Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chương 26: Chuyện cũ – Anh muốn biết quá khứ của em
165@-
Chính giữa bó hoa là vài đóa hồng Ecuador màu hồng nhạt, từ trong ra ngoài lần lượt là hồng Juliet, hoa Tulip và hoa loa kèn Calla.
Khi đi ngang qua cửa hàng, Trình Diên chọn hai chiếc bình thủy tinh dài, định mang về nhà cắm hoa vào đó.
Những bông hoa to lớn và mượt mà, từng cánh hoa màu hồng xếp chồng lên nhau, được bó một cách tinh tế, tỏa hương thơm nhẹ nhàng và dễ chịu.
Cô ôm bó hoa bằng một, tay còn lại nắm tay anh.
Bàn tay Trì Nghiễn Hành to lớn và ấm áp, có thể bao trọn cả bàn tay cô, mang đến cảm giác an toàn tuyệt đối.
Nắm tay là cách bày tỏ tình cảm lâu bền nhất mà cô nghĩ, con người không thể luôn l*m t*nh, hôn môi, nhưng có thể luôn nắm tay.
Bánh kem được đặt trên bàn.
Kem bơ ngọt mà không ngấy, nhanh chóng tan chảy trên đầu lưỡi, vị sữa tràn ngập khoang miệng, ngon tuyệt vời.
Cô dùng ngón tay chạm nhẹ vào anh, ý bảo anh cũng ăn một ít.
Trong biệt thự im ắng, từ lúc đi đường đến giờ anh vẫn không nhắc đến chuyện ở quán bar, có vài lần Trình Diên muốn mở lời nhưng đều không tìm được thời cơ thích hợp.
Trong đại sảnh có vài chỗ lắp camera giám sát, Kha Húc Dương là ông chủ nên chắc đã xem hết từ lâu, vậy nên Trì Nghiễn Hành nhất định cũng đã biết nội tình.
Anh không hỏi cô, như thể đang chờ cô chủ động mở lời.
Vài tiếng trước, khi anh đang ở trong văn phòng của Lam Dịch, Kha Húc Dương gọi điện thoại đến nói Trình Diên đã đến quán bar Lạc Lối.
Sau đó anh ấy gửi ảnh giám sát qua,Chính là thằng nhóc này gây rối trong quán tôi, cậu quen không?
Trì Nghiễn Hành đặt máy tính trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào bức ảnh hồi lâu.
Gửi vị trí cho tôi, bây giờ tôi đến ngay.
Anh nhanh chóng xuống lầu, đánh lái và lao vút đi, trên đường nhận được tin nhắn trả lời của Kha Húc Dương.
Đừng đến nữa, mọi chuyện đã giải quyết xong, người trong quán nói cậu ta là em trai của vợ cậu.
Kèm theo đó là một đoạn video giám sát trong sảnh.
Trì Nghiễn Hành phanh gấp, dừng xe trước đèn đỏ, tựa vào lưng ghế rồi mở video ra.
Thấy bóng dáng cô vội vã và lo lắng bước vào cửa, sau đó cánh tay cô bị người ta gạt ngang một cách thô bạo.
Trì Nghiễn Hành nhíu mày.
Âm thanh trong camera giám sát không rõ ràng, trên màn hình mờ ảo, cô đứng giữa một đám đàn ông cao to thô kệch, cố gắng xoay sở.
Cuối cùng, Trì Nghiễn Hành thấy cô dùng điện thoại chuyển tiền cho người ta.
Khi anh đến nơi, từ xa đã thấy cô đứng ngẩn ngơ một mình trước cửa quán bar .
Anh vốn định xuống xe, đưa cô đi tìm người ta đối chất thẳng thừng.
Nhìn bóng dáng cô đơn của cô, anh chợt thấy tim mình nhói lên như bị kiến cắn, chua xót và khó chịu.
Trì Nghiễn Hành quay đầu xe, đến cửa hàng mua hoa tươi và bánh kem, anh mang theo quà rồi quay trở lại.
