Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chương 29: Chăm sóc – Tổng giám đốc là một nghề nguy hiểm
138@-
Bây giờ đã là tháng Ba, ven đường liễu rụng bay lả tả, lơ lửng như những con sứa trắng nhỏ trôi dạt trên biển, sau đó lại bị chiếc taxi đang lao nhanh đụng trúng và dính chặt trên kính xe.
Trình Diên ngồi ở ghế sau taxi, lo lắng nhìn tình hình giao thông tắc nghẽn phía trước, nhổm người về đằng trước.
“Chú tài xế ơi, còn khoảng bao lâu nữa thì tới?”
“Còn khoảng 10 phút nữa thôi, đừng sốt ruột mà cô bé, vừa có tai nạn trên con đường này nên hơi tắc đường.”
Sao lại không sốt ruột cho được?
Dương Hạo nói xong vài câu đã vội vàng cúp máy, cô gọi lại thì chỉ nghe tiếng máy bận. Cô lại không dám gọi về nhà ông bà nội, cứ nghĩ mãi mà không có ai để hỏi.
Trình Diên chỉnh âm lượng nhạc chuông điện thoại lên mức cao nhất, vì sợ sẽ bỏ lỡ một cuộc gọi nào đó.
Thấy sắc mặt cô thật sự không tốt, chú tài xế nhìn qua gương chiếu hậu và an ủi: “Cô bé đừng căng thẳng, sắp đến!”
“Cháu có phải sinh viên không? Đi bệnh viện thăm người nhà à?”
“Vâng, là chồng cháu gặp chuyện.”
Chú tài xế khá ngạc nhiên, thoáng nhìn ra sau: “Thật sự không nhìn ra, tuổi còn trẻ vậy mà đã kết hôn.”
Nếu là lúc trước thì Trình Diên nhất định sẽ sẵn lòng trò chuyện với chú ấy thêm vài câu, nhưng bây giờ cô thật sự không có tâm trạng đó.
Khi Dương Hạo nói ra mấy từ “Cấp cứu” và “Bệnh viện”, đầu óc cô đã trống rỗng ngay lập tức.
Nhưng lại không thể gọi được cho ai.
Sáng nay hai người cùng đến công ty đi làm như bình thường, Trì Nghiễn Hành chỉ nói buổi trưa phải đi đến một khu bất động sản mới phát triển, còn đồng ý chiều nay sẽ đi xem phim với cô.
Đang yên đang lành sao lại phải vào bệnh viện cấp cứu?
Dương Hạo không nói gì trong điện thoại, cô càng thêm hoảng hốt, chẳng thể kiểm soát nỗi mà suy đoán đủ mọi khả năng.
Chiếc taxi di chuyển chậm chạp, cô hoang mang lo sợ ngồi phía sau, hai tay không ngừng run rẩy. Cô cứ liên tục làm mới tin tức trong thành phố, hy vọng có thể thấy được một chút tin tức về anh.
Nhưng trong lòng Trình Diên cũng hiểu rõ, những nhà giàu có như nhà họ Trì nếu gặp chuyện không may thì việc đầu tiên sẽ làm là vội vàng dìm tin tức.
Nhất định phần tin tức sẽ không cho cô biết sự thật.
Cách bệnh viện còn hai ba trăm mét, đèn hậu của chiếc xe đằng trước sáng lên, đã ùn tắc thành một hàng dài màu đỏ.
Cuối cùng Trình Diên không còn kiên nhẫn nữa nên bảo chú tài xế dừng xe ở đây, cô tự chạy đến.
Cô vơ lấy túi xách mở cửa xuống xe, luống cuống tay chân, chú tài xế đằng sau hét lớn gọi cô mới nhớ ra còn chưa trả tiền, lại vội vàng quay lại quét mã cho người ta.
Đến cổng bệnh viện, đúng lúc nhận được điện thoại của Dương Hạo.
Chắc hẳn Dương Hạo đã vào trong, đầu dây bên kia đã yên tĩnh hơn, bảo cô đến phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng cao nhất.
Cúp điện thoại, Trình Diên lại vội vã chạy vào thang máy.
Trên chiếc sofa bên ngoài phòng bệnh, Trì Dật Nhiên và Kha Húc Dương đang ngồi nghịch điện thoại.
Trì Dật Nhiên vốn hoạt bát hiếu động, lúc này lại im lặng ngoan ngoãn, thấy cô chạy đến thì gọi lớn, “Chị dâu.”
Kha Húc Dương đứng dậy, bước đến an ủi: “Em đừng lo lắng, người đang ở trong đó, vẫn ổn.”
