Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 31: Âm mưu – “Vậy vụ tai nạn của anh ấy có thật sự là một vụ tai nạn không?”

144@-

 
Người có da mặt mỏng trời sinh thì không giấu được cảm xúc của mình. Vừa nghe những lời lưu manh này của anh, Trình Diên hệt như con thú nhỏ bằng sứ trang trí bàn trà, từ vành tai đến cổ cô đều nóng bừng và đỏ ửng.


Cô quay lưng đi, ngoài miệng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.


“Vậy, vậy bác sĩ nói rất đúng, vết thương của anh chưa lành, không thể vận động mạnh.” Sau đó cô tiện tay cầm một quả táo, “Em đi rửa trái cây cho anh!”


Khóe môi chàng trai trên giường bệnh cong lên, anh nhìn bóng lưng luống cuống kia và bật cười.



Cuối cùng chuyện anh bị thương vẫn không thể giấu được ông bà nội, vào ngày thứ ba sau khi Trì Nghiễn Hành nhập viện, ông bà cụ đã vội vã chạy đến.


Khi Trình Diên nhận được điện thoại thì họ đã vào thang máy, cô vội vàng ra ngoài đón họ.


Ông bà nội đi một mình, không có người giúp việc đi cùng.


Vừa mở cửa đã thấy Trì Nghiễn Hành với vết thương còn chưa lành hẳn đã dám ngồi trên sofa làm việc.


Bà nội vừa thấy anh đã không kìm được mà rưng rưng nước mắt.


“Nghiễn Hành, đang yên đang lành sao lại gặp tai nạn xe hơi thế này?”


Anh từ từ đứng dậy, vội tiến lên an ủi.


“Sao bà lại đến đây?”


“Ông bà không đến, có phải cháu định giấu luôn không?”


“Xem bà nói kìa, cháu vẫn khỏe mà, đâu có khoa trương đến thế.”


Bà cụ bất mãn, mở miệng trách móc anh. “Cháu chỉ giỏi lừa bà nội thôi, nghe nói bụng cháu bị khâu mấy mũi, chuyện lớn như vậy mà cháu cũng không nói cho bà biết!”


Trình Diên bên cạnh vội giải thích giúp anh: “Bà nội, chuyện xảy ra quá đột ngột, chúng cháu định vài ngày nữa sẽ nói với bà, không muốn giấu đâu ạ.”


“Tiểu Diên, cháu không cần giải thích giúp thằng bé, bà biết cháu là đứa trẻ ngoan, đây đều là chủ ý của thằng bé.”


Cô có thể hiểu được tâm trạng lo lắng của bà cụ, nhưng khi bà cụ nói vậy Trình Diên càng cảm thấy xấu hổ hơn.


Chờ bà nội phê bình giáo dục xong, Trì Nghiễn Hành cam đoan sẽ không có lần sau, mới đến lượt ông nội dạy bảo.


Sau khi bước vào ông cụ vẫn chưa nói lời nào, đứng ở đầu giường mà lưng thẳng tắp, ánh mắt vô cùng sắc bén.


“Vết thương thế nào rồi?”


Trì Nghiễn Hành thành thật trả lời: “Ông yên tâm, hai ngày nữa là có thể xuất viện, không chậm trễ chuyện gì đâu.”


Quả đúng là một ông cụ đã từng trải gió mưa, ông ấy nheo mắt lại, nhìn vẻ né tránh của Trì Nghiễn Hành là biết có ẩn tình.


Ông nội quay đầu, liếc mắt ra hiệu cho Dương Hạo, anh ấy lập tức hiểu ý rồi vội vàng ra ngoài, để lại người một nhà trong phòng bệnh.


“Chuyện này rốt cuộc là do ai làm, cháu phải kể rõ ngọn ngành cho ông biết.”


Vừa mở lời đã là một mệnh lệnh không cho phép phản bác.



Trong phòng bệnh yên tĩnh, sau khi ông nội nói xong thì mấy người đều nhìn lại, ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ.


Kết quả Trì Nghiễn Hành lại không trả lời trực tiếp: “Ông nói gì vậy, chỉ là một tai nạn, bị thương nhẹ ngoài da thôi, đừng nghĩ nhiều.”


Có thể thấy ông cụ vẫn định hỏi cho ra lẽ, khi ông ấy vừa định mở lời thì bà nội đã kịp thời kéo ông lại và lắc đầu.


“Có Tiểu Diên ở đây chăm sóc ông còn không yên tâm sao? Hơn nữa bị thương thành ra thế này rồi, ông muốn phê bình dạy dỗ gì thì cũng đợi xuất viện rồi hẵng nói, dám nổi giận ở đây thì tôi không tha cho ông đâu!”


