Long Thần Ở Rể
Chương 390: C390: Đường cùng bất đắc dĩ
Nụ cười đắc chí trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Y Y lập tức biến mất.
Thay vào đó là vẻ nghiêm nghị! Vì năm bóng đen này xuất hiện quá đột ngột.
Nếu như bảo cả đường vừa rồi bọn họ đều đuổi theo cô ta, cô ta lại không hề phát hiện ra gì hết.
Như thế đủ để chứng tỏ là.
Cả năm người này đều là cao thủ! Ít nhất thực lực của bọn họ cũng phải trên cơ cô ta.
Nếu không, bọn họ căn bản không thể nào làm được đến mức thần không biết quỷ không hay như thế trước mặt cô ta được! Nhìn năm bóng người bao vây xung quanh mình.
Lạc Y Y cẩn thận xem xét một lượt.
Nhìn từ dáng người, chắc chắn đây là năm người đàn ông.
Bọn họ đều mặc y phục dạ hành màu đen thống nhất, hơn nữa còn đều che mặt, hoàn toàn không thể nhìn rõ được gương mặt của bọn họ.
Đồ đen, còn che mặt nữa! Hai đặc điểm này khiến Lạc Y Y bất giác nhớ đến đám thủ hạ của Lưu Tam gia.
Vì hôm đó, đám thủ hạ mà Lưu Tam gia phái đi đuổi giết cô ta cũng đều mặc đồ đen che mặt.
Lẽ nào năm kẻ này cũng là do Lưu Tam gia phái đến ư?
Nhưng không giống lắm.
Vì năm kẻ này tạo cho cô ta cảm giác, bọn họ mạnh hơn đám thủ hạ của Lưu Tam gia rất nhiều.
Nếu đánh nhau với đám thủ hạ của Lưu Tam gia, có lẽ cô ta còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Nhưng trước mặt năm kẻ này.
Lạc Y Y có cảm giác có khả năng cô ta thậm chí còn không đỡ nổi một đòn.
Vì trên người năm kẻ này đều tản ra cảm giác áp bức rất mạnh.
Cảm giác áp bức này thật sự không phải thứ mà cô ta có thể chống lại được! Trong chốc lát.
Vẻ mặt của Lạc Y Y lập tức nghiêm nghị hẳn lên.
Hàng lông mày lá liễu của cô ta nhíu chặt lại, nhìn năm kẻ xung quanh mình, nghiến răng lạnh lùng hỏi: "Các người là ai?"
"Là người Lưu Tam gia phái đến sao?"
Tuy nhiên.
Đối với câu hỏi của Lạc Y Y.
Năm người lại im lặng không nói gì, hoàn toàn không để ý đến Lạc Y Y.
Điều này khiến Lạc Y Y sững sờ.
Cô ta định thử di chuyển hai bước.
Nhưng cô ta vừa nhấc chân lên.
Ánh mắt của năm kẻ này lập tức nhìn chằm chằm vào cô ta.
Điều này khiến Lạc Y Y có một trực giác.
Cô ta cảm thấy, lúc này chỉ cần mình di chuyển, năm kẻ này chắc chắn sẽ không hề do dự ra tay với mình.
Nghĩ vậy, Lạc Y Y lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ có thể nhìn năm người này, hỏi thử: “Này, mấy người nói gì đi, dù là Lưu Tam gia cử các người tới đây thì chắc cũng dặn dò các người phải lấy đồ về đúng chứ?”
“Chẳng lẽ các người định cứ nhìn chằm chằm tôi thế này cả buổi tối chắc?”
“Rốt cuộc Lưu Tam gia muốn các người làm thế nào với tôi?”
Nhưng.
Năm người này vẫn không quan tâm đến Lạc Y Y.
Điều này khiến sự kiên nhẫn của Lạc Y Y bị hao sạch, cô ta đang chuẩn bị nổi giận.
Nhưng đúng lúc này.
Một giọng nói thản nhiên vang lên trong con ngõ nhỏ.
“Rốt cuộc cô đã lấy thứ gì của Lưu Tam gia kia mà lại sợ ông ta đến mức này?”
Nghe thấy giọng nói này.
Sắc mặt Lạc Y Y lập tức tái mét, cô ta vội quay đầu lại nhìn về phía sau.
Chỉ thấy trong màn đêm tăm tối.
Có ba bóng người đang ung dung đi tới.
Mà một bóng người trong đó.
Lạc Y Y vô cùng quen thuộc.
Chính là Diệp Thu mà cô ta vừa gặp lúc nãy.
“Là anh!”
Lạc Y Y ngạc nhiên thốt lên thành tiếng, vẻ mặt không dám tin hỏi: “Sao anh lại đuổi theo được đến đây?”
Hỏi xong câu này.
Lạc Y Y cũng sững sờ, sau đó vô thức nhìn về phía đám đàn ông đồ đen đứng xung quanh mình, cô ta lập tức hiểu ra: “Đây đều là người của anh sao?”
“Cô cũng không quá ngu ngốc nhỉ!”
Diệp Thu nhếch khoé môi, vẻ mặt suy tư nói.
“Anh… Anh rốt cuộc là ai?”
Sắc mặt Lạc Y Y lập tức thay đổi, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Dù sao thực lực của Diệp Thu mạnh như thế cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng không ngờ anh còn có bối cảnh khiến Mã Sơn Hổ sợ hãi như vậy.