Cô chạy một mạch đến đây nên mặt hơi đỏ, thở hổn hển, “Cấp cứu xong rồi sao?”
Kha Húc Dương và Trì Dật Nhiên nhìn nhau, đều khó hiểu.
“Cái cậu Dương Hạo này truyền đạt tin tức kiểu gì vậy? Không phải cấp cứu cho cậu ấy, mà là cấp cứu cho tài xế.” Kha Húc Dương nói, “Chuyện này chỉ là một tai nạn, em đừng nghĩ nhiều, có một chiếc xe tải nhỏ, tài xế lái xe lúc mệt mỏi nên vượt đèn đỏ đâm vào chiếc Maybach của cậu ấy.”
Trình Diên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy anh ấy không sao chứ?”
“Không sao, chỉ bị xây xước da thôi, hai ngày là khỏi. Đợi lát nữa em vào thăm, bây giờ bên trong có người nên không tiện.”
Nghe anh ấy nói vậy, trái tim treo lơ lửng của Trình Diên cuối cùng cũng có chỗ dựa, bông liễu bay lơ lửng giữa không trung nay đã rơi xuống đất, mọi thứ đã trở lại bình yên.
Trì Dật Nhiên đứng cạnh cũng an ủi: “Chị dâu đừng lo, lát nữa chúng ta cùng vào thăm.”
Cô nhắm mắt lại, cố gắng thở ra một hơi, cả người cô lập tức thả lỏng, ngã khuỵu xuống sofa.
Không giống sự đông đúc ồn ào ở tầng dưới, phòng chăm sóc đặc biệt ở cuối hành lang yên tĩnh không một tiếng động. Cửa kim loại đóng chặt, chỉ có duy nhất tấm rèm che trên cửa kính, không thể nhìn thấy bên trong.
Trình Diên ngồi một lúc lại bắt đầu lo lắng, đành đứng dậy đi qua đi lại trên hành lang.
Ban đầu cô còn chưa hiểu câu “Bây giờ không tiện” trong lời của Kha Húc Dương là có ý gì, cho đến khi đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên.
Trình Diên lập tức nhìn về phía cửa, cánh cửa được kéo mở từ bên trong, có bốn, năm người đàn ông trung niên bước ra.
Bọn họ mặc vest đen đồng nhất, phong thái của giới tinh hoa nơi công sở, nhưng khí thế của họ áp đảo, thật sự không giống cấp dưới vào thăm.
Người đàn ông dẫn đầu liếc mắt nhìn Trình Diên đang đứng ở cửa.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô có chút nghi ngờ mình quá nhạy cảm, cứ vô cớ cảm thấy trong ánh mắt của người đàn ông đó có chút khinh thường.
Không biết mấy người này là ai, cô không dám mạo muội mở lời, nhưng vì phép lịch sự nên vẫn gật đầu chào hỏi.
Ngược lại, Trì Dật Nhiên bên cạnh phản ứng cực nhanh, biết Trình Diên có thể không quen nhóm người này nên chủ động mở lời.
“Chào chú Hai, chào chú Ba.” Lại kéo cô tới giới thiệu, “Đây là chị dâu của cháu.”
Trình Diên lập tức hiểu ra, vội tiến lên chào hỏi.
Người đàn ông chỉ ừh khẽ và sải bước bỏ đi mà không thèm ngước mắt lên nhìn, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
Kha Húc Dương kéo Trì Dật Nhiên lại, nói với Trình Diên: “Em vào trước đi, bọn anh đợi thêm chút.”
Cô nói cảm ơn rồi đi vào đóng cửa lại.
Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cô là Trì Nghiễn Hành đang nằm trên giường bệnh.
Anh đã cởi bộ vest nghiêm túc và thay bằng bộ quần áo bệnh nhân màu xanh trắng mềm mại được may riêng.
Anh toát lên vẻ yếu ớt.
Nhưng khi thấy cô, anh lập tức nở nụ cười.
“Lại đây, để anh ôm một cái.”
Trình Diên đứng ở cửa không động đậy, cụp mi xuống, môi mím chặt.
“Sao lại thế này……”
Thấy cô căng thẳng, mày cũng nhíu chặt.
Trì Nghiễn Hành cong môi, vẫy tay nói đùa: “Tổng giám đốc vốn dĩ là một nghề nguy hiểm.”
Cằm Trình Diên căng lên: “Không buồn cười chút nào.”
Vừa nhìn thấy anh, mắt Trình Diên như bị phủ một lớp hơi nước, nói thêm mấy câu nữa là có thể vắt ra nước.
Cô kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh mà giọng đầy xót xa.
“Anh có đau không?”