Trong biệt thự, anh nếm một miếng bánh kem, nói: “Em muốn ăn gì thì gọi trước đi, hoặc nếu không đói thì đợi anh xong việc sẽ đưa em ra ngoài ăn.”
Trình Diên nghe anh nói rằng anh còn có việc, vậy thì không thể trì hoãn thêm.
Những chuyện cũ không muốn nhớ lại đó đè nặng trong lòng cô, dù có muốn nói ra cô cũng thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô mở đầu một cách ngắn gọn: “Em muốn nói với anh một chuyện.”
Trì Nghiễn Hành đặt điện thoại xuống và nhìn sang.
“Người gây rối ở quán bar chính là em trai của em.”
Trình Diên cầm chiếc nĩa nhỏ, từ từ cắt một miếng bánh kem rồi cẩn thận đặt vào đĩa của anh.
“Hình như trước đây em có nói với anh, em và người nhà không hợp nhau lắm.”
“Anh biết.”
“Cho nên nếu sau này anh gặp họ thì có thể không cần chào hỏi, cứ phớt lờ là được.”
Phận làm con cháu, vì phép lịch sự vẫn nên chào hỏi, nhưng nếu cô đã nói vậy thì chắc chắn có lý do.
Trì Nghiễn Hành hỏi: “Vậy có thể nói chuyện hồi nhỏ của em cho anh nghe được không?”
Cô lại im lặng, ngơ ngẩn nhìn anh.
Trì Nghiễn Hành nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Cuối cùng, cô chậm rãi mở lời.
“Khi bố em mất em vẫn đang học tiểu học, mẹ em không thích em lắm nên luôn để em ở dưới quê.”
Trình Diên nói: “Một năm sau là lúc em gặp anh lần đầu tiên.”
Trì Nghiễn Hành ừhm khẽ, “Anh nhớ.”
“Sau này em buộc phải về thành phố đi học nên mẹ em mới đón em đi. Ban đầu bà ấy cũng không muốn đưa em về, khi đó em trai em còn rất nhỏ và bà ấy còn phải đi làm, không rảnh chăm sóc em.”
“Em cũng tình cờ nghe được ông nội nói sẽ cho mẹ em mảnh đất dưới quê, nên bà ấy mới xuôi lòng.”
“Khi ấy em đã khóc rất lâu, em trốn trong nhà, giữ chặt cửa và nằm lăn ra đất khóc lóc ăn vạ, không chịu đi theo bà ấy. Em không thân thiết với bà ấy, tính cách bà ấy rất mạnh mẽ, khiến em trông như một đứa trẻ ngốc mặc cho người ta bắt nạt.”
Trình Diên vừa nói vừa cầm con dao nhỏ, từ từ cắt bánh kem thành từng miếng vuông vức.
Cô cúi đầu, giọng điệu bình tĩnh như thể những chuyện đã qua không liên quan gì đến cô.
“Có thể nói hơi lộn xộn, nhớ đến đâu em sẽ kể đến đó. Em kể anh nghe một câu chuyện cũ về việc đi xe buýt nhé.”
“Đó là cuối tuần đầu tiên khi em mới đến thành phố, em cầm tiền đi xe buýt về quê tìm ông nội. Lần đầu em đi xe buýt, với lại lâu rồi không gặp ông nội nên khá phấn khích.”
Cô không chắc một đứa trẻ con nhà giàu như Trì Nghiễn Hành có từng thấy loại xe buýt đó chưa, nó chạy đi chạy lại giữa thành phố và nông thôn, chở những người dưới quê vào thành phố làm công hoặc bán hàng rong, mỗi ngày một chuyến, bất kể gió mưa.
Cô nói: “Bây giờ thanh toán bằng mã QR tiện hơn nhiều, nhưng hồi đó trên xe vẫn còn có người bán vé.”
“Nhưng vừa lên xe em đã thấy không ổn, những người khác đều cầm hai đồng xu, em chỉ có một.”
