Long Thần Ở Rể
Chương 59: C59: Bị hạ thuốc
Người đàn ông đẹp trai vừa nghe giọng điệu của Diệp Thu, liền biết chắc chắn là xảy ra chuyện rồi. Anh lập tức nghiêm túc trở lại: "Em lập tức đi làm ngay!"
Sau đó, hai người cúp điện thoại.
Khoảng mười phút sau.
Một chiếc xe thể thao Bugatti Veyron phiên bản giới hạn dừng trước mặt Diệp Thu.
Cửa kính xe hạ xuống, người lái xe chính là người đàn ông đẹp trai.
Diệp Thu không nói nhiều, trực tiếp mở cửa xe ra ngồi vào, bình tĩnh hỏi: "Đã tra ra chưa?"
"Em đã tra ra, bây giờ chị dâu đang ở quán bar Hoa Hồng Đêm, phòng 501!"
Người đàn ông đẹp trai gật đầu, trả lời.
"Xuất phát đi, đi với tốc độ nhanh nhất!"
Diệp Thu bình thản nói.
Nói xong, anh liền nhắm hai mắt lại, dựa lưng vào trên ghế.
Nhưng mà, đừng nhìn sắc mặt anh yên ả, thực tra trong lòng anh đã loạn lên từ lâu rồi.
Lâm Thanh Nhã là tất cả của anh, là người mà anh quan tâm nhất.
Nếu Lâm Thanh Nhã có xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy thì anh cũng không biết mình sẽ làm ra hành động qua khích gì nữa! Nhìn bộ dạng của Diệp Thu.
Người đàn ông đẹp trai mấp máy môi, cũng không biết nên nói gì, anh lập tức tăng tốc xe, lái tới quán ba Hoa Hồng Đêm...Quán bar Hoa Hồng Đêm.
Là một trong những quán bar chiếm diện tích lớn, là khu vực có nhân khí cực cao ở Giang Bắc.
Nơi này trang trí theo phong cách thời thượng hoa lệ, rất được người trẻ yêu thích.
Cho nên vừa đến buổi tối, trên cơ bản thì cả quán bar đã ở trong tình trạng đông nghịt.
Giờ phút này, khu vực phòng riêng, phòng 501.
Hai mắt Lâm Thanh Nhã mơ mơ màng màng, cô tựa người trên sô pha, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Còn ý thức của cô, giờ phút này gần như là mơ hồ.
Vừa nãy gọi điện thoại cho Diệp Thu, đó là một chút tỉnh táo cuối cùng mà cô giữ lại được.
Cô có thể chắc chắn, trong ly rượu của mình đã bị người ta bỏ thuốc! Mà người bỏ thuốc, chính là bạn cấp ba lâu ngày không gặp của cô.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một buổi gặp mặt bạn bè bình thường.
Cô cũng không quá đề phòng.
Nhưng không ngờ, cô lại trúng chiêu như thế này.
Nếu sớm biết như này.
Tối nay có nói gì cô cũng sẽ không tham gia cái gọi là gặp mặt bạn bè này.
Nhưng mà, bây giờ có nói gì thì cũng đều đã muộn.
Mắt thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ.
Lâm Thanh Nhã chỉ có thể đặt hy vọng lên người Diệp Thu.
Mặc dù không biết vì sao lúc nãy khi cô gọi điện thoại xin giúp đỡ, người đầu tiên mà cô nghĩ tới là Diệp Thu.
Nhưng mà, bây giờ cô chỉ có thể mong Diệp Thu có thể đến kịp lúc.
Nếu không đợi đến khi thuốc hoàn toàn phát huy tác dụng, thì hết thảy đều xong rồi.
Giờ phút này, trong căn phòng.
Ngoại trừ Lâm Thanh Nhã, còn có hai nam một nữ.
Mà một người đàn ông trong số đó đeo mắt kính gọng vàng, mặc comle màu trắng.
Hai mắt hắn ta đang nhìn chằm chằm lên cơ thể mềm mại của Lâm Thanh Nhã, trong mắt tràn đầy ham muốn chiếm giữ.
Người đó tên là Vương Hạo Triết, là bạn cấp ba kiêm bạn cùng bàn của Lâm Thanh Nhã, hắn ta đã thèm nhỏ dãi Lâm Thanh Nhã từ lâu.
Nhất là hôm nay vừa thấy Lâm Thanh Nhã đã trở nên càng xinh đẹp thành thục, khí chất băng sơn người khác chớ tới gần trên người cô lại càng làm người không nhịn được muốn chinh phục.
Vì thế, hắn ta đã nổi lên suy nghĩ lệch lạc đối với Lâm Thanh Nhã.
Hắn ta chính là người bỏ thuốc vào trong rượu của Lâm Thanh Nhã.
Còn một đôi nam nữ khác kia, là Trương Huy và Lưu Tuệ Phương.
Chuyện bỏ thuốc, tất nhiên là hai người họ biết.
Nhưng hai người sớm đã bị Vương Hạo Triết mua chuộc, cho nên giờ phút này tất nhiên là họ sẽ không ngăn cản Vương Hạo Triết.
"Năng lực ý chí của Lâm Thanh Nhã đúng thật là mạnh, thuốc mạnh như vậy, thế mà đến giờ vẫn giữ được tỉnh táo, vừa nãy may mà tôi phản ứng nhanh, cúp điện thoại của cô ấy. Nếu không để cô ấy nói ra đây là chỗ nào, vậy thì kế hoạch hôm nay của tôi sẽ hỏng mất!"