Trì Nghiễn Hành lắc đầu: “Có thuốc tê rồi, không đau chút nào.”
Bác sĩ nói cơ thể anh không có gì đáng ngại, chỉ bị va chạm nhẹ. Cánh tay anh bị hai vết rách, chân phải cũng bị thương nhưng nghiêm trọng nhất là bụng trái, bị mảnh kính xe sắc nhọn đâm vào phải khâu 7 mũi.
“Kha Húc Dương nói với em là anh chỉ bị xước da thôi, em còn tin là thật.” Trình Diên thút thít.
Kết quả bây giờ, cánh tay anh quấn băng gạc dày cộm, phần chân phải lộ ra những vết xước ghê rợn, đầu gối bầm tím một mảng lớn, trên trán anh cũng rỉ máu, vừa nhìn là biết bị thương không nhẹ.
Trình Diên lau nước mắt, kiên định nhìn anh và nói: “Em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
“Nói cứ như anh không còn sống được bao lâu vậy.”
Cô trách móc: “Anh nói gì vậy.”
Trì Nghiễn Hành xoa đầu cô, an ủi: “Em không đi làm à?”
“Em đã nhờ đồng nghiệp xin nghỉ giúp, lát nữa em sẽ tự nói với quản lý xin nghỉ hai ngày, chuyên tâm chăm sóc anh.”
Trì Nghiễn Hành hài lòng: “Vậy xem ra lần này anh bị thương cũng đáng, lại khiến cô nàng nghiện công việc như em chịu bỏ việc.”
Trình Diên nhíu mày: “Anh lại nói linh tinh nữa rồi đó.”
“Được rồi không trêu em nữa, em về nhà giúp anh lấy quần áo nha.”
Bác sĩ nói tốt nhất nên ở lại theo dõi một tuần, vậy thì phải chuẩn bị vài bộ quần áo để thay.
Trình Diên gật đầu: “Ngoài quần áo ra còn cần thứ gì khác không?”
“Vậy thì gọi Kha Húc Dương vào, anh có chuyện muốn nói riêng với cậu ấy.”
Người bên ngoài cứ như có linh cảm, gõ lên cửa hai cái.
Kha Húc Dương thò đầu vào nhìn quanh, như xem kịch vui: “Đôi vợ chồng son chuyện trò xong chưa?”
Chắc vừa rồi anh ấy không nghe được gì đâu nhỉ… Trình Diên hơi ngượng ngùng ho khan một tiếng, vội nói: “Em đi soạn đồ cho anh đây.”
Chàng trai mỉm cười, gật đầu.
Trình Diên vừa ra khỏi cửa đã thấy Trì Dật Nhiên – người vẫn ngồi trên sofa, lúc này đang bận chơi game, bên cạnh lại có thêm Kha Viễn Gia.
Cậu ấy vừa xuống cửa hàng tiện lợi tầng dưới mua về không ít đồ ăn vặt, chất đống trên bàn. Hai người họ cúi đầu, người nào người nấy đều chăm chú chơi game, ngay cả khi Trình Diên ra ngoài cũng không nhận ra.
Đến khi Kha Viễn Gia liếc thấy cô và huých tay vào cô nàng nghiện game bên cạnh, Trì Dật Nhiên mới đột nhiên ngẩng đầu.
“Chị dâu, anh trai em không sao chứ?”
Trình Diên nói: “Bị thương ngoài da một chút, khâu vài mũi, bác sĩ nói phải nhập viện theo dõi, lát nữa em vào xem thử nha.”
Ngoài miệng thì nói quan tâm nhưng nghe cô nói xong Trì Dật Nhiên lại nhanh chóng cúi đầu chơi game, dù vậy vẫn không quên an ủi Trình Diên.
“Chị dâu đừng lo, tổng giám đốc vốn dĩ là một nghề nguy hiểm……”
Về đến nhà, Trình Diên chuẩn bị quần áo và tài liệu công việc cùng với đồ dùng vệ sinh cá nhân thông thường của anh mang đến bệnh viện.
Khi cô quay trở lại phòng bệnh, Kha Húc Dương vẫn còn ở bên trong, cô chỉ nghe được hình như Trì Nghiễn Hành có nói một câu “Trước hết cứ dìm chuyện này xuống, vẫn chưa đến lúc.”
Khi cô đẩy cửa vào, hai người lập tức im bặt và không nhắc lại nữa.
Trì Nghiễn Hành quay đầu nhìn cô: “Quay lại nhanh vậy, mang đủ hết chưa?”
“Vâng, mang đến hết rồi, anh xem đi.”
