Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 10: Tặng cái khác


Tôi nói với Cư Diên về nỗi lo của mình, phản ứng của anh ta lại rất thản nhiên: "Chỉ cần em thấy đẹp là được."


Câu nói ấy khiến tôi vừa như ngồi trên đống lửa, lại vừa có chút được ưu ái.


Bộ rèm giá cả chục nghìn, nếu tôi chọn hỏng, chắc chắn mẹ sẽ lột da tôi.


Nhưng sự tin tưởng của Cư Diên khiến tôi thấy dễ chịu, nhìn anh cũng thuận mắt hơn nhiều.


Anh đối với chị tôi chu đáo như thế, lại sẵn sàng chi tiền cho chị. Sau này họ kết hôn thì chúng tôi đều là người một nhà. Tôi hà tất gì phải đề phòng anh như kẻ trộm chỉ vì một giấc mơ hoang đường?


Thật không công bằng với anh.


Lên xe, anh lấy từ ngăn chứa đồ ra một cái túi đưa cho tôi: "Quà Giáng Sinh, hôm qua anh quên đưa em."


Trên túi có in logo của một thương hiệu trang sức nổi tiếng. Mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay vàng trơn mảnh, treo thêm hai cái lục lạc nhỏ bằng vàng.



Tuy không thể so với chiếc vòng ngọc trai Thiên Nữ của mẹ, nhưng vàng bây giờ giá cao như vậy, chiếc vòng này với tôi mà nói đã là một món quà cực kỳ quý giá.


Chỉ có điều cỡ vòng hơi to.


Thật ra hôm đó khi phát hiện anh ta tặng quà cho mọi người mà quên tôi, tôi có hơi giận. Sao ai cũng được mà chỉ sót mỗi mình tôi?


Nhưng giờ tôi đã nghĩ thông rồi. Hơn nữa anh ta cũng đâu phải không mua, chỉ là quên đưa thôi.


Sau khi em xong, tôi cất lại và trả cho anh: "Quá quý giá, em không nhận đâu. Cảm ơn anh Cư Diên."


Dù gì lễ cũng qua rồi, quên thì coi như thôi.


Món quà quá đắt tiền, lại không phải tặng trước mặt bố mẹ, nhận rồi tôi cũng chẳng dám đeo.


Cư Diên bỗng khẽ cười, nói: "Nếu không thích, anh tặng em cái khác."


Tôi vội vàng xua tay: "Không phải không thích, mà em thật sự không cần đâu! Anh xem, lễ qua rồi, hơn nữa mang vào trường cũng bất tiện. Tóm lại anh với chị cứ sống tốt là được, không cần mua gì cho em cả."



Tôi nói không cần, anh liền vứt cái túi sang ghế phụ, thản nhiên: "Được rồi."


Anh đưa tôi đến cổng trường.


Vừa đi khỏi, Yến Lạc đeo cái ba lô to sụ bước tới: "Liên Hà, xe đó của ai thế? Ngầu ghê."


Tôi nói: "Của anh rể tương lai của tớ đấy."


Yến Lạc sánh bước cùng tôi vào trường: "Sao cậu lại ngồi xe anh ta?"


Tôi bèn kể chuyện chọn rèm cho cậu ấy. Phản ứng của Yến Lạc giống hệt tôi: "Anh ta thậm chí còn không biết chị Liên Huân thích màu gì á?"


"Thế cậu biết à?"


Yến Lạc đáp: "Biết chứ, màu xanh. Khăn lụa với túi của chị Liên Huân không phải đều màu xanh à."


Đến chi tiết này mà cậu ấy cũng để ý.



Tôi trừng mắt nhìn cái ba lô của cậu ấy như thổ phỉ: "Dì lại nhét cho cậu bao nhiêu đồ ăn ngon thế?"


Không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong cậu đã ném cả ba lô vào ngực tôi: "Có hai túi đồ ăn vặt, một của tớ một của cậu. Cậu tự lấy đi. Tớ đi chơi bóng đây, giúp tớ mang ba lô về lớp nhé!"


"Ê! Nặng lắm!"


"Muốn ăn đồ ngon thì phải chịu khổ trước!"


Cậu ấy chạy biến mà không ngoái đầu lại, có gọi FBI cũng không kéo cậu về nổi.


Tôi không còn lựa chọn nào khác đành tay xách nách mang, lảo đảo vào lớp, lấy ra hai túi đồ ăn vặt.


Hai túi giống hệt nhau, nhưng trong phần của tôi còn thêm miếng dán giữ nhiệt, trà gừng đường đỏ và tờ giấy nhớ mẹ Yến viết tay: "Tiểu Hà, trời lạnh nhớ mặc thêm quần áo và giữ ấm nhé."


Cuối câu còn vẽ hình mặt cười và trái tim.


Haizz, nhìn mà thấy ấm lòng.



Đợi sau này tôi kiếm được tiền, nhất định phải hiếu kính dì Yến thật tốt!


Cuộc sống ở trường vốn đơn điệu, mở mắt ra chỉ có làm bài tập và đề thi. Tôi dành cả ngày loanh quanh giữa lớp học, căng tin và ký túc xá.


May mà có vài người bạn thân kề vai sát cánh. Chúng tôi có thể cùng nhau chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, so với ở nhà lại thấy trọn vẹn hơn nhiều.


Thoáng cái đã tới thứ bảy.


Sau khi lên lớp 12, mỗi thứ bảy hàng tuần đều có bài kiểm tra. Sáng thi ngữ văn và toán, chiều thi tiếng Anh và khoa học tổng hợp, kết quả và xếp hạng sẽ được công bố vào buổi tối.


Thi xong môn khoa học tổng hợp, tôi với bạn cùng bàn là Nguyên Tố hăng hái đối chiếu đáp án.


Kết quả, hai đứa không trùng một câu.


Chúng tôi trố mắt nhìn nhau.


Tôi vò nát tờ giấy nháp ném sang một bên, cầm thẻ cơm lên: "Thôi kệ đi! Ăn cơm đã, nhỡ muộn thì chẳng còn đồ ăn đâu."


Chứ không thì vừa mất khẩu vị, vừa chẳng còn món ăn nào.


Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 10: Tặng cái khác
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...