Vương Hạo Triết liếc nhìn hai mắt mơ màng vẫn còn một tia tỉnh táo của Lâm Thanh Nhã, nhếch miệng cười nói.
"Cậu dự định lúc nào thì xuống tay?
Tôi thấy bây giờ chắc là cô ấy đã không còn sức để chống cự rồi!"
Trương Huy nhìn Vương Hạo Triết, nghi hoặc nói.
"Cứ đợi tiếp đi, tôi muốn đợi đến khi thuốc phát huy hết công hiệu, khiến cho cô ấy cầu xin tôi làm cô ấy, như vậy mới thú vị, bây giờ cô ấy vẫn còn phản kháng!"
Vương Hạo Triết cười dâm nói.
"Như này sẽ không sao chứ?
Chúng ta đều là bạn học đấy, hơn nữa Thanh Nhã đã kết hôn, có chồng rồi đấy. Cậu không sợ sau khi chuyện này xảy ra chồng cô ấy trả thù sao?"
Lưu Tuệ Phương hơi lo lắng hỏi.
"Sợ?
Sợ cái rắm! Ông chồng kia của cô ấy chỉ là một thằng phế vật đi ở rể, không có một tí bản lĩnh nào cả, nói trắng ra thì chính là trai bao dựa vào Lâm Thanh Nhã bao nuôi. Hơn nữa tôi cũng nghe ngóng rồi, Lâm Thanh Nhã không hề thích anh ta, thế nên cho dù tôi có ngủ với Lâm Thanh Nhã cũng không sao. Nếu mà tên phế vật kia dám tới tìm tôi, tôi sẽ chỉnh chết anh ta!"
Vương Hạo Triết cười khinh miệt, vẻ mặt khinh thường nói.
"Nhưng....Tôi cứ cảm thấy như này không ổn lắm!"
Lưu Tuệ Phương nhíu mày, trong lòng có chút không yên.
Suy cho cùng thì là một cô gái, cô vẫn hơi mềm lòng.
"Tuệ Phương, cậu không thể nói thế được. Tôi đã cho hai người lợi ích, hai người các cậu cũng đã đồng ý giúp tôi.""
"Vả lại, hồi ở cao trung tôi đã đặc biệt thích Lâm Thanh Nhã, hơn nữa tôi tin là chắc chắn cô ấy cũng thích tôi. Chẳng qua là xấu hổ nên mới ngại tỏ tình với tôi, nếu không sao hôm nay tôi vừa mời một cái, tôi ấy đã tới luôn rồi?"
"Cho nên nói, các cậu làm như này, thực ra là đang tác thành cho hai chúng tôi, việc này có gì mà không tốt chứ?"
Vương Hạo Triết trắng mắt liếc Lưu Tuệ Phương một cái, hùng hồn nói.
"Đúng thế, Hạo Triết nói đúng, cậu ấy và Thanh Nhã vốn là thanh mai trúc mã, nên ở bên nhau từ lâu rồi. Huống hồ hiện tại Thanh Nhã cũng không thích tên phế vật ở rể kia, chi bằng ở bên người giỏi giang như Hạo Triết. Còn chúng ta làm thế này, cũng hoàn toàn là giúp người khác hoàn thành ước vọng, Tuệ Phương à cậu không cần áp lực trong lòng!"
Trương Huy gật đầu, ở bên cạnh nói phụ họa.
"Được...Được rồi, thế sau này cậu nhất định phải đối xử tốt với Thanh Nhã!"
Lưu Tuệ Phương do dự một hồi, cuối cùng thỏa hiệp nói.
"Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cưng chiều cậu ấy lên tận trời!"
Vương Hạo Triết gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Nhã, trong mắt tràn đầy khát vọng....Trước cửa của quán bar Hoa Hồng Đêm.
Một chiếc Bugatti Veyron bản số lượng giới hạn dừng ở đây, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Không ít cô gái khá hám tiền thấy vậy, nhanh chóng chỉnh đốn trang phục, để hở ra tiền vốn, chuẩn bị đi lên bắt chuyện.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Thu đẩy cửa xe ra đi xuống xe.
Anh không nhìn vào những cô gái đó, sắc mặt âm trầm bước nhanh vào trong quán bar.
Người đàn ông đẹp trai thấy vậy, cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh biết, chắc chắc tối nay lại có người gặp họa rồi.
Đi vào quán bar.
Diệp Thu chuẩn bị đi thẳng đến khu vực phòng bao.
Nhưng đúng lúc này.
Quản lý đại sảnh của quán bar nhanh chóng đi lên đón Diệp Thu, cung kính nói: "Diệp tiên sinh, chào ngài!"
"Ông biết tôi?"
Diệp Thu híp mắt, nghi hoặc nói.
"Tất nhiên rồi, quán bar này là Chu gia mở, ông ấy từng cho tất cả mọi người xem ảnh của ngài, đồng thời dặn dò tất cả mọi người, cho dù có không nhớ ông ấy, cũng nhất định phải nhớ ngài. Lúc ngài đến nhất định phải phục vụ ở cấp bậc cao quý nhất!"
Quản lý đại sảnh giải thích với gương mặt cung kính.
"Bây giờ tôi không cần phục vụ, phòng 501 ở đâu?
Lập tức dẫn tôi đi!"
Diệp Thu lạnh lùng nói.
"Vâng thưa Diệp tiên sinh, mời ngài đi theo tôi!"
Quản lý đại sảnh gật đầu, không dám nhiều lời, nhanh chóng đi trước dẫn đường...
Long Thần Ở Rể