Bà nội tỏ vẻ nghiêm túc, cuối cùng ông cụ cũng chịu thua: “Thôi được, cháu nghỉ ngơi cho khỏe đi.”


Trì Nghiễn Hành vội nói: “Ông yên tâm, cháu biết mà.”


“Tiểu Diên, mấy ngày này cháu bận lắm đúng không?”


“Cháu không sao đâu bà nội, trong bệnh viện có y tá chăm sóc, cháu không mệt chút nào, ngược lại là bà phải đi một chuyến từ xa đến đây.”


Bà nội dịu dàng nắm tay Trình Diên an ủi cô.


“Đứa bé ngoan, chuyện lần này đã dọa cháu sợ rồi đúng không? Thiếu tiền thiếu người cứ nói thẳng với bà, đừng ngại gì cả, đợi xuất viện bà lại đến thăm các cháu.”


“Vâng, cháu biết rồi, lúc rảnh cháu sẽ gọi điện cho bà.”


“Ừhm tốt, ông bà tự về được, tài xế đang đợi dưới lầu, cháu không cần ra tiễn.”


Trình Diên vẫn đứng dậy: “Cháu tiễn bà xuống, ngoài trời gió lớn, bà mặc áo khoác vào đi ạ.”


Chờ tiễn họ lên xe xong, Trình Diên tiện thể ra ngoài mua chút trái cây, đi được một đoạn thì gặp Dương Hạo vừa tan làm.


Trình Diên bước nhanh đến muốn gọi anh ấy, nhưng ngẫm nghĩ thấy chiếm dụng thời gian tan làm của người khác không hay cho lắm.


Thế là cô quay lại cửa hàng tiện lợi, mua một túi đồ ăn vặt và chặn Dương Hạo đang trên đường về nhà.


Là thư ký theo sếp nhiều năm, thời gian tan làm của Dương Hạo tuyệt đối không phải điều anh ấy có thể tự quyết định, khi bị Trình Diên chặn lại, anh ấy vô thức nghĩ rằng mình lại sắp nhận mệnh lệnh gì đó.


“Cô Trình, mời nói.”


Không ngờ Trình Diên lại giơ tay ra đưa túi đồ ăn vặt cho anh ấy.


Dương Hạo nhạy bén phát hiện ra, điều quan trọng nhất là cô thể hiện một vẻ mặt mà anh ấy chưa từng nhìn thấy trên gương mặt của Trì Nghiễn Hành.


——Cảm giác tội lỗi vì đã làm phiền người ta tan làm.


“Thư ký Dương, tôi có thể chiếm dụng của anh 10 phút không?”



Trong quán cà phê dưới lầu bệnh viện.


Vì một vẻ mặt mà người làm thuê thấp bé như thư ký Dương bỗng dấy lên trong lòng thứ ánh sáng của chính nghĩa. Từ nay về sau hình tượng của Trình Diên bỗng chốc trở nên cao cả và huy hoàng.


Ánh mắt anh ấy kiên định, suýt nữa đã chắp tay mà nói ra câu “Kẻ hèn này nhất định biết gì sẽ nói hết, không giấu diếm một lời.”


Dương Hạo: “Cô muốn hỏi gì thì cứ nói.”


Anh ấy quá thẳng thắn, Trình Diên lại thấy hơi ngại.



……


Thư ký Dương im lặng bưng ly cà phê lên, nhấp một ngụm.


Nửa tiếng trước, trong phòng bệnh.


Dương Hạo hỏi: “Sếp Trì, chúng ta không nói cho ông cụ Trì biết về vụ tai nạn này sao?”


Trì Nghiễn Hành ngẩng đầu liếc anh ấy: “Cậu có chứng cứ không?”


Dương Hạo nghẹn lời.


“Nhưng hai ngày trước mấy vị giám đốc đến thăm sếp, rõ ràng là đã nhận được tin tức trước.”


Lời này là nói về mấy người chú của Trì Nghiễn Hành, đến cả người ngoài như anh ấy cũng nhìn ra được mấy con cáo già đó rõ ràng đến để xem kịch vui. Ngoài miệng thì nói quan tâm sức khỏe của sếp anh ấy, nhưng trong lời lẽ chỉ toàn mỉa mai châm biếm.


Đáng tiếc họ lại là người một nhà, vì tranh giành quyền lực mà không ngần ngại dồn người khác vào đường cùng.


Trì Nghiễn Hành: “Bây giờ thông tin phát triển, truyền thông tràn lan, biết chút chuyện cũng không khó, không nói lên được điều gì.”


Dương Hạo còn muốn nói gì đó.