Sau khi về nhà, Trình Diên dọn dẹp quần áo của anh một lượt, phối thành năm sáu bộ rồi cho vào túi, vừa định đi thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Có phải cũng nên mang theo q**n l*t không?
Nghĩ đến đây cô còn hơi do dự, nếu không được thì ra ngoài mua cho anh loại dùng một lần.
Không được.
Ý nghĩ này vừa nảy ra ngay lập tức bị cô b*p ch*t.
Thời sự thường xuyên đưa tin, tình trạng sản xuất q**n l*t dùng một lần ở một nhà máy gia công nào đó rất hỗn loạn.
Vậy cũng không thể để anh vườn không nhà trống được.
Trình Diên vẫn đỏ mặt, tìm trong phòng ngủ một lúc lâu, cô kéo ngăn kéo dưới cùng ra, vớ đại một nắm rồi nhét vào túi, sau đó lại bỏ thêm vài bộ quần áo lên trên để che giấu.
Đợi anh và Kha Húc Dương nói chuyện xong, đúng lúc có y tá gõ cửa đến thay thuốc.
Vì tính riêng tư, cô y tá nói một câu như thường lệ: “Bệnh nhân thay thuốc, cô có thể tránh ra ngoài một chút.”
Trình Diên vốn rất nghe lời, cô kéo cửa quay người định bước ra.
Không ngờ Trì Nghiễn Hành trên giường bệnh lại mở miệng nói thẳng: “Không cần tránh đi, đây là người nhà tôi.”
Lúc này cô y tá mới phản ứng lại: “Ồ, vậy không cần ra ngoài.”
Tuy không phải chưa từng thấy qua, nhưng ở nhà mình và ở bên ngoài vẫn có sự khác biệt.
Huống hồ ở đây còn có người ngoài.
Trình Diên giận dỗi lườm anh và bước ra ngoài với vành tai đỏ ửng.
“Em ra ngoài đợi.”
Sau khi thay thuốc xong, y tá bắt đầu nói những điều cần chú ý.
Không được đụng nước, không được ăn chua cay, không được ăn hải sản, Trình Diên ở bên cạnh ghi nhớ từng điều một vô cùng cẩn thận.
Cô không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, trước đây đều do Trì Nghiễn Hành chăm sóc cô nhiều hơn, lần này đến lượt cô rồi.
Trách nhiệm nặng nề, Trình Diên thầm hạ quyết tâm phải phát huy thật tốt.
Đợi y tá ra ngoài, cô đột nhiên nhớ đến chuyện trước đó, mở lời hỏi: “Mấy người bước ra khỏi phòng bệnh lúc nãy là chú ruột của anh sao?”
Trì Nghiễn Hành vốn đang nhìn điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô.
“Họ có nói chuyện với em không?”
Trình Diên lắc đầu: “Không nói chuyện với em, Tiểu Đường nói đó là chú của các anh.”
Cô lấy một quả táo từ trong túi ra, ngồi trước giường bệnh cẩn thận gọt vỏ: “Nhưng em có cảm giác tâm trạng của họ hình như không được tốt lắm.”
“Không cần bận tâm, bọn họ chẳng có thái độ tốt với ai cả.” Trì Nghiễn Hành lạnh lùng nói.
“Dạ, em biết rồi.”
Suốt một buổi chiều Trình Diên đều ngoan ngoãn ngồi trước giường bệnh, gọt táo xong lại bắt đầu bóc cam, bóc cam xong lại bắt đầu rửa nho.
“Bác sĩ nói phải bổ sung nhiều vitamin.”
Cô không biết cách chăm sóc bệnh nhân, nhưng là người vô cùng nghe lời, đặc biệt là lời của bác sĩ.
Vì thế trong vòng nửa tiếng, Trì Nghiễn Hành đã ăn không dưới bốn loại trái cây.
Quần áo là do cô tự tay gấp, nước được đưa đến tận miệng, cô chăm sóc anh chu đáo từng ly từng tí.
Nếu không phải vì bác sĩ không cho phép anh ngồi lâu, Trình Diên còn định bê bàn nhỏ đến để anh đặt máy tính xem phim.
“Anh có muốn uống nước không?”
“Có muốn đi vệ sinh không?”
“Có muốn nằm nghỉ một lát không?”
Đợi đến khi cô rót ly nước thứ 5, cuối cùng Trì Nghiễn Hành cũng không nhịn được nữa mà giữ chặt bàn tay đang cầm ly của cô.
“Thôi, thật sự uống không nổi nữa rồi.”
Lúc này Trình Diên mới phản ứng lại, ồ lên rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh: “Thật ngại quá.”
