anh ta thật sự muốn hủy hoại tôi!
Thấy tôi buông tay, sắc mặt Cư Diên hơi hòa hoãn lại, không tiếp tục nói nữa.
Yến Lạc sững người, quay đầu nhìn tôi: "Liên Hà?"
Tôi cúi đầu nhìn mũi giày, tim đập thình thịch đến rung cả tai, chân tay lạnh buốt, miệng còn phải bịa: "Chắc là bố mẹ em không muốn em ở nhà anh, sợ làm phiền nên ... nên mới bảo anh ta đưa em đến khách sạn ... Họ lo em ở nhà một mình không an toàn..."
Yến Lạc nói: "Không đi khách sạn! Nhà anh đâu thiếu chỗ cho em ở."
Ánh mắt Cư Diên sắc lẹm.
Tôi nhét cái túi chứa vàng vào tay Yến Lạc: "Được, không đi khách sạn ... nhưng nhà anh còn có khách, em không qua đó đâu. Em ngủ ở nhà thôi. Anh về đi, đừng để mọi người chờ lâu."
Yến Lạc nắm chặt quai túi.
Bị người ta tìm đến tận cửa đòi nợ không phải chuyện vẻ vang gì. Anh không muốn tôi cùng gia đình anh phải đối mặt với cảnh khó xử ấy.
Huống hồ, lần trả nợ này vẫn là dùng tiền của tôi.
Nợ nần hết lần này đến lần khác, cho dù tôi chẳng để tâm, thì bố mẹ Yến Lạc cũng sẽ thấy khó chịu.
Trước khi đi, Yến Lạc nói với tôi rằng tối nay anh sẽ bật đèn, chỉ cần tôi thấy ánh đèn đó thì không cần sợ.
Tôi gật đầu, nhìn anh đi vào thang máy.
Để tránh gây nghi ngờ, Cư Diên cũng đi xuống cùng anh.
Bọn họ vừa đi, tôi quay vào phòng, ngó sang căn phòng của Yến Lạc.
Chẳng bao lâu sau, đèn sáng lên.
Anh không thể nào về nhanh thế, chắc là nhờ người nhà bật đèn hộ, có lẽ là anh Khởi.
Nước mắt đọng trong hốc mắt rồi chảy xuống, ánh sáng kia trong màn đêm lúc xa lúc gần, lúc sáng lúc mờ.
Tôi đã chịu đủ những uy h**p của Cư Diên rồi, không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
Nhưng tôi lại không dám thẳng thắn với Yến Lạc.
Nhà anh đang lúc khó khăn nhất, sao tôi có thể đâm một nhát vào tim anh ngay lúc này?
Hơn nữa, tôi cũng không có một trăm vạn để trả cho Cư Diên.
Nửa tiếng sau, Yến Lạc nhắn tin: [Cảm ơn em Liên Hà, mai anh sẽ đưa giấy nợ và số vàng còn lại cho em, ngủ ngon nhé.]
Tôi trả lời anh bằng icon con gấu chui vào chăn.
Anh lại gửi một icon xoa đầu.
Màn hình vừa tối lại sáng, là tin nhắn từ "Gà mờ": [Mở cửa.]
Tôi vội lau nước mắt, kéo rèm xuống.
Đèn phòng Yến Lạc vẫn sáng, không thể để anh thấy được.
Đêm đó, Cư Diên hôn đến mức môi sưng đỏ tê dại, còn để lại những vết dấu hôn loang lổ trên người tôi. Anh ta bận rộn một hồi, rồi mím đôi môi đỏ ướt, c** đ* tôi, bắt đầu đi thẳng vào vấn đề.
Tiếng chuông lanh lảnh trong trẻo dần ngân vang thành chuỗi dài.
Anh ta mà tới thêm vài lần nữa, chắc cả khu phải gom tiền mời thầy cúng về trừ tà mất.
Mồ hôi nhễ nhại, Cư Diên ngồi trên mép giường hít thở, rồi mặc lại quần áo.
Tôi ôm chăn che ngực ngồi dậy, định chờ anh ta đi thì sẽ ném hết đồ dơ trên giường đi.
Nhưng lần này, sau khi mặc xong, Cư Diên không rời đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta cũng cúi đầu nhìn tôi.
Im lặng một lúc, anh ta bình thản mở miệng: "Liên Hà, kết hôn với anh đi."
Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Story
Chương 161: Mở cửa
10.0/10 từ 12 lượt.