Nhưng Trì Nghiễn Hành tiếp lời: “Đã nhiều năm rồi ông cụ không hỏi đến chuyện công ty, có rất nhiều chuyện không phải ông ấy muốn quản là quản được, nói cho ông ấy biết cũng chỉ thêm phiền.” Anh lật vài trang tài liệu, “Hơn nữa chuyện này cũng không được phép nói với Trình Diên, đừng lôi cô ấy vào.”


“Hiểu rồi, sếp Trì.”


Vì thế Dương Hạo nuốt một ngụm cà phê, cẩn thận hỏi: “Cô Trình hỏi về chuyện mấy vị giám đốc đến thăm hôm kia sao?”


“Đúng vậy, hình như họ là người thân của Trì Nghiễn Hành.”


Đâu chỉ là người thân, đó là chú ruột của sếp Trì, là em ruột của bố anh, càng là kẻ thù tranh giành công ty đến mức liều mạng.


Nghĩ như thế thì sếp của anh ấy cũng thật đáng thương, chưa kể đến chuyện mất bố mẹ từ sớm, lại còn để lại cơ nghiệp lớn như vậy cho anh trông coi. Người ngoài thì nhăm nhe như hổ rình mồi, còn phải đối phó với người lớn trong nhà mình.


Dương Hạo thầm thở dài, vị trí tổng giám đốc còn không ổn định bằng một thư ký nhỏ như anh ấy.


Dương Hạo thầm cảm thấy bi thương cho sếp, nhưng bi thương thì bi thương, anh ấy của giờ phút này đã không còn là anh ấy của năm phút trước nữa.


Ví dụ như anh ấy đã sớm quên ơn Trình Diên tặng đồ ăn vặt, ngược lại nhớ rất rõ ai là người trả lương cho mình.


Dương Hạo bình tĩnh, kiên định nói: “Cô Trình không cần lo lắng, vết thương của sếp sẽ sớm khỏi thôi.”


……


Trình Diên: Lúc nãy tôi hỏi chuyện này à?


Có lẽ là nói chưa đủ rõ ràng, cô đổi sang một cách nói thẳng thắn hơn.


“Vậy vụ tai nạn của anh ấy có thật sự là một vụ tai nạn không?”


Dương Hạo: “Đúng vậy, sau khi báo cảnh sát chúng tôi đã xem xét camera giám sát, một chiếc xe tải nhỏ màu trắng vì tài xế lái xe khi mệt mỏi nên đã vượt đèn đỏ, đúng lúc đâm vào xe của sếp.”


Lý do thoái thác này giống với những gì Kha Húc Dương đã nói.


Dương Hạo thấy cô vẫn có chút nghi ngờ, ngẫm nghĩ hồi lâu mới mở miệng khuyên nhủ: “Nếu cô Trình lo lắng, thật ra có thể hỏi thẳng sếp.”



Quán cà phê ngoài trời, bên ngoài có gió thổi qua, đá trong ly cà phê đá đã tan hết.


Dương Hạo im lặng hồi lâu, đối diện với cô gái nhạy cảm và thông minh này, anh ấy đã chọn một câu trả lời hoàn hảo không kẽ hở.


“Vậy có nghĩa là lời sếp nói chính là sự thật.”



Khi cô quay trở lại phòng bệnh, Trì Nghiễn Hành đang gọi điện thoại, hình như đang từ chối người bên kia.


“Không đi, không rảnh.”


“Không có cửa.”


Trình Diên đẩy cửa vào, anh ngước lên nhìn cô.


Vốn định đợi anh gọi điện xong rồi hỏi xem anh muốn ăn gì, nhưng Trì Nghiễn Hành lại đưa điện thoại đến trước mặt cô.


“Cô ấy ở đây, cậu tự hỏi đi.”


“Ê cái cậu này——”


Điện thoại đang bật loa ngoài, là giọng của Kha Húc Dương.


Trình Diên nhìn anh với vẻ nghi ngờ.


“Kha Húc Dương muốn đi du lịch Bắc Âu, hỏi chúng ta có đi không.”


“Đi bao lâu?”


Đầu dây bên kia nói: “Chỉ ở lại một tháng thôi, sẽ không mất quá nhiều thời gian của em, yên tâm đi!”


Trình Diên nhìn Trì Nghiễn Hành: “Thế không được, một tháng dài quá, em không có nhiều ngày nghỉ đến vậy, em còn phải đi làm.”


Nói rồi cô chỉ vào điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy không đi làm à?”


Trì Nghiễn Hành: “Nghỉ việc rồi.”