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bây giờ đã là tháng Ba, ven đường liễu rụng bay lả tả, lơ lửng như những con sứa trắng nhỏ trôi dạt trên biển, sau đó lại bị chiếc taxi đang lao nhanh đụng trúng và dính chặt trên kính xe.
Trình Diên ngồi ở ghế sau taxi, lo lắng nhìn tình hình giao thông tắc nghẽn phía trước, nhổm người về đằng trước.
“Chú tài xế ơi, còn khoảng bao lâu nữa thì tới?”
“Còn khoảng 10 phút nữa thôi, đừng sốt ruột mà cô bé, vừa có tai nạn trên con đường này nên hơi tắc đường.”
Sao lại không sốt ruột cho được?
Dương Hạo nói xong vài câu đã vội vàng cúp máy, cô gọi lại thì chỉ nghe tiếng máy bận. Cô lại không dám gọi về nhà ông bà nội, cứ nghĩ mãi mà không có ai để hỏi.
Trình Diên chỉnh âm lượng nhạc chuông điện thoại lên mức cao nhất, vì sợ sẽ bỏ lỡ một cuộc gọi nào đó.
Thấy sắc mặt cô thật sự không tốt, chú tài xế nhìn qua gương chiếu hậu và an ủi: “Cô bé đừng căng thẳng, sắp đến!”
“Cháu có phải sinh viên không? Đi bệnh viện thăm người nhà à?”
“Vâng, là chồng cháu gặp chuyện.”
Chú tài xế khá ngạc nhiên, thoáng nhìn ra sau: “Thật sự không nhìn ra, tuổi còn trẻ vậy mà đã kết hôn.”
Nếu là lúc trước thì Trình Diên nhất định sẽ sẵn lòng trò chuyện với chú ấy thêm vài câu, nhưng bây giờ cô thật sự không có tâm trạng đó.
Khi Dương Hạo nói ra mấy từ “Cấp cứu” và “Bệnh viện”, đầu óc cô đã trống rỗng ngay lập tức.
Nhưng lại không thể gọi được cho ai.
Sáng nay hai người cùng đến công ty đi làm như bình thường, Trì Nghiễn Hành chỉ nói buổi trưa phải đi đến một khu bất động sản mới phát triển, còn đồng ý chiều nay sẽ đi xem phim với cô.
Đang yên đang lành sao lại phải vào bệnh viện cấp cứu?
Dương Hạo không nói gì trong điện thoại, cô càng thêm hoảng hốt, chẳng thể kiểm soát nỗi mà suy đoán đủ mọi khả năng.
Chiếc taxi di chuyển chậm chạp, cô hoang mang lo sợ ngồi phía sau, hai tay không ngừng run rẩy. Cô cứ liên tục làm mới tin tức trong thành phố, hy vọng có thể thấy được một chút tin tức về anh.
Nhưng trong lòng Trình Diên cũng hiểu rõ, những nhà giàu có như nhà họ Trì nếu gặp chuyện không may thì việc đầu tiên sẽ làm là vội vàng dìm tin tức.
Nhất định phần tin tức sẽ không cho cô biết sự thật.
Cách bệnh viện còn hai ba trăm mét, đèn hậu của chiếc xe đằng trước sáng lên, đã ùn tắc thành một hàng dài màu đỏ.
Cuối cùng Trình Diên không còn kiên nhẫn nữa nên bảo chú tài xế dừng xe ở đây, cô tự chạy đến.
Cô vơ lấy túi xách mở cửa xuống xe, luống cuống tay chân, chú tài xế đằng sau hét lớn gọi cô mới nhớ ra còn chưa trả tiền, lại vội vàng quay lại quét mã cho người ta.
Đến cổng bệnh viện, đúng lúc nhận được điện thoại của Dương Hạo.
Chắc hẳn Dương Hạo đã vào trong, đầu dây bên kia đã yên tĩnh hơn, bảo cô đến phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng cao nhất.
Cúp điện thoại, Trình Diên lại vội vã chạy vào thang máy.
Trên chiếc sofa bên ngoài phòng bệnh, Trì Dật Nhiên và Kha Húc Dương đang ngồi nghịch điện thoại.
Trì Dật Nhiên vốn hoạt bát hiếu động, lúc này lại im lặng ngoan ngoãn, thấy cô chạy đến thì gọi lớn, “Chị dâu.”
Kha Húc Dương đứng dậy, bước đến an ủi: “Em đừng lo lắng, người đang ở trong đó, vẫn ổn.”
Cô chạy một mạch đến đây nên mặt hơi đỏ, thở hổn hển, “Cấp cứu xong rồi sao?”
