Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 159: Gà mờ


Đến hạn một tuần trông nom Cư Bảo Các, Cư Diên tới nhà tôi đón nó về.


Nhưng Cư Bảo Các cứ bám lấy bố tôi không chịu buông.


Cư Diên nói bác Trương đã về nhà, đang chờ nó ở đó.


Cư Bảo Các mếu máo: "Bác Trương thương con trai và cháu trai bà nhất. Nếu hai người họ có chuyện, bà ấy chắc chắn sẽ bỏ em mà về nhà với họ, em không muốn bà ấy nữa. Bố Liên không có cháu, ông ấy có thể ở lại trông em mãi, em muốn ông ấy. Anh ơi, để bố Liên đi chăm em đi, nếu không em sẽ không về nhà."


Mẹ tôi vẫn ghét nó, trước đó vì nó làm vỡ khung ảnh chị mà đã tát cho một trận.


Nhưng nghe câu đó, bà thở dài.


Cư Bảo Các không phải lúc nào cũng đáng ghét. Khi nó không quấy, nó chỉ là một đứa trẻ xấu xí mồ côi mẹ, thấy cũng tội.



Cư Diên nói: "Vậy cháu đành nhờ chú dì tiếp tục về Vân Thành chăm Bảo Các. Lương vẫn theo thỏa thuận trước..."


Thấy bố mẹ tôi không phản đối, tôi lập tức ngăn lại: "Đợi đã, tôi không đồng ý!"


Bốn cặp mắt nhìn chằm chằm tôi.


Mẹ tôi không hiểu, không biết sao tôi lại phản đối công việc béo bở này.


Bố mẹ tôi đi làm một tuần đã kiếm được một vạn. Dù bố làm nhiều việc hơn nhưng vẫn không ngăn được mẹ lấy tám nghìn.


Mẹ rất thích sống trong biệt thự to lớn của nhà họ Cư, về sau còn thường nói với tôi với vẻ tiếc nuối: "Giá như Vân Trang còn sống thì căn nhà kia chắc chắn có phần của con..."


Còn bác Trương cùng tuổi họ đã bị bà coi là đối thủ trong tưởng tượng. Bà sợ bác Trương sẽ quyến rũ bố tôi nên nhất quyết không để bố đi một mình.


Nhưng nếu họ đi hết, trong nhà sẽ chỉ còn mình tôi.



Tôi lườm Cư Diên, anh ta cũng nhìn tôi, mặt lạnh như đá, giả bộ như người ngoài cuộc.


Thực sự muốn cào nát cái mặt nạ giả tạo của anh ta.


Tôi có quá nhiều nỗi khổ không thể nói được. Còn Cư Bảo Các không nhịn được nói luôn: "Này! Liên Hà! Chị đã lớn rồi, đâu cần bố Liên phải trông chị nữa? Nếu chị sợ thì về nhà họ Yến ở đi? Hoặc để mẹ chị ở lại trông chị..."


Mẹ tôi đập tay lên bàn: "Đừng có mơ để tôi ở lại! Nếu vậy thì thôi khỏi đi!"


Không thuyết phục được mẹ, Cư Bảo Các im bặt, buồn bã.


Tôi quay vào phòng: "Thôi được, nếu các người không ở nhà thì con sẽ về nhà Yến Lạc ở!"


Sau cú ngã ở nhà họ Yến, tôi đã ổn hơn, mẹ cũng gật đầu: "Đi thì đi đi. Dạo này người ta nói ở đây không sạch sẽ lắm. Đêm khuya còn nghe thấy tiếng chuông leng keng. Thật đáng sợ, con sang nhà Yến Lạc mẹ cũng yên tâm."


Tôi sững người.



Cư Diên vẫn ung dung đáp: "Vậy à."


Giọng nói lạnh lùng của anh ta vẫn cứ vương vấn khiến tôi càng xấu hổ phẫn nộ.


Tôi vội nhét vài bộ quần áo vào túi, chưa nghe họ nói xong đã phóng ra khỏi nhà.


Tới nhà họ Yến, thật may Yến Lạc và bố anh đều về sớm, đang dọn cơm tối.


Thấy tôi hậm hực về, Yến Lạc đến giúp tôi cởi ba lô: "Lại cãi nhau với mẹ à?"


Tôi lắc đầu, cố nén: "Không, bố mẹ em định đi Vân Thành trông Cư Bảo Các, em muốn ở lại nhà anh vài ngày."


Bố mẹ Yến rất hiểu, vì khoản lương Cư Diên trả quá hậu hĩnh.


Anh Khởi nói: "Thế thì tối nay Yến Lạc ngủ với anh, để Liên Hà ngủ phòng của em."



Anh mang ba lô của tôi vào phòng anh.


Anh Khởi vừa bê bát vừa hỏi: "Em ăn chưa?"


"Vẫn chưa..."


Anh đẩy xe lăn ra, đặt tô hồng của tôi cạnh tô xanh của Yến Lạc và kê thêm đôi đũa: "Vậy cùng ăn đi."


"Vâng."


Bộ bát đũa chúng tôi dùng là cùng một bộ.


Tôi mở tủ lạnh lấy nước cam, rót hai cốc, thì "Gà mờ" gọi điện thoại đến.


Vừa nghe máy, giọng Cư Diên vang lên từ đầu dây bên kia: "Tối về nhà."


Tôi đáp: "Anh đi chết đi."


Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 159: Gà mờ
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...