Long Thần Ở Rể
Chương 425: C425: Tôi muốn hết
Mà trong mấy phút bọn họ nói chuyện.
Lâm Vĩ vẫn tiếp tục nôn mãi.
Chẳng bao lâu sau, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc cả căn biệt thự, biến không khí nơi đây không khác gì trong một hố phân.
Lâm Quốc Đống ghê tởm đến sắp nôn ra rồi, ông ta vội vàng xua tay với vệ sĩ, ra lệnh: “Ném nó ra ngoài nhanh, khẩn trương!”
Lúc này hai vệ sĩ mới lôi Lâm Vĩ ra khỏi biệt thự.
Tuy nhiên, cho dù là vậy
Trong biệt thự cũng không thể ở tiếp được nữa.
Diệp Thu và Lâm Thanh Nhã nhanh chóng chào tạm biệt và rời đi, tránh xa cái nơi đầy thị phi này.
... Sau khi trở về biệt thự ở Hãn Hải Lam Thành.
Lâm Thanh Nhã cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái.
Thành thật mà nói, chỉ khi trở lại đây, cô mới có thể thực sự thư giãn và cảm thấy thoải mái.
Ở nhà lớn của nhà họ Lâm, từ khi bước vào đó, cô luôn trong trạng thái căng thẳng, đè nén, rất mất tự nhiên.
Còn bây giờ được thả lỏng rồi.
Bụng của Lâm Thanh Nhã bắt đầu phát ra tiếng ục ục.
Vì vậy, cô nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Này, tôi đói rồi!"
Nghe Lâm Thanh Nhã nói vậy.
Diệp Thu cũng sửng sốt, sau đó anh lập tức cười và nói: “Anh hiểu rồi, vợ ơi, em muốn ăn gì để anh nấu cho em!”
“Canh Trăm Vị Trên Đời, thịt kho tàu, cá chiên xù, thịt viên sốt cà chua, đậu phụ Chiba, còn cả…” Lâm Thanh Nhã vừa nghĩa vừa báo tên món ăn.
Một lúc sau, cô đã báo ra tên của mười mấy món.
Diệp Thu cũng sửng sốt.
Thế này thì chẳng cần gọi món nữa đâu.
Cứ đặt thẳng một bàn Mãn Hán Toàn Tịch luôn cho xong.
Diệp Thu vội vàng xua tay ngắt lời Lâm Thanh Nhã, cười khổ nói: “Vợ ơi, em gọi như thế có phải hơi nhiều quá không?”
“Nhiều món như thế em ăn hết được không?”
“Em không sợ béo lên à? "
"Nói như thế tức là anh nghĩ tôi béo hả?"
Lâm Thanh Nhã hơi nheo mắt, lạnh lùng hỏi.
"Không, không, không, đương nhiên không phải, ý anh không phải vậy, nhưng nhiều món như thế, cho dù gọi thêm hai người nữa cũng không ăn hết được ấy!"
Diệp Thu vội xua tay giải thích.
"Cũng có lý..." Lâm Thanh Nhã trầm ngâm gật đầu, rồi cô nhíu mày do dự hồi lâu, sau đó nhìn Diệp Thu rồi quyết định: "Nếu thế thì không cần thịt kho tàu nữa, ăn nhiều thịt lợn kho rất dễ tăng cân!"
"Còn gì nữa không?"
Diệp Thu làm ra vẻ cầu xin.
"Không, chỉ không muốn món đó thôi, những món còn lại... Tôi muốn ăn hết!"
Lâm Thanh Nhã khẽ cong môi nói.
“Anh đợi em suy nghĩ lâu như thế mà cuối cùng em chỉ ỏ có mỗi thịt kho tàu thôi à…” Diệp Thu bất đắc dĩ vô cùng, anh thật sự không biết nói gì cho phải.
"Đúng thế!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, cô lạnh lùng hỏi: “Anh không muốn làm cho tôi sao?”
“Nếu anh thật sự không muốn nấu cho tôi thì cũng không cần gượng ép bản thân đâu, cứ để tôi tự đi nấu là được, nhưng mà đến lúc đó anh phải ăn cho bằng hết đấy!”
Vừa nói.
Lâm Thanh Nhã vừa định đứng dậy, đi vào bếp.
Thấy vậy.
Diệp Thu hãi đến độ mặt mày biến sắc, anh suýt khóc ra nước mắt.
Ối giời ơi.
Hôm nay nếu để Lâm Thanh Nhã vào nấu.
Vậy thì chắc chắn sẽ lại là một bữa ăn bóng đêm nữa mất.
Quan trọng nhất là bản thân anh còn phải ăn hết nữa chứ.
Đến lúc đó anh còn có thể sống nữa không?
Vừa nghĩ đến đây.
Diệp Thu lập tức không thể bình tĩnh nổi nữa, anh vội vàng lao tới ngăn cản Lâm Thanh Nhã, cười nịnh nọt nói: “Đừng, đừng, đừng, vợ à, cứ để anh nấu đi, chuyện nhỏ như thế này sao có thể làm phiền em chứ, em cứ ra ghế sopha ngồi nghỉ, xem TV một lát đi, chồng có thể nấu xong tất cả các món em muốn ăn ngay lập tức!”
“Thật à?"
Lâm Thanh Nhã nhướng mày.
"Tất nhiên là phải thế rồi, vợ ơi, em cứ chờ là được!”
Diệp Thu vội vàng bảo đảm.