Kha Húc Dương và Trì Dật Nhiên nhìn nhau, đều khó hiểu.
“Cái cậu Dương Hạo này truyền đạt tin tức kiểu gì vậy? Không phải cấp cứu cho cậu ấy, mà là cấp cứu cho tài xế.” Kha Húc Dương nói, “Chuyện này chỉ là một tai nạn, em đừng nghĩ nhiều, có một chiếc xe tải nhỏ, tài xế lái xe lúc mệt mỏi nên vượt đèn đỏ đâm vào chiếc Maybach của cậu ấy.”
Trình Diên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy anh ấy không sao chứ?”
“Không sao, chỉ bị xây xước da thôi, hai ngày là khỏi. Đợi lát nữa em vào thăm, bây giờ bên trong có người nên không tiện.”
Nghe anh ấy nói vậy, trái tim treo lơ lửng của Trình Diên cuối cùng cũng có chỗ dựa, bông liễu bay lơ lửng giữa không trung nay đã rơi xuống đất, mọi thứ đã trở lại bình yên.
Trì Dật Nhiên đứng cạnh cũng an ủi: “Chị dâu đừng lo, lát nữa chúng ta cùng vào thăm.”
Cô nhắm mắt lại, cố gắng thở ra một hơi, cả người cô lập tức thả lỏng, ngã khuỵu xuống sofa.
Không giống sự đông đúc ồn ào ở tầng dưới, phòng chăm sóc đặc biệt ở cuối hành lang yên tĩnh không một tiếng động. Cửa kim loại đóng chặt, chỉ có duy nhất tấm rèm che trên cửa kính, không thể nhìn thấy bên trong.
Trình Diên ngồi một lúc lại bắt đầu lo lắng, đành đứng dậy đi qua đi lại trên hành lang.
Ban đầu cô còn chưa hiểu câu “Bây giờ không tiện” trong lời của Kha Húc Dương là có ý gì, cho đến khi đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên.
Trình Diên lập tức nhìn về phía cửa, cánh cửa được kéo mở từ bên trong, có bốn, năm người đàn ông trung niên bước ra.
Bọn họ mặc vest đen đồng nhất, phong thái của giới tinh hoa nơi công sở, nhưng khí thế của họ áp đảo, thật sự không giống cấp dưới vào thăm.
Người đàn ông dẫn đầu liếc mắt nhìn Trình Diên đang đứng ở cửa.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô có chút nghi ngờ mình quá nhạy cảm, cứ vô cớ cảm thấy trong ánh mắt của người đàn ông đó có chút khinh thường.
Không biết mấy người này là ai, cô không dám mạo muội mở lời, nhưng vì phép lịch sự nên vẫn gật đầu chào hỏi.
Ngược lại, Trì Dật Nhiên bên cạnh phản ứng cực nhanh, biết Trình Diên có thể không quen nhóm người này nên chủ động mở lời.
“Chào chú Hai, chào chú Ba.” Lại kéo cô tới giới thiệu, “Đây là chị dâu của cháu.”
Trình Diên lập tức hiểu ra, vội tiến lên chào hỏi.
Người đàn ông chỉ ừh khẽ và sải bước bỏ đi mà không thèm ngước mắt lên nhìn, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
Kha Húc Dương kéo Trì Dật Nhiên lại, nói với Trình Diên: “Em vào trước đi, bọn anh đợi thêm chút.”
Cô nói cảm ơn rồi đi vào đóng cửa lại.
Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cô là Trì Nghiễn Hành đang nằm trên giường bệnh.
Anh đã cởi bộ vest nghiêm túc và thay bằng bộ quần áo bệnh nhân màu xanh trắng mềm mại được may riêng.
Anh toát lên vẻ yếu ớt.
Nhưng khi thấy cô, anh lập tức nở nụ cười.
“Lại đây, để anh ôm một cái.”
Trình Diên đứng ở cửa không động đậy, cụp mi xuống, môi mím chặt.
“Sao lại thế này……”
Thấy cô căng thẳng, mày cũng nhíu chặt.
Trì Nghiễn Hành cong môi, vẫy tay nói đùa: “Tổng giám đốc vốn dĩ là một nghề nguy hiểm.”
Cằm Trình Diên căng lên: “Không buồn cười chút nào.”
Vừa nhìn thấy anh, mắt Trình Diên như bị phủ một lớp hơi nước, nói thêm mấy câu nữa là có thể vắt ra nước.
Cô kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh mà giọng đầy xót xa.
“Anh có đau không?”
Trì Nghiễn Hành lắc đầu: “Có thuốc tê rồi, không đau chút nào.”