Người bán vé là một phụ nữ trung niên mập mạp, đi từ phía sau lên trước, thu tiền từng người một.
“Của anh, hai tệ.”
“Đến ngay! Mua vé, hai tệ.”
Giọng nói kia ngày càng gần, cô nhìn đồng xu duy nhất còn sót lại trong tay, đột nhiên hoảng sợ.
Thấy người bán vé đi đến sau lưng cô, người đứng sau cô bắt đầu trả tiền, Trình Diên cuống cuồng móc túi, lục lọi khắp áo quần, hy vọng có thể tìm thấy một đồng xu lạnh lẽo, tròn và cứng.
Nhưng kỳ tích kiểu này không thể xảy ra, vì Du Nguyệt Bình chỉ cho cô một tệ, cô không thể biến ra nó từ không khí.
Cô như đứng lên đống lửa ngồi trên đống than, gần như bắt đầu tuyệt vọng. Cô hối hận tại sao lại lên chuyến xe này.
Do không hỏi thăm trước giá vé bao nhiêu tiền.
Xe đã khởi hành, đang đi giữa đường nên cũng không thể cho cô xuống xe được, cô cũng không có cách nào chạy về nhà lấy tiền.
“Cô bé đứng phía trong kia! Mua vé.”
Người bán vé quát lên, Trình Diên hoàn hồn.
Cuối cùng cũng đến lượt cô.
Cô mù mờ và bối rối, móc ra một đồng xu rồi rụt rè đưa sang.
Người bán vé còn chẳng thèm đưa tay ra, “Không đủ! Chuyến xe này hai tệ, cháu phải trả thêm một tệ nữa!”
Lúc ấy cô chỉ muốn khóc, người bán vé đứng cạnh trơ mắt nhìn, chờ cô đưa tiền.
“Cháu chỉ có một tệ……”
Giọng cô nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy, nếu nới lớn hơn chút nữa cô sẽ oà khóc mất.
Giọng người bán vé rất to, chắn giữa lối đi, “Nói gì cơ?”
Trình Diên thật sự không còn cách nào, bịa ra một cái cớ, “Cháu, cháu làm mất tiền rồi, chỉ còn một tệ thôi ạ.”
“Tôi nói một tệ không đủ mà cô bé! Cháu không có tiền mà còn dám đi xe?”
Cô không trả được tiền nên tất cả mọi người đều nhìn về phía này, ai cũng nhìn xem cô có thể lấy ra một tệ đó không.
Ngẩng đầu lên là có thể bắt gặp ánh mắt của những người đó, ánh mắt của họ như những con dao đâm sâu vào lòng tự trọng của cô.
Cô còn nhỏ, da mặt mỏng, chưa từng gặp phải tình huống khó xử thế này. Bị nhiều người xem như trò cười thế này khiến cô chỉ hận không tìm được cái lỗ để mà chui xuống.
Nhưng cô còn phải đi thăm ông nội, chuyến này không đi được thì chỉ có thể đợi tuần sau.
Thế thì quá lâu.
Trình Diên đánh liều, năn nỉ người bán vé, “Dì ơi, cháu thật sự có mang tiền nhưng làm rơi trên đường rồi, có thể nào……”
“Không được! Tổng cộng chỉ có hai tệ, chúng tôi chỉ kiếm được năm hào, cháu không trả tiền là chúng tôi phải bù lỗ.”
“Vậy…… cháu viết giấy nợ, lần sau trả bù.”
Giấy nợ là cách đáng tin cậy nhất mà cô có thể nghĩ ra, bạn học trong lớp mượn tiền đều dùng cách này.
Người bán vé đếm tiền, lạnh lùng nhìn cô, “Ai mà biết lần sau cháu có đi xe không?”
Trình Diên nước mắt lưng tròng, “Cháu đi! Tuần sau cháu sẽ đi! Cháu cam đoan chắc chắn sẽ đến!”