Bây giờ, đến cả cấp dưới của Diệp Thu cũng đều mạnh như thế.
Điều này khiến Lạc Y Y thực sự không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc Diệp Thu là một nhân vật như thế nào.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, tại sao cô lại cướp ví tiền của tôi?”
Diệp Thu thờ ơ hỏi.
“Tôi… Tôi chỉ mượn thôi, tôi sẽ trả lại anh!”
Lạc Y Y lập tức nghẹn họng, cảm thấy rất xấu hổ nói.
“Mượn?”
“Được thôi, thế cô trộm đồ của Lưu Tam gia kia lại là vì lý do gì?”
“Đừng bảo cô là một kẻ trộm nhé?”
Diệp Thu nhếch môi cười khẩy.
“Tôi không phải kẻ trộm!”
Sắc mặt của Lạc Y Y tái nhợt, cô ta vội lắc đầu phủ nhận.
“Thế sao cô lại ăn trộm đồ?”
Diệp Thu cười khẩy hỏi.
“Tôi… Tôi có lý do của mình, bao gồm cả việc cướp ví tiền của anh, tất cả đều chỉ là do tôi cùng đường bất đắc dĩ, nhưng nếu như có cách khác, tôi tuyệt đối sẽ không làm thế này!”
Lạc Y Y cúi đầu, vẻ mặt oan ức nói.
“Cùng đường bất đắc dĩ?”
Diệp Thu dường như đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mắt híp lại, sau đó thản nhiên nói: “Được thôi, vậy cô cho tôi một lý do chính đáng đi, nếu lý do của cô có thể thuyết phục tôi, tôi không chỉ không làm khó cô, thậm chí còn giúp cô giải quyết vấn đề!”
“Nhưng nếu cô không thể thuyết phục được tôi, thế thì xin lỗi nhé, tôi chỉ có thể đưa cô đến cục cảnh sát, đúng lúc tôi có quen một người bạn ở cục cảnh sát, cô ấy ghét ác như thù, tôi tin chắc chắn cô ấy sẽ chăm sóc cô cẩn thận!”
Mà người bạn trong lời của Diệp Thu chính là Hàn Tiêu Tiêu.
Những trận đánh nhau hay ẩu đả bình thường.
Cô đều có thể điều tra tường tận từ đầu đến cuối.
Chứ đừng nói là hạng trộm cắp quen thói như Lạc Y Y.
Hàn Tiêu Tiêu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta! Nghe Diệp Thu nói vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Y Y lập tức trắng bệch vì sợ hãi.
Chuyện đến nước này, cô ta cũng chỉ có thể kể lại toàn bộ sự thật.
Dù sau đánh cũng không đánh thắng được, chạy cũng không chạy thoát nổi.
Nếu còn không thành thật khai báo, một khi bị Diệp Thu đưa đến cục cảnh sát, vậy thì rắc rối lớn rồi.
Phải biết là.
Cô ta vừa mới trộm đồ của Lưu Tam gia xong.
Với thân phận và địa vị của Lưu Tam gia ở khu bắc Giang Châu này, tuyệt đối có thể khiến cô ta phải ăn cơm trong cục cảnh sát cả đời.
Nghĩ đến đây.
Lạc Y Y hít sâu một hơi, chỉ có thể gật đầu, bất đắc dĩ thoả hiệp nói: “Đừng báo cảnh sát, tôi nói, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho anh!”
“Thế thì nhớ nói đúng sự thật đấy!”
Diệp Thu thờ ơ nói.
“Có vài chuyện chỉ nói mồm thôi thì không thể nói rõ được, anh có thể cùng tôi đến một nơi không?”
“Đến khi đến đó, anh sẽ hiểu hết mọi chuyện!”
Lạc Y Y khẽ cắn đôi môi đỏ, thương lượng hỏi.
“Đến đâu?”
Diệp Thu khó hiểu nói.
“Chỗ này!”
Lạc Y Y chỉ vào toà nhà kiểu cũ bên cạnh mình.
“Được, dẫn đường đi!”
Diệp Thu gật đầu, sau đó chuẩn bị cùng đi theo Lạc Y Y.
“Lão đại, người phụ nữ này mưu mô như thế, cẩn thận có bẫy!”
Âu Dương Hạo vội vàng vươn tay cản Diệp Thu lại, lên tiếng nhắc nhở.
“Không sao, đã thế này rồi, chắc chắn cô ta cũng chẳng làm được trò trống gì nữa đâu, cho người rút đi!”
Diệp Thu xua tay, cười nói.
“Chuyện này…” Âu Dương Hạo do dự trong giây lát, cuối cùng chỉ có thể vẫy tay với đám người mặc đồ đen đang bao vây Lạc Y Y, ra lệnh: “Tất cả rút lui!”
Sau khi Âu Dương Hạo hạ lệnh.
Năm tên áo đen không nói gì mà lập tức hoá thành bóng mờ, biến mất không rõ tung tích.
Cảnh tượng này,
Khiến Lạc Y Y sửng sốt vô cùng.
Vì cô ta hoàn toàn không nhìn rõ năm người này đã rời đi như thế nào.
Chỉ chớp mắt một cái đã biến mất rồi.
Tốc độ này thật sự quá không hợp lẽ thường!
Long Thần Ở Rể