Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Chương 155: Không cần gửi
Mẹ tôi bước đến, nhìn thấy đống mảnh vỡ thì nổi trận lôi đình, đôi mắt trợn tròn như chuông đồng, gầm lên đòi đánh chết Cư Bảo Các.
Cư Bảo Các sợ đến nỗi khóc òa, lúc thì gọi bác Trương, lúc thì gọi bố Liên, cuối cùng lại gọi cả anh trai.
"Hu hu ... bác đừng đánh con ... anh con đã trả tiền rồi ... bác không được đánh con..."
Mẹ tôi quát: "Hai nghìn đồng đó, bà đây không cần nữa!"
Thấy mẹ tôi vung chày cán bột định đánh thật, tôi vội vàng ngăn lại: "Mẹ! Mẹ! Đừng động thủ! Nhỡ xảy ra chuyện gì thì mình đền không nổi đâu!"
Mẹ tôi hất cán bột xuống đất, gạt mảnh pha lê ra, ôm lấy tấm ảnh chị gái khóc nức nở: "Họ Cư các người đều không ra gì! Cư Diên bắt nạt chị con, giờ đến Cư Bảo Các cũng dám đập ảnh của nó..."
Cư Bảo Các tròn xoe đôi mắt ti hí, nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng lầm bầm: "Chẳng phải chỉ là cái khung rẻ tiền thôi sao, con mua cái khác đẹp hơn bù cho bác..."
Lần này tôi chưa kịp ngăn, mẹ tôi đã tát cho nó một cái trời giáng: "Cút ngay cho tao!"
Cư Bảo Các gào khóc bị đuổi khỏi nhà.
Mẹ tôi nói dứt khoát không hầu hạ gì nữa, bảo bố tôi trả lại nó, tiền cũng không cần.
Tôi ở nhà dọn dẹp mảnh vỡ, an ủi mẹ, rồi chạy ra cửa hàng áo cưới gần đó mua một cái khung pha lê mới để đặt lại ảnh.
Mẹ tôi sụt sịt ngừng khóc, sau đó gọi điện cho bố tôi: "Này, ông đã đưa Cư Bảo Các về chưa?"
Bố tôi đáp: "Chưa. Tôi vừa gọi cho Cư Diên. Cậu ta bảo đang bận, lát nữa mới đến đón."
"Đừng đưa! Ông mang nó về đi, đủ một tuần rồi hãy trả! Số tiền một vạn đó tôi nhất định phải kiếm được!"
Ở đầu dây bên kia, Cư Bảo Các khóc rống: "Con không về đó! Con muốn về nhà! Con muốn về nhà..."
Cuối cùng, vẫn phải để nguyên cái dấu bàn tay đỏ chót trên mặt theo bố tôi trở về.
Lần này nó ngoan hẳn, vừa bước vào cửa đã thút thít xin lỗi mẹ tôi, sau đó bám chặt lấy bố tôi, không dám hé miệng hỗn hào nữa.
Dù bố tôi nói sẽ tiếp tục trông nom Cư Bảo Các, nhưng tối đó Cư Diên vẫn đến.
Vừa thấy khuôn mặt lạnh như băng của anh ta, Cư Bảo Các cũng không dám la hét đòi về nhà, ngoan ngoãn ngồi cạnh bố tôi nhồm nhoàm gặm quả táo...
Nó muốn ăn táo nhưng không chịu ăn táo chưa gọt vỏ.
Bị mẹ tôi trừng mắt một cái, nó mới ôm quả táo to, cắn nguyên cả vỏ.
Họ ngồi nói chuyện trong phòng khách. Tôi chẳng buồn nhìn Cư Diên giả vờ đạo mạo, xách hộp cơm đi ra cửa: "Bố, mẹ, con ra bệnh viện thăm dì."
Cư Diên nhìn đồng hồ: "Cháu cũng phải đi rồi, để cháu đưa em một đoạn."
Tôi cau mày đáp: "Không cần anh đưa!"
Thừa lúc anh ta chưa ra, tôi vội vàng xách hộp cơm chạy mất.
Đến bệnh viện, vừa bước vào phòng, cả bốn người nhà họ Yến cùng lúc ngẩng lên nhìn tôi.
Tôi suýt bật cười. Trông họ lúc này giống hệt một ổ chim non há miệng chờ mồi.
Mẹ Yến đã tỉnh, tinh thần cũng tạm ổn. Bố tôi sợ họ không có khẩu vị nên nấu phần cơm cho cả bốn người, giờ đã bày sẵn trên bàn.
Mẹ Yến nằm cùng phòng với một dì khác. Bác ấy chỉ có một mình, nhìn sang phía chúng tôi tấm tắc khen: "Ôi chao, cô gái này là con dâu nhà anh chị phải không? Hiếu thảo quá, lại còn khéo tay, xem mâm cơm bày đẹp chưa kìa."
Tôi xấu hổ đáp: "Cháu vẫn chưa phải đâu ạ ... Cơm này là bố cháu nấu..."
Cả nhà họ Yến cùng bật cười.
Yến Lạc đứng cạnh tôi, ngón tay chúng tôi khẽ móc vào nhau sau lưng.
Ăn cơm xong, tôi cùng anh đi rửa hộp, nhớ lại lời bác gái vừa nói, trong lòng ngọt lịm.
Trong mắt người ngoài, tôi chính là con dâu của nhà họ Yến.
Nhưng niềm vui nhỏ bé ấy nhanh chóng bị tiếng chuông điện thoại réo vang dồn dập nuốt chửng.
Tôi khẽ thở dài, tiếp tục rửa hộp cơm.
Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Story
Chương 155: Không cần gửi
10.0/10 từ 12 lượt.