Trong xe có chuyện, tài xế cũng quay đầu xuống nhìn.
“Nếu không ổn thì cháu xuống đây đi, một tệ chỉ đi được nửa đường, tôi thả cháu xuống đầu cầu phía trước, cháu xuống xe đi!”
Đất lạ người xa, cô sao dám xuống xe?
Trình Diên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tay cô run rẩy, vừa sợ hãi vừa tủi thân.
Tốc độ xe ngày càng chậm, tài xế định dừng ở đầu cầu.
Có hành khách nói giúp cô: “Ôi chao, nơi rừng núi hoang vắng thế này không thể xuống được đâu.”
Rầm một tiếng, cửa mở ra, tài xế đang đợi cô xuống xe.
Trình Diên phóng tầm mắt nhìn ra xa, hai bên đường toàn là cánh đồng ngô, không một bóng người.
Cô sắp tuyệt vọng đến nơi, “Chú ơi, cháu không biết đường, không xuống xe có được không ạ……”
Một ông cụ đi bán rau ở thành phố không chịu nổi: “Thôi bỏ đi, chỉ một tệ có gì to tát đâu.”
Người bán vé không nhượng bộ mà mỉa mai ông cụ: “Một tệ không phải tiền chắc!”
“Này! Cô nói gì thế, được thôi, cháu gái, ông mua cho cháu.”
Ông cụ tốt bụng kia đứng dậy đưa cho người bán vé một đồng xu.
Trong lúc hốt hoảng, Trình Diên được phép ở lại trên xe.
Tái sinh từ chỗ chết, cô nhìn ông cụ hiền từ, cố gắng bật ra một câu từ cổ họng.
“Cảm ơn……”
Cô là một đứa trẻ lễ phép, dù nước mắt lưng tròng cũng không thể quên nói lời cảm ơn.
Ông cụ mỉm cười xua tay, cuối cùng cô cũng yên tâm ngồi trên xe, nhưng nước mắt lại tuôn rơi ào ạt.
“Về đến quê, ông nội đã đứng bên đường đợi em, ông cười tủm tỉm ra đón em, em vừa xuống xe đã òa khóc, làm ông nội giật mình tưởng em bị ngã.”
“Em nói em không đủ tiền, vé xe hai tệ, cả đi cả về là bốn tệ mà mẹ em chỉ cho em một tệ.”
Ông nội im lặng hồi lâu rồi lại cười haha, dẫn Trình Diên bé nhỏ vào nhà.
“Không sao, không sao! Ông nội có tiền, ông đưa cho cháu! Mẹ cháu bận quá nên quên mất thôi, lần sau ra ngoài cháu phải nói rõ với mẹ.”
Sắp đến thứ Hai – phải đi học, mà có nói gì cô cũng không chịu về.
“Cuối cùng không còn cách nào, ông nội lại dẫn em đi một chuyến xe, ông đi cùng em vào thành phố, đưa em đến nơi xong lại tự ngồi xe về.”
“Em về đến nhà thì phát hiện trong túi có thêm một xấp tiền, những tờ mười tệ và năm tệ được gói trong giấy báo, buộc dây đỏ bên ngoài, là ông nội lén nhét cho em.”
“Nhưng cuối cùng số tiền đó cũng không đến tay em, em không có phòng riêng nên giấu dưới gối, ngay trong ngày đã bị Du Nguyệt Bình lấy đi.”
“Việc đầu tiên em làm khi về nhà là chạy đến nói với Du Nguyệt Bình, chuyến xe đó đi mất hai tệ, không phải một tệ.”
“Em muốn nhắc bà ấy, lần sau bất kể là ai đi xe cũng đừng nhầm lẫn, đến lúc không có tiền sẽ rất xấu hổ.”
“Nhưng anh đoán xem.” Cô bật cười.
“Bà ấy nói ‘Mẹ biết chứ, vẫn luôn là hai tệ.’”
