Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 7: Thân phận xỏ lá

127@-
Hiện tại cha Mộ Thanh - Mộ Hoài Sơn - đang ở thành Biện Hà.

Mấy năm nay, cha con Mộ gia khá nổi tiếng ở vùng Giang Nam. Mộ Hoài Sơn thường xuyên được các châu huyện xung quanh mời đến khám nghiệm thi thể. Một thời gian trước, thành Biện Hà xảy ra một vụ án lớn, Mộ Hoài Sơn nhận công văn của phủ Thứ Sử, đi ngay trong đêm, đến nay đã hơn nửa tháng.

Rời khỏi huyện Cổ Thủy, Mộ Thanh tất nhiên muốn đi tìm cha trước, chẳng qua nàng phải lấy được lộ dẫn của thành Biện Hà trước đã.

Lộ dẫn là chứng minh rời quê, là công văn do quan phủ phát tương đương với giấy thông hành. Chế độ hộ tịch của Đại Hưng rất nghiêm khắc, dân chúng không thể tùy ý rời nhà. Phàm là đi ra ngoài, trong người cần có hai thứ, giấy chứng nhận thân phận và lộ dẫn. Nếu ra ngoài không có lộ dẫn, đừng nói không vào được thành, mà còn bị quan phủ bắt, xử theo tội lưu dân.

Ở cổ đại, trở thành lưu dân là trọng tội xúc phạm quốc pháp. Mặc dù vì thiên tai nhân họa, dân chúng không thể không đưa cả nhà đi để cầu sinh tồn nhưng ở trong mắt người thống trị thì vẫn là xúc phạm quốc pháp. Một khi bị bắt vì tội lưu dân, nhẹ thì bán cho nhà quan làm nô tài, nặng thì áp giải về biên cương, sung làm khuân vác.

Ngày thường nha môn sắp xếp tiểu nha ở cửa thành, chuyên xử lý lộ dẫn. Mộ Thanh lại không thể cứ vậy mà đi qua, người trong nha môn và quân canh giữ cửa thành đều biết nàng, trong đó có người đi lại gần với Thẩm phủ. Nếu bị người ta biết nàng muốn đi thành Biện Hà, báo cho Thẩm phủ, chỉ sợ nàng không dễ rời đi. Nàng biết quá nhiều chuyện của Thẩm Vấn Ngọc, hiện giờ lại thêm việc mướn tội phạm giết người. Nếu Thẩm Vấn Ngọc biết nàng không chết thì sao có thể dễ dàng thả nàng đi?

Mộ Thanh muốn lấy được lộ dẫn thuận lợi rời đi, chỉ có cải trang giả dạng.

Nàng mặc nam trang xong thì ra khỏi khuê phòng, đi xuống nhà bếp. Mộ gia chỉ có ba gian phòng. Phòng chính giữa là chỗ ở của cha, phòng phía tây là khuê phòng của nàng, phía đông là thư phòng. Bên cạnh thư phòng là nhà bếp, ngày thường nhóm lửa nấu cơm đều ở nơi đó.

Mộ Thanh vào nhà bếp, châm lửa vào cỏ khô, thấy khói nổi lên thì cầm lấy cái quạt ở bên cạnh, quạt mạnh về phía mình, há mồm hít mạnh mấy hơi. Khói đặc vào họng, nàng lập tức bị sặc đến ho khan vài tiếng, giọng nói vốn trong trẻo bị hun đến khàn khàn.

Chất củi lên cỏ khô, Mộ Thanh mang ấm thuốc đến nấu nước, lại xoay người đi phòng phía đông. Nàng lấy sơn chi ở một góc thư phòng, ngâm vào nước lạnh. Chờ nước trong ấm thuốc sôi, nàng bỏ sơn chi đã ngâm vào, nấu ra một chén nước vàng rồi bưng nước về khuê phòng của mình.

Trong gương, trên khuôn mặt trong trẻo của thiếu nữ đã bị hun bẩn chút tro rơm rạ, nàng chấm vào chén nước vàng kia xoa đều tro rơm rạ lên mặt. Một lát sau, màu da của nàng đã hơi hiện lên màu vàng như nến.

Xoay người cầm lấy cái kéo, ánh dao lưu loát nhoáng lên, một nhúm tóc đã rơi xuống bàn. Mộ Thanh cắt sợi tóc dài thành vụn tóc dài ngắn không đều rồi lấy lòng trắng trứng, cẩn thận soi gương kéo cao khóe mắt, lại dính vụn tóc mới cắt vào lòng trắng trứng dán từng cái vào lông mày. Qua nửa khắc, một đôi mày đã vừa to vừa rậm.