……


Cậu ấm Kha tự do như gió, không chịu nổi những ngày tháng khổ sở phải đi làm chấm công. Trong một phút bốc đồng anh ấy đã mua một chiếc máy bay tư nhân, định bay đến Bắc Âu du ngoạn một vòng, bước đầu tiên là lấy Trì Nghiễn Hành ra thử nghiệm.


Kha Húc Dương hỏi: “Em làm ở đâu?”


“Ở Lam Dịch, vẫn là thực tập sinh.”


“Ơ, thế không phải là công ty nhà mình rồi sao? Trì súc sinh kia trả lương cho em bao nhiêu?”


Trì súc sinh mặt mày đen lại.


“Hai nghìn.”


“Một ngày hai nghìn thì còn coi được! Một tháng là sáu vạn, không ngờ cậu ấy cũng hào phóng phết.”


Chắc chắn cậu ấm Kha không thể hiểu lương một tháng hai nghìn là khái niệm gì. Sau khi tốt nghiệp Đại học, anh ấy chuyên tâm lái máy bay, công ty anh ấy làm cũng là của nhà, anh ấy vốn chẳng để mắt đến vài ba đồng lương ít ỏi đó.



Trì Nghiễn Hành không nhịn được: “Tôi vừa gặp tai nạn xong thì cậu định đi chơi ngay, còn chưa biết chắc bao giờ tôi mới khỏe lại mà.”


“Đừng giả bộ nữa, vết thương ở bụng cậu tôi dám cá chỉ hai tuần là khỏi! Vậy chốt nhé, hai tuần nữa chúng ta khởi hành!”


Trình Diên nghe vậy bỗng cảm thấy lo lắng.


“Như vậy sao được, lãnh đạo chắc chắn sẽ không cho phép em nghỉ một tháng, hơn nữa như vậy không công bằng với đồng nghiệp.”


Nếu cô đi, phần việc của cô sẽ phải do người khác gánh vác.


Kha Húc Dương khó hiểu, “Nhưng đó là công ty của nhà hai người mà?”


Trình Diên lo lắng giải thích với anh ấy: “Nhưng người khác đâu có biết……”


Một khoảng im lặng kéo dài.


Kha Húc Dương yếu ớt hỏi: “……Đôi vợ chồng son đang chơi trò gì đấy?”


Anh ấy gầm lên bất lực, chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Này em, có chỗ dựa lớn như vậy sao không dùng? Dù chồng em có hơi xấu tính, có hơi lạnh lùng nhưng vẫn có tiếng nói mà? Hóa ra bấy lâu nay, cả công ty chẳng ai biết một thực tập sinh như em lại là vợ tổng giám đốc sao?”


Chủ đề bị kéo đi xa, Trì Nghiễn Hành bên này đã mất kiên nhẫn, “Cậu rảnh rỗi quá rồi phải không?”


Anh dùng ngón tay ấn cúp điện thoại.


Chuyện đi du lịch còn chưa có kết luận, trong phòng bệnh lại im lặng trước.


Trình Diên: “Anh…… muốn ăn chút gì không?”


“Gì cũng được.”


Cô ở bên cạnh chọn đồ ăn, Trì Nghiễn Hành tựa vào đầu giường đọc tài liệu.


Vài phút sau, điện thoại rung lên, Trì Nghiễn Hành nhấn mở.


Kha Húc Dương:Không phải tôi nói đâu nhé, không lẽ cậu lăn lộn mấy năm trời mà không có nổi một danh phận? Đừng trách anh em cười cậu, Lương Tư Văn cũng làm ở công ty nhà tôi, cả công ty từ trên xuống dưới, chỉ cần có một con chuột không biết cô ấy là bạn gái tôi thì tôi sẽ mang một chai rượu đến ngồi xổm xuống lảm nhảm với nó. Còn cậu, cậu đúng là có bản lĩnh. (Ngón tay cái) (Ngón tay cái)


Trên màn hình, đối phương vẫn đang gõ chữ.


Một tiếng cạch vang lên, điện thoại tắt màn hình, phản chiếu vẻ mặt không vui của chàng trai.


Anh liếc nhìn Trình Diên đang chăm chú nhìn điện thoại.


“Người khác đâm thọc sau lưng chồng em kìa.”


Cái đầu nhỏ quay lại.


“Hả?”


Cô vừa mới thất thần, không hiểu lời anh nói, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy trong câu chữ của anh có cảm xúc gì đó là lạ.


Giống như là tủi thân.


Ánh mắt Trình Diên đầy vẻ nghi ngờ.


Trì Nghiễn Hành nói: “Em còn không định cho anh một danh phận sao?”


  


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 31: Âm mưu – “Vậy vụ tai nạn của anh ấy có thật sự là một vụ tai nạn không?”
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...