Khi ấy Trình Diên đã sững sờ tại chỗ.
“Con có biết mẹ kiếm tiền vất vả thế nào không? Đi một chuyến lãng phí nhiều tiền như vậy thì đi làm gì!”
“Con còn nhỏ, nói vài lời mềm mỏng là được, còn có thể đuổi con xuống xe sao?”
Thì ra bà ấy biết tất cả.
Bà ấy cố tình lợi dụng sự nhỏ tuổi của con mình, lợi dụng lòng thương hại của người khác, đạp đổ lòng tự trọng của cô.
Chỉ vì một tệ bạc lẻ.
“Về sau mãi cho đến ngày ông nội mất, em không bao giờ về quê nữa.”
“Em quá ngu ngốc, thật ra ông nội biết tất cả, ông cho em tiền là muốn em giấu đi, để em có thể đi tìm ông bất cứ lúc nào.”
Mắt Trình Diên ngấn lệ, đọng lại thành một vũng nước nhỏ trong veo, khóe miệng cô lại cong lên, nhìn Trì Nghiễn Hành và cười khổ.
“Đến sau cùng ông vẫn nghĩ cho em, nhưng em đã không làm tốt.”
Ông nội đã trải qua nửa đời binh nghiệp, cờ thi đua danh dự treo kín cả bức tường.
Lúc cuối đời lại phải hạ mình, ông không bận tâm việc Du Nguyệt Bình tái hôn, hứa hẹn cho bà ấy chút tài sản ít ỏi, với điều kiện là đón đứa trẻ về thành phố học.
Sắp lên cấp hai rồi, tài nguyên giáo dục ở thành phố tốt hơn.
“Em không thích nghi được với cuộc sống ở thành phố, mẹ em chê em ở quê lâu quá, quần áo có giặt thế nào cũng chê không sạch, ngày nào em cũng tắm nhưng vẫn bị nói là có mùi.”
Sau khi cô về thành phố khoảng nửa năm, Du Nguyệt Bình đã dẫn Vu Hưng Trung về nhà.
“Ông ta không đối xử với em theo kiểu ghét bỏ ra mặt, có cảm giác giống như là phớt lờ hơn.”
“Em không biết phải nói sao,” Trình Diên dừng lại, ngẫm nghĩ rồi nói, “Em có thể cảm nhận được hình như ông ta không thích em lắm, nhưng cũng không làm chuyện gì quá đáng.”
Ví dụ như sự im lặng khi cô đề cập đến việc cần đóng tiền sách vở cho trường. Ánh mắt ông ta nhìn cô khi đối diện với một bàn đầy bát đĩa bẩn sau bữa ăn.
Trình Diên nhạy cảm luôn có thể nhận ra ngay lập tức.
Mỗi lần như thế, cô sẽ nhanh chóng đứng dậy dọn bát đũa, rất tự giác rửa bát quét nhà.
“Có đôi khi em cảm thấy mình giống như một người giúp việc, một nhà ba người bọn họ vui vẻ hòa thuận, em đứng cạnh nhìn.”
Cô cong khóe môi cười khổ, như thể đang tự giễu.
“Nói vậy nghe có vẻ em đang làm quá, ăn no mặc ấm, rõ ràng chưa từng chịu đựng ấm ức gì.”
“Lúc đầu em nghĩ mãi không hiểu, em và em trai đều không phải con của ông ta, nhưng tình yêu thương mà ông ta dành cho em trai đã vượt xa giới hạn mà một người bố dượng nên có.”
Sự nuông chiều mà Vu Hưng Trung dành cho Trình Quang không chỉ thể hiện qua lời nói, nụ cười, mà là sự yêu thương hết mực bằng cả tính mạng.
Đến bố ruột cũng chưa chắc làm được như vậy.
Ý nghĩ này vừa thoáng qua, đã lập tức bị Trình Diên dập tắt.
Quá hoang đường.
Em trai dần lớn khôn, những lời bàn tán của hàng xóm cũng không dừng lại.