Sau đó, anh không nói thêm gì nữa mà quay người lao thẳng vào nhà bếp.
Thấy thế.
Khóe môi Lâm Thanh Nhã cũng bất giác cong lên.
Trước đây cô thường nghe người ta nói.
Một người phụ nữ được một người đàn ông yêu là hạnh phúc nhất.
Chẳng qua, trước đây đều chỉ là nghe thôi chứ chưa tự mình trải nghiệm.
Vì vậy, cô cũng không có quá nhiều cảm giác.
Nhưng hôm nay, cô cảm nhận được cảm giác được cưng chiều từ Diệp Thu.
Phải công nhận.
Cảm giác này thực sự không tệ.
Nếu sau này cũng có thể như thế… Nghĩ đến đây.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã lập tức đỏ bừng, cô vội vàng lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Lâm Thanh Nhã ơi Lâm Thanh Nhã, mày đang nghĩ gì vậy chứ?"
“Tối hôm qua đã quyết định là phải giữ khoảng cách với anh ta, không được nảy sinh tình cảm quá sớm rồi cơ mà?”
Ngay lúc Lâm Thanh Nhã đang tự nhủ.
Cửa phòng bếp đột nhiên mở ra.
"Vợ ơi..." Diệp Thu từ trong ló đầu ra, vừa định lên tiếng hỏi Lâm Thanh Nhã.
Nhưng đúng lúc này.
Anh chú ý đến khuôn mặt xinh đẹp đang ửng đỏ của Lâm Thanh Nhã, anh sững sờ một lúc mới nghi ngờ hỏi: "Vợ ơi, em bị làm sao thế?"
"Hả?"
Lâm Thanh Nhã bị Diệp Thu làm cho giật mình, cô vội vàng quay mặt sang bên kia, nói với giọng điệu hơi căng thẳng: “Tôi không sao, anh đang nấu ăn cơ mà?”
“Sao lại ra đây?”
“À, anh định hỏi em là, món gà Cung Bảo ấy, em muốn ăn kèm với loại củ nào, dưa chuột hay cà rốt, hay là cả hai?”
Diệp Thu mỉm cười hỏi.
"Cả hai!"
Lâm Thanh Nhã nói nhanh.
“Thế à!"
Diệp Thu trầm ngâm gật đầu, sau đó anh nhìn Lâm Thanh Nhã hỏi: "Anh thấy cậu đang mặt em hơi đỏ, em không sao thật chứ?”
"Tôi không sao, anh nhanh đi nấu cơm đi, tôi sắp chết đói rồi!”
Lâm Thanh Nhã lắc đầu, thúc giục.
Bây giờ, cô chỉ muốn Diệp Thu đi vào lẹ lên thôi.
Nếu còn tiếp tục nữa, cô sẽ không thể cầm cự được mất.
Cô không muốn để Diệp Thu biết được tâm tư riêng của chính mình.
"Được, thế anh sẽ tranh thủ thời gian!”
Diệp Thu nhún vai, chỉ có thể rụt đầu về và đóng cửa bếp lại.
Thấy thế.
Lâm Thanh Nhã thở phào nhẹ nhõm.
Cách một cánh cửa thuỷ tinh của nhà bếp.
Nhìn theo bóng dáng bận rộn của Diệp Thu ở bên trong.
Lâm Thanh Nhã có điều suy nghĩ.
Cô định lát nữa sẽ nghĩ cách thăm dò thân phận của Diệp Thu trước trên bàn ăn.
Để xem liệu có thể thu hoạch được gì không rồi tính tiếp… Với kỹ năng nấu nướng của Diệp Thu.
Hơn chục món ăn, hơn nữa tất cả còn đều chỉ là món nhà thường làm nên tất nhiên sẽ không làm khó được anh.
Chẳng bao lâu sau.
Diệp Thu đã chuẩn bị xong tất cả những món Lâm Thanh Nhã gọi, sau đó anh bưng từng món một lên bàn.
Trong phút chốc.
Cả nhà ăn tràn ngập một mùi thơm hấp dẫn.
Lâm Thanh Nhã vốn đã đói đến mức bụng réo liên tục, cô vừa ngửi thấy mùi hương này thì lại càng không chịu được nữa, sắp chảy cả nước miếng ra rồi.
Đôi mắt to xinh đẹp của cô thậm chí còn không hề di chuyển kể từ khi Diệp Thu bưng thức ăn lên bàn.
Trông thấy dáng vẻ con mèo nhỏ ham ăn của Lâm Thanh Nhã.
Diệp Thu cũng lắc đầu cười, trong ánh mắt hiện lên sự cưng chiều.
Sau đó, anh vội vàng trở lại phòng bếp bưng một bát cơm tới, đưa cho Lâm Thanh Nhã, cười nói: "Đói lắm rồi đúng không, em mau ăn đi!"
Lâm Thanh Nhã cũng không khách sáo với Diệp Thu, cô nhận lấy bát đũa, lập tức lao vào ăn.
Tuy nhiên, dù thế nào thì Lâm Thanh Nhã cũng vẫn là một quý cô.
Sự giáo dục từ nhỏ là điều cô không bao giờ quên dù ở bất cứ thời điểm nào.
Dù là bây giờ cô có đói hơn nữa thì cô cũng vẫn ăn từng miếng nhỏ.
Vừa ăn.
Cô vừa suy nghĩ xem lát nữa nên chọn chủ đề nào để vặn hỏi về lai lịch của Diệp Thu…
Long Thần Ở Rể