Long Thần Ở Rể
Chương 303: C303: Các anh đến đây để trộm thi thể đúng không
Có lẽ bởi vì đã đến giờ tan làm.
Giờ phút này.
Cửa nhà xác đã bị khóa.
Mà ở bên cạnh nhà xác, có một phòng trực.
Lúc này, có khoảng mười mấy nhân viên bảo vệ đang ngồi bên trong, người thì đánh bài, người thì hút thuốc lá, còn có người chơi điện thoại di động.
Thấy vậy.
Diệp Thu ra hiệu với bốn thành viên tiểu đội Thiên Võng, sau đó trực tiếp đi tới cửa sổ phòng trực, đưa tay gõ vào cửa sổ.
"Cộc cộc!"
Các nhân viên bảo vệ trong phòng trực đều sửng sốt.
Dù sao bây giờ cũng đã tối rồi, trên cơ bản nhà xác sẽ không có người tới.
Cho nên giờ phút này đột nhiên có người gõ cửa sổ bên ngoài, đúng là làm cho bọn họ giật cả mình.
Nhưng xét cho cùng, bọn họ thường xuyên túc trực ở đây, cho nên rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Trong đó có một nhân viên bảo vệ cực kỳ nóng nảy, đập thẻ poker trong tay xuống bàn, cầm gậy tuần tra bước ra ngoài, liếc nhìn Diệp Thu, mặt đầy không kiên nhẫn hỏi: “Các anh là ai? Hơn nửa đêm đến đây làm gì?"
"Chúng tôi được cục trưởng Triệu điều đến để kiểm tra thi thể, phiền anh tạo điều kiện để cho chúng tôi vào xem một chút, xem xong sẽ rời đi ngay!"
Diệp Thu lịch sự nói.
“Cục trưởng Triệu? Cục trưởng Triệu là ai?"
Nhân viên bảo vệ nhíu mày lại, nghi ngờ hỏi.
"Cục cảnh sát thành phố, cục trưởng Triệu, Triệu Khôn Sơn!"
Diệp Thu giải thích.
Nghe vậy.
Nhân viên bảo vệ cũng sửng sốt, sau đó quan sát bốn người Diệp Thu cùng Bạo Long ở phía sau từ trên xuống dưới một phen, mặt đầy vẻ khinh bỉ cười lạnh: "Thôi đi, nhìn dáng vẻ của các anh, làm sao có thể là người của cục trưởng Triệu chứ? Cho dù có muốn đóng giả cảnh sát, dù gì cũng phải mặc đồng phục của cảnh sát chứ? Đến lừa gạt cũng không biết lừa nữa!"
“Người anh em, chúng tôi thật sự là người do cục trưởng Triệu phái đến. Tuy chúng tôi không phải cảnh sát, nhưng là người hỗ trợ cảnh sát phá án. Tiểu đội Thiên Võng anh đã nghe nói qua chưa? Tôi là đội trưởng của tiểu đội Thiên Võng, Bạo Long. Chúng tôi là một tiểu đội trinh thám, không thuộc biên chế của cảnh sát, cho nên không mặc cảnh phục!"
Bạo Long bước nhanh về phía trước, nhìn nhân viên bảo vệ rồi giải thích.
"Tôi quan tâm anh là tiểu đội Thiên Võng hay là Ngư Võng cái gì chứ. Giám đốc của chúng tôi đã thông báo rồi, trừ phi là cảnh sát thì mới cho vào. Nếu không, nhất định không được phép vào bên trong. Nếu các anh không phải là cảnh sát, vậy thì đến từ chỗ nào, đi về chỗ ấy đi!"
Nhân viên bảo vệ bỉu mỗi, mặt đầy khinh thường nói.
“Người anh em, làm theo mệnh lệnh của cấp trên là chuyện tốt, nhưng anh cũng phải biết linh hoạt chứ? Chúng tôi thật sự được cục trưởng Triệu phái đến đây để kiểm tra thi thể của nạn nhân. Vụ án khẩn cấp, phiền anh cho chúng tôi vào!"
Bạo Long nhíu mày nói.
“Có cái gì chứng minh không? Chỉ cần các anh có thể lấy bằng chứng ra, tôi sẽ để cho các anh đi vào!"
Nhân viên bảo vệ đưa tay phải của mình ra, cười lạnh nói.
Ngay sau đó anh ta lại quan sát tỉ mỉ năm người Diệp Thu một lần nữa, con ngươi xoay chuyển, mặt đầy nghi ngờ hỏi: "Tôi nghe nói gần đây có một băng nhóm chuyên trộm xác. Không ít nhà xác của bệnh viện đã bị bọn họ trộm qua, các anh không phải là băng nhóm chuyên trộm xác chết đó chứ?"
Nghe thấy lời này.
Bốn thành viên của tiểu đội Thiên Võng cạn lời.
"Cũng được!"
Diệp Thu gật đầu, ngay sau đó trực tiếp lấy điện thoại di động ra, tìm số của Triệu Khôn Sơn, bấm gọi.
Nhưng mà, rất nhanh.
Diệp Thu nhướng mày một cái.
Bởi vì điện thoại nhắc nhở, đường dây của đối phương đang bận.
Rõ ràng.
Triệu Khôn Sơn đang nói chuyện với ai đó.
Vì vậy Diệp Thu chỉ có thể cúp máy, gọi lại.
Nhưng sau vài lần gọi, kết quả vẫn như cũ.
Đường dây bên kia đang bận.
Điều này làm cho chân mày của Diệp Thu nhíu thật chặt lại.