“Thảo nào ai cũng nói ông Vu nhà cô tốt bụng, cũng đối tốt với đứa con, Tiểu Quang thân với ông ta, bề ngoài cũng giống!”
Sau khi nghe như thế vài lần, Trình Diên bắt đầu chú ý đến những sự trùng hợp nhỏ nhặt.
Ví dụ như người bố đã qua đời và Du Nguyệt Bình đều có mắt một mí, cô cũng mắt một mí nhưng em trai lại có mắt hai mí.
Mà trùng hợp thay Vu Trung Hưng cũng là mắt hai mí.
Thực tế này đi ngược lại với sách giáo khoa, đối với Trình Diên – người vừa tiếp xúc với biến dị di truyền sinh học, mà nói thì đã đủ để khiến cô kinh ngạc.
Mãi đến một lần tình cờ, nhà cung cấp đưa cho vài phiếu khám sức khỏe, Trình Diên cũng được đưa đi bệnh viện khám, cô vô tình thấy được mấy bản báo cáo khám sức khỏe.
“Thật ra trước đây em cũng có nghi ngờ, nhưng lúc đó em còn quá nhỏ, ngoài học hành ra thì không biết gì cả.”
Cô tò mò rút vài tờ giấy mỏng ra, tầm mắt cô dừng lại ở mục nhóm máu.
Khi bố mất cô đã chú ý, bố mẹ cô đều có nhóm máu AB, nên cô cũng là nhóm máu AB. Cô nhìn qua nhóm máu của Trình Quang.
Giấy trắng mực đen, in rõ ràng là nhóm máu O.
Hai người nhóm máu AB không thể sinh ra đứa con có nhóm máu O.
Trừ khi——
Cô đọc tiếp, lật đến báo cáo của Vu Hưng Trung ở phía sau.
Đúng như dự đoán, nhóm máu O.
Khi đó cô cũng không quá ngạc nhiên, như thể đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.
Cô nói, “Em không thấy khó chịu, nhưng thấy đau lòng thay cho bố em.”
Em trai cô là kết quả của việc Du Nguyệt Bình ngoại tình.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chính giữa bó hoa là vài đóa hồng Ecuador màu hồng nhạt, từ trong ra ngoài lần lượt là hồng Juliet, hoa Tulip và hoa loa kèn Calla.
Khi đi ngang qua cửa hàng, Trình Diên chọn hai chiếc bình thủy tinh dài, định mang về nhà cắm hoa vào đó.
Những bông hoa to lớn và mượt mà, từng cánh hoa màu hồng xếp chồng lên nhau, được bó một cách tinh tế, tỏa hương thơm nhẹ nhàng và dễ chịu.
Cô ôm bó hoa bằng một, tay còn lại nắm tay anh.
Bàn tay Trì Nghiễn Hành to lớn và ấm áp, có thể bao trọn cả bàn tay cô, mang đến cảm giác an toàn tuyệt đối.
Nắm tay là cách bày tỏ tình cảm lâu bền nhất mà cô nghĩ, con người không thể luôn l*m t*nh, hôn môi, nhưng có thể luôn nắm tay.
Bánh kem được đặt trên bàn.
Kem bơ ngọt mà không ngấy, nhanh chóng tan chảy trên đầu lưỡi, vị sữa tràn ngập khoang miệng, ngon tuyệt vời.
Cô dùng ngón tay chạm nhẹ vào anh, ý bảo anh cũng ăn một ít.
Trong biệt thự im ắng, từ lúc đi đường đến giờ anh vẫn không nhắc đến chuyện ở quán bar, có vài lần Trình Diên muốn mở lời nhưng đều không tìm được thời cơ thích hợp.
Trong đại sảnh có vài chỗ lắp camera giám sát, Kha Húc Dương là ông chủ nên chắc đã xem hết từ lâu, vậy nên Trì Nghiễn Hành nhất định cũng đã biết nội tình.
