Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Chương 131: Không chạm vào em.
Tôi không quay lại trường để xin nghỉ, cũng quên luôn chuyện xin nghỉ tiếp, may mà cô cố vấn gọi điện hỏi thăm rồi giúp tôi gia hạn thêm nửa tháng nữa.
Nghe tin, mấy người Mạch Tuệ, Hồ Đào cũng bỏ cả tiết, kéo nhau đến thăm.
Hồ Đào vừa liếc nhìn Vân Trang nằm trên giường bệnh đã òa khóc, lấy tay che miệng chạy ra ngoài, đứng ở hành lang khóc nức nở.
Tôi còn phải đi theo dỗ dành: "Thôi nào, đừng khóc nữa..."
Hồ Đào khóc đến mức thở không ra hơi.
"Sao lại thành ra thế này, tuần trước chúng ta còn đi chơi với nhau cơ mà! Tớ biết chị Vân ăn rất ít, sắc mặt cũng không tốt, nhưng tớ tưởng chị ấy giảm cân thôi, sao lại thành ung thư dạ dày. Liên Ngẫu, xin lỗi, là lỗi của tớ, nếu không đi Disney thì chị ấy cũng sẽ không nhập viện..."
Tôi vỗ vai cô ấy: "Không liên quan gì đến cậu cả, đâu phải bà ấy mới mắc bệnh, giờ đã giai đoạn cuối rồi."
"Hai người khó khăn lắm mới nhận lại nhau..." Cô ấy lau nước mắt, lại hỏi: "Người nhà cậu không đến thăm chị ấy sao?"
Tôi đáp: "Chị gái tớ mất ở Mỹ rồi. Tuần trước nhà tớ vừa làm tang lễ xong, bố mẹ còn phải ở nhà lo đầu thất cho chị."
Hồ Đào trợn tròn mắt.
Mạch Tuệ và Cô Cô đứng ở cửa cũng nghe thấy.
Mạch Tuệ bước tới ôm chặt tôi, bàn tay liên tục xoa lưng an ủi.
Cô Cô và Hồ Đào cũng nhào đến ôm tôi.
Bọn họ đều khóc rất thương tâm.
Nhưng dù sao họ cũng là sinh viên, không thể ở đây mãi với tôi. Khi tiễn bọn họ về trường, Hồ Đào khẽ hỏi: "Bạn trai cậu đâu? Chắc anh ấy cũng biết chứ, sao không thấy đến?"
"Chị tớ và anh trai anh ấy là người yêu. Anh trai bị trúng đạn, giờ vẫn nằm trong phòng ICU bên Mỹ, bố mẹ anh ấy đã bay sang rồi, Yến Lạc thì ở nhà lo xoay tiền."
Hồ Đào: "......"
Mạch Tuệ nhìn tôi với vẻ khó tin: "Liên Ngẫu, nếu không phải chính miệng cậu nói, tớ còn tưởng mình đang xem phim truyền hình."
Tôi cười mệt mỏi, vẫy tay: "Tớ chỉ tiễn đến đây thôi."
Nhìn bóng họ đi về phía bến xe buýt, tôi thở dài, đang định quay lại thì Cư Diên bước ra: "Trong kia có bác Trương với hộ lý lo rồi, anh đưa em đi ăn chút gì."
"Tôi ... thôi được."
Ban đầu muốn nói là không đói, nhưng thực sự bụng tôi đã réo, nên vẫn lên xe anh.
Tôi cứ tưởng anh sẽ đưa đến một quán ăn nào đó, ai ngờ lại chạy thẳng tới khách sạn gần đó.
Anh tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, tôi nắm chặt cửa, căng thẳng hỏi: "Anh đến khách sạn làm gì?"
"Ăn cơm rồi ngủ. Trong bệnh viện ngủ không ngon." Anh thấy tôi cảnh giác như thế, liền nói thẳng: "Anh không động vào em, yên tâm chưa?"
"Ừm..."
Anh thuê một phòng suite, gọi đồ ăn, sau đó ngã xuống giường ngủ ngay.
Trước khi ngủ còn dặn dò: cơm đến thì khỏi gọi, nhưng nếu có điện thoại từ bệnh viện thì lập tức gọi anh dậy.
Tôi ngồi trong phòng khách một lát thì nhân viên phục vụ mang đồ lên.
Cư Diên gọi khá nhiều món. Thấy anh ngủ say trong phòng, tôi cũng chẳng quấy rầy, cứ lặng lẽ tự ăn.
Bố mẹ gửi cho tôi ảnh trang trí lễ đầu thất của chị. Trước di ảnh đặt hoa hồng xanh và tú cầu.
Chị tôi vốn ít cười, cũng chẳng thích chụp ảnh, nên di ảnh được chọn từ tấm hình tốt nghiệp đại học. Hình đó chị đang mỉm cười.
Lúc ấy chị chưa ra trường, chưa gặp Cư Diên, còn tràn đầy tự tin vào tương lai, tin rằng phía trước là cả bầu trời rực rỡ.
Tôi lại nhắn hỏi tình hình của Yến Lạc.
Bố nói: "Nó thay con mua hoa cho chị, vừa ăn xong, giờ về nhà tìm sổ đỏ."
"Nhà họ sắp bán nhà rồi ạ?"
"Ừ... phải."
Tôi hỏi: "Đón anh Khởi về còn thiếu bao nhiêu bố?"
Bố đáp: "Bán nhà rồi vẫn còn thiếu mười vạn."
Tôi thở phào.
Chỉ thiếu mười vạn thôi.
Kiếm không nổi một triệu, chứ mười vạn thì sao không kiếm được?
Haiz!
Chiếc vòng ngọc phỉ thúy của tôi!
Sao lại lỡ tay làm vỡ mất năm vạn chứ, đau lòng muốn chết!
Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Story
Chương 131: Không chạm vào em.
10.0/10 từ 12 lượt.