Bạo Long thấy vậy, liền vội vàng hỏi: “Anh Diệp, sao vậy? Không liên lạc được à?"
"Đường dây đang bận!"
Diệp Thu gật đầu một cái, nói.
"Cái này..." Bạo Long nhất thời nhíu mày một cái.
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy cảnh tượng này, mặt đầy khinh thường phá lên cười tại chỗ: “Ha ha ha, diễn đi, diễn tiếp đi, giả bộ trông thật giống đấy, sao không gọi điện trực tiếp cho thị trưởng luôn đi? Thật là buồn cười, không đưa ra được gì để chứng minh, vậy thì đi nhanh đi, đừng trách tôi không khách khí!"
"Người anh em này, anh có thể châm chước một chút không, bây giờ cục trưởng Triệu đang bận, điện thoại không liên lạc được. Trước mắt anh để cho chúng tôi vào trước, đợi tí nữa cục trưởng Triệu hết bận, chúng tôi sẽ gọi lại cho ông ấy, để ông ấy gọi cho lãnh đạo bệnh viện các anh nhé. Anh thấy thế được không?"
Bạo Long nhìn nhân viên bảo vệ, định thương lượng.
“Xời, anh xem ông đây là đồ ngốc phải không? Trừ khi hôm nay các anh đưa ra bằng chứng để chứng minh mình là người được cục trưởng Triệu phái tới, nếu không thì đừng hòng vào trong!"
Nhân viên bảo vệ cười coi thường, không vui nói.
Ngay sau đó anh ta trừng mắt nhìn đám người Diệp Thu, hùng hổ nói: “Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có gì nữa thì cút đi, trời đã tối rồi, đừng ở đây làm chướng mắt nữa! Nhìn bộ dạng của các anh, còn giả làm người do cục trưởng Triệu phái tới nữa chứ, cũng không biết soi gương nhìn lại mình đi, thật nực cười! Mau biến đi cho ông!"
Nghe thấy những lời này.
Diệp Thu cùng đám người Bạo Long đều nhướng mày lên.
Phì Miêu ở phía sau càng cảm thấy khó chịu.
Tính tình cậu ta vốn không tốt lắm, huống chi bây giờ còn bị chọc tức như vậy.
Rõ ràng là đến đây để thi hành nhiệm vụ của cảnh sát, vậy mà bây giờ lại để một nhân viên bảo vệ chặn ở cửa làm nhục.
Trong lúc nhất thời.
Phì Miêu cũng nóng nảy, xắn tay áo đi tới chỗ nhân viên bảo vệ, trừng mắt nhìn nhân viên bảo vệ, tức giận nói: “Tôi nói anh này, sao dầu muối gì cũng không cho vào thế? Đã nói chúng tôi là người do cục trưởng Triệu phái đến, hết lời ngon tiếng ngọt cũng không chịu cho vào, cứ phải để cho anh Phì đây đánh mới được phải không?"
"Ôi chao sợ quá!"
Nhân viên bảo vệ cười khinh thường một tiếng, nhìn Phì Miêu, giơ gậy tuần tra trong tay lên, mặt đầy hống hách nói: "Đồ heo mập chết tiệt, có bản lĩnh thì anh ra tay đi, để xem thử hôm nay anh còn có thể đi ra ngoài được không, có tin ông đây trực tiếp sắp xếp cho đồ heo mập nhà anh một cái giường trong nhà xác không?"
“Vừa rồi anh mới gọi tôi là gì? Có ngon thì nhắc lại một lần nữa cho anh Phì đây xem!"
Sắc mặt Phì Miêu sa sầm, vươn tay túm lấy cổ áo của nhân viên bảo vệ, tức giận nói.
Nhân viên bảo vệ hung hăng trợn mắt nhìn Phì Miêu, lạnh giọng mắng.
"Đem lời vừa rồi anh mới nói, nhắc lại cho anh Phì đây nghe một lần nữa!"
Hai mắt của Phì Miêu trợn tròn lên, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, giọng điệu lạnh như băng nói.
Mà sức lực trong tay cậu ta cũng càng ngày càng lớn, trực tiếp nhấc nhân viên bảo vệ lên khỏi mặt đất.
Trong nháy mắt.
Nhân viên bảo vệ cũng hơi hoảng.
Rõ ràng sức lực của Phì Miêu đã vượt ngoài dự đoán của anh ta.
Đây không phải là người anh ta có thể đối phó được.
"Người đâu, có người muốn gây chuyện!"
Nhân viên bảo vệ vội vàng hô to lên.
Những nhân viên bảo vệ đang đánh bài trong phòng trực ban nghe thấy động tĩnh, liền đưa đầu nhìn ra ngoài một cái, sau đó sắc mặt liền thay đổi.
"Chết tiệt! Còn dám gây chuyện ở địa bàn của ông đây, thật là coi trời bằng vung. Các anh em, cùng tôi đi ra!"
Sắc mặt của đội trưởng đội bảo vệ Lý Quang nhất thời trầm xuống.
Anh ta ném thẻ bài trong tay xuống bàn, nhặt gậy tuần tra lên, dẫn một đám bảo vệ lập tức đi ra khỏi phòng trực ban.
"Này, đồ heo mập chết tiệt, nói cậu đó, mau thả người ra cho tôi. Nếu không ông đây chặt chân cậu!"
Lý Quang trừng mắt nhìn Phì Miêu, trực tiếp dùng gậy tuần tra chỉ thẳng vào Phì Miêu, vô cùng phách lối nói.
Long Thần Ở Rể