Anh không hỏi cô, như thể đang chờ cô chủ động mở lời.
Vài tiếng trước, khi anh đang ở trong văn phòng của Lam Dịch, Kha Húc Dương gọi điện thoại đến nói Trình Diên đã đến quán bar Lạc Lối.
Sau đó anh ấy gửi ảnh giám sát qua,Chính là thằng nhóc này gây rối trong quán tôi, cậu quen không?
Trì Nghiễn Hành đặt máy tính trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào bức ảnh hồi lâu.
Gửi vị trí cho tôi, bây giờ tôi đến ngay.
Anh nhanh chóng xuống lầu, đánh lái và lao vút đi, trên đường nhận được tin nhắn trả lời của Kha Húc Dương.
Đừng đến nữa, mọi chuyện đã giải quyết xong, người trong quán nói cậu ta là em trai của vợ cậu.
Kèm theo đó là một đoạn video giám sát trong sảnh.
Trì Nghiễn Hành phanh gấp, dừng xe trước đèn đỏ, tựa vào lưng ghế rồi mở video ra.
Thấy bóng dáng cô vội vã và lo lắng bước vào cửa, sau đó cánh tay cô bị người ta gạt ngang một cách thô bạo.
Trì Nghiễn Hành nhíu mày.
Âm thanh trong camera giám sát không rõ ràng, trên màn hình mờ ảo, cô đứng giữa một đám đàn ông cao to thô kệch, cố gắng xoay sở.
Cuối cùng, Trì Nghiễn Hành thấy cô dùng điện thoại chuyển tiền cho người ta.
Khi anh đến nơi, từ xa đã thấy cô đứng ngẩn ngơ một mình trước cửa quán bar .
Anh vốn định xuống xe, đưa cô đi tìm người ta đối chất thẳng thừng.
Nhìn bóng dáng cô đơn của cô, anh chợt thấy tim mình nhói lên như bị kiến cắn, chua xót và khó chịu.
Trì Nghiễn Hành quay đầu xe, đến cửa hàng mua hoa tươi và bánh kem, anh mang theo quà rồi quay trở lại.
Trong biệt thự, anh nếm một miếng bánh kem, nói: “Em muốn ăn gì thì gọi trước đi, hoặc nếu không đói thì đợi anh xong việc sẽ đưa em ra ngoài ăn.”
Trình Diên nghe anh nói rằng anh còn có việc, vậy thì không thể trì hoãn thêm.
Những chuyện cũ không muốn nhớ lại đó đè nặng trong lòng cô, dù có muốn nói ra cô cũng thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô mở đầu một cách ngắn gọn: “Em muốn nói với anh một chuyện.”
Trì Nghiễn Hành đặt điện thoại xuống và nhìn sang.
“Người gây rối ở quán bar chính là em trai của em.”
Trình Diên cầm chiếc nĩa nhỏ, từ từ cắt một miếng bánh kem rồi cẩn thận đặt vào đĩa của anh.
“Hình như trước đây em có nói với anh, em và người nhà không hợp nhau lắm.”
“Anh biết.”
“Cho nên nếu sau này anh gặp họ thì có thể không cần chào hỏi, cứ phớt lờ là được.”
Phận làm con cháu, vì phép lịch sự vẫn nên chào hỏi, nhưng nếu cô đã nói vậy thì chắc chắn có lý do.
Trì Nghiễn Hành hỏi: “Vậy có thể nói chuyện hồi nhỏ của em cho anh nghe được không?”
Cô lại im lặng, ngơ ngẩn nhìn anh.
Trì Nghiễn Hành nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Cuối cùng, cô chậm rãi mở lời.
“Khi bố em mất em vẫn đang học tiểu học, mẹ em không thích em lắm nên luôn để em ở dưới quê.”
Trình Diên nói: “Một năm sau là lúc em gặp anh lần đầu tiên.”
Trì Nghiễn Hành ừhm khẽ, “Anh nhớ.”
“