Bác sĩ nói cơ thể anh không có gì đáng ngại, chỉ bị va chạm nhẹ. Cánh tay anh bị hai vết rách, chân phải cũng bị thương nhưng nghiêm trọng nhất là bụng trái, bị mảnh kính xe sắc nhọn đâm vào phải khâu 7 mũi.
“Kha Húc Dương nói với em là anh chỉ bị xước da thôi, em còn tin là thật.” Trình Diên thút thít.
Kết quả bây giờ, cánh tay anh quấn băng gạc dày cộm, phần chân phải lộ ra những vết xước ghê rợn, đầu gối bầm tím một mảng lớn, trên trán anh cũng rỉ máu, vừa nhìn là biết bị thương không nhẹ.
Trình Diên lau nước mắt, kiên định nhìn anh và nói: “Em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
“Nói cứ như anh không còn sống được bao lâu vậy.”
Cô trách móc: “Anh nói gì vậy.”
Trì Nghiễn Hành xoa đầu cô, an ủi: “Em không đi làm à?”
“Em đã nhờ đồng nghiệp xin nghỉ giúp, lát nữa em sẽ tự nói với quản lý xin nghỉ hai ngày, chuyên tâm chăm sóc anh.”
Trì Nghiễn Hành hài lòng: “Vậy xem ra lần này anh bị thương cũng đáng, lại khiến cô nàng nghiện công việc như em chịu bỏ việc.”
Trình Diên nhíu mày: “Anh lại nói linh tinh nữa rồi đó.”
“Được rồi không trêu em nữa, em về nhà giúp anh lấy quần áo nha.”
Bác sĩ nói tốt nhất nên ở lại theo dõi một tuần, vậy thì phải chuẩn bị vài bộ quần áo để thay.
Trình Diên gật đầu: “Ngoài quần áo ra còn cần thứ gì khác không?”
“Vậy thì gọi Kha Húc Dương vào, anh có chuyện muốn nói riêng với cậu ấy.”
Người bên ngoài cứ như có linh cảm, gõ lên cửa hai cái.
Kha Húc Dương thò đầu vào nhìn quanh, như xem kịch vui: “Đôi vợ chồng son chuyện trò xong chưa?”
Chắc vừa rồi anh ấy không nghe được gì đâu nhỉ… Trình Diên hơi ngượng ngùng ho khan một tiếng, vội nói: “Em đi soạn đồ cho anh đây.”
Chàng trai mỉm cười, gật đầu.
Trình Diên vừa ra khỏi cửa đã thấy Trì Dật Nhiên – người vẫn ngồi trên sofa, lúc này đang bận chơi game, bên cạnh lại có thêm Kha Viễn Gia.
Cậu ấy vừa xuống cửa hàng tiện lợi tầng dưới mua về không ít đồ ăn vặt, chất đống trên bàn. Hai người họ cúi đầu, người nào người nấy đều chăm chú chơi game, ngay cả khi Trình Diên ra ngoài cũng không nhận ra.
Đến khi Kha Viễn Gia liếc thấy cô và huých tay vào cô nàng nghiện game bên cạnh, Trì Dật Nhiên mới đột nhiên ngẩng đầu.
“Chị dâu, anh trai em không sao chứ?”
Trình Diên nói: “Bị thương ngoài da một chút, khâu vài mũi, bác sĩ nói phải nhập viện theo dõi, lát nữa em vào xem thử nha.”
Ngoài miệng thì nói quan tâm nhưng nghe cô nói xong Trì Dật Nhiên lại nhanh chóng cúi đầu chơi game, dù vậy vẫn không quên an ủi Trình Diên.
“Chị dâu đừng lo, tổng giám đốc vốn dĩ là một nghề nguy hiểm……”
Về đến nhà, Trình Diên chuẩn bị quần áo và tài liệu công việc cùng với đồ dùng vệ sinh cá nhân thông thường của anh mang đến bệnh viện.
Khi cô quay trở lại phòng bệnh, Kha Húc Dương vẫn còn ở bên trong, cô chỉ nghe được hình như Trì Nghiễn Hành có nói một câu “Trước hết cứ dìm chuyện này xuống, vẫn chưa đến lúc.”
Khi cô đẩy cửa vào, hai người lập tức im bặt và không nhắc lại nữa.
Trì Nghiễn Hành quay đầu nhìn cô: “Quay lại nhanh vậy, mang đủ hết chưa?”
“Vâng, mang đến hết rồi, anh xem đi.”
Sau khi về nhà, Trình Diên dọn dẹp quần áo của anh một lượt, phối thành năm sáu bộ rồi cho vào túi, vừa định đi thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Có phải cũng nên mang theo q**n l*t không?