Chờ dịch dung xong, buộc tóc lên, trong gương đã xuất hiện một thiếu niên mày rậm mắt nhỏ, sắc mặt vàng như nến.

bọc hành lý, ra



bếp mù mịt, chậm rãi che đi


một bàn một ghế dựa, công sai ngồi trên ghế


trời, vất vả lắm mới nhân lúc buổi trưa ít người, phơi nắng ngủ một giấc, vậy mà


thiếu niên hơi khàn, trong


nha này, có ai mà


nhíu mày, cao giọng hỏi: “Hỏi thằng


hỏi vậy mới hiểu ra:


Biện Hà


ở bến tàu trong


thiếu niên 15-16 tuổi, thân hình có vẻ gầy yếu hơn so với tuổi:



biết trả lời, khá giống đồ nhà quê


huyện ở gian tiểu nha này, đây là công việc béo bở, chỉ cần đề ra thêm vài câu nghi vấn, kẻ nhanh nhạy sẽ biết phải biếu ít tiền cho


sắc mặt cũng vàng như nến, gia cảnh đúng là rất giống một kẻ


nay đúng là không may, vất vả lắm mới


nhận thân


giấy chứng nhận thân phận ở trong ngực,


sự như đi ra từ gia đình nghèo khổ. Tuy không vớt được


thân phận, ánh mắt rơi xuống


tư kín đáo, sức quan sát tốt. Nếu không thả tội phạm quan trọng mà quan phủ truy nã hoặc là gian tế ra khỏi thành, một khi bị truy cứu, nhẹ thì đánh gậy nặng thì rơi đầu. Bởi vậy, công sai xử lý lộ dẫn, nhìn thì tham tài, thật ra rất khôn khéo. Nàng ăn mặc


này khi thấy giấy chứng nhận


giấy chứng nhận thân phận đến công đường nha môn, thật sự là dọa gã. Thủy tặc kia có tội, thân thuộc gia quyến của gã lại vô


không nhìn ra người nắm giữ thân phận. Mặc dù là giấy chứng nhận thân phận của thủy


chưa suy đoán ra kết quả, phía



sai vặt bước nhanh tới, Mộ Thanh nhìn


đề phòng nàng ra khỏi thành, nhưng không ngờ nha dịch của huyện nha sẽ đi theo


Hầu, vậy mà không nể tình ngày xưa nàng tận


ra vẻ nhút nhát,


đó rời đi. Từ trước đến nay dân chúng thấy quan sai đều có dáng vẻ nhút nhát sợ sệt này, hắn


sốt, chỉ vào trong thành: “Nửa


ta, chỉ quay đầu lại nhìn


nặng nề, nhỏ giọng nói: “Vào


đi nghĩa


sai người đến mời Mộ Thanh. Nàng từ thôn Triệu gia trở về, hẳn nên đến huyện


khỏi thành không?” Nha


lại ra


rào rạt tìm Mộ Thanh,




Nha dịch kia không đáp, sắc mặt chỉ không quá đẹp, xoay người dặn dò: “Hai người ở lại đây canh! Lại phái hai người đến nghĩa trang xem, những người còn lại cùng ta chia nhau tìm trong thành!”

Mấy gã sai vặt gật đầu thưa vâng, quả thực để lại hai người canh ở cửa thành, những người còn lại xoay người vội vàng rời đi.

Một đám người tới nhanh đi cũng nhanh, công sai kia nhìn mà chả hiểu đầu cua tai nheo gì, thấy có hai người ở lại, hắn ta bèn xích lại gần muốn hỏi thăm.

Quay người lại, thấy thiếu niên đến làm lộ dẫn vẫn đứng ở tại chỗ, công sai bèn lườm thiếu niên một cái. Tâm tư của hắn ta bị chuyện khác hấp dẫn nên không còn hứng thú tiếp tục đặt câu hỏi làm khó thiếu niên này. Hắn ta đóng dấu một cái rồi ném cho thiếu niên lộ dẫn đi thành Biện Hà và tờ giấy chứng nhận thân phận.

Thiếu niên nhận được, mặt lộ vẻ vui mừng, không ngừng nói lời cảm ơn: “Tạ ơn quan gia! Tạ ơn quan gia!”

“Cút, cút, cút!” Công sai kia bực bội xua tay, lười nhìn thiếu niên thêm một cái.

Thiếu niên cẩn thận kẹp lộ dẫn vào giấy chứng nhận thân phận như bảo bối, xong rồi mới khoác bọc hành lý ra khỏi cửa thành.

Buổi trưa ánh mặt trời ấm áp chiếu vào tường thành mọc đầy rêu xanh của thành nhỏ ở Giang Nam, chiếu rõ sống lưng dần dần thẳng lên của thiếu niên sau khi đã rời thành đi xa, thanh trác cô độc trong gió, mềm dai như trúc.

Mãi đến khi không còn nhìn thấy tường thành phía sau lưng, hai bên quan đạo dần hiện phong cảnh rừng rậm đôi bờ sông nước, thiếu niên mới lấy giấy chứng nhận thân phận trong ngực ra.

Ánh mắt rơi xuống, dưới chân chợt lảo đảo một cái!

Mộ Thanh xưa nay bình tĩnh, vậy mà cũng đen mặt hiếm có ngay giây phút mở giấy chứng nhận thân phận.

Tên này...

Chu! Nhị! Đản!
Nhất Phẩm Ngỗ Tác
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác Truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác Story Chương 7: Thân phận xỏ lá
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...