Nghĩ đến đây cô còn hơi do dự, nếu không được thì ra ngoài mua cho anh loại dùng một lần.
Không được.
Ý nghĩ này vừa nảy ra ngay lập tức bị cô b*p ch*t.
Thời sự thường xuyên đưa tin, tình trạng sản xuất q**n l*t dùng một lần ở một nhà máy gia công nào đó rất hỗn loạn.
Vậy cũng không thể để anh vườn không nhà trống được.
Trình Diên vẫn đỏ mặt, tìm trong phòng ngủ một lúc lâu, cô kéo ngăn kéo dưới cùng ra, vớ đại một nắm rồi nhét vào túi, sau đó lại bỏ thêm vài bộ quần áo lên trên để che giấu.
Đợi anh và Kha Húc Dương nói chuyện xong, đúng lúc có y tá gõ cửa đến thay thuốc.
Vì tính riêng tư, cô y tá nói một câu như thường lệ: “Bệnh nhân thay thuốc, cô có thể tránh ra ngoài một chút.”
Trình Diên vốn rất nghe lời, cô kéo cửa quay người định bước ra.
Không ngờ Trì Nghiễn Hành trên giường bệnh lại mở miệng nói thẳng: “Không cần tránh đi, đây là người nhà tôi.”
Lúc này cô y tá mới phản ứng lại: “Ồ, vậy không cần ra ngoài.”
Tuy không phải chưa từng thấy qua, nhưng ở nhà mình và ở bên ngoài vẫn có sự khác biệt.
Huống hồ ở đây còn có người ngoài.
Trình Diên giận dỗi lườm anh và bước ra ngoài với vành tai đỏ ửng.
“Em ra ngoài đợi.”
Sau khi thay thuốc xong, y tá bắt đầu nói những điều cần chú ý.
Không được đụng nước, không được ăn chua cay, không được ăn hải sản, Trình Diên ở bên cạnh ghi nhớ từng điều một vô cùng cẩn thận.
Cô không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, trước đây đều do Trì Nghiễn Hành chăm sóc cô nhiều hơn, lần này đến lượt cô rồi.
Trách nhiệm nặng nề, Trình Diên thầm hạ quyết tâm phải phát huy thật tốt.
Đợi y tá ra ngoài, cô đột nhiên nhớ đến chuyện trước đó, mở lời hỏi: “Mấy người bước ra khỏi phòng bệnh lúc nãy là chú ruột của anh sao?”
Trì Nghiễn Hành vốn đang nhìn điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô.
“Họ có nói chuyện với em không?”
Trình Diên lắc đầu: “Không nói chuyện với em, Tiểu Đường nói đó là chú của các anh.”
Cô lấy một quả táo từ trong túi ra, ngồi trước giường bệnh cẩn thận gọt vỏ: “Nhưng em có cảm giác tâm trạng của họ hình như không được tốt lắm.”
“Không cần bận tâm, bọn họ chẳng có thái độ tốt với ai cả.” Trì Nghiễn Hành lạnh lùng nói.
“Dạ, em biết rồi.”
Suốt một buổi chiều Trình Diên đều ngoan ngoãn ngồi trước giường bệnh, gọt táo xong lại bắt đầu bóc cam, bóc cam xong lại bắt đầu rửa nho.
“Bác sĩ nói phải bổ sung nhiều vitamin.”
Cô không biết cách chăm sóc bệnh nhân, nhưng là người vô cùng nghe lời, đặc biệt là lời của bác sĩ.
Vì thế trong vòng nửa tiếng, Trì Nghiễn Hành đã ăn không dưới bốn loại trái cây.
Quần áo là do cô tự tay gấp, nước được đưa đến tận miệng, cô chăm sóc anh chu đáo từng ly từng tí.
Nếu không phải vì bác sĩ không cho phép anh ngồi lâu, Trình Diên còn định bê bàn nhỏ đến để anh đặt máy tính xem phim.
“Anh có muốn uống nước không?”
“Có muốn đi vệ sinh không?”
“Có muốn nằm nghỉ một lát không?”
Đợi đến khi cô rót ly nước thứ 5, cuối cùng Trì Nghiễn Hành cũng không nhịn được nữa mà giữ chặt bàn tay đang cầm ly của cô.
“Thôi, thật sự uống không nổi nữa rồi.”
Lúc này Trình Diên mới phản ứng lại, ồ lên rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh: “Thật ngại quá.”
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Story
Chương 29: Chăm sóc – Tổng giám đốc là một nghề nguy hiểm
10.0/10 từ 46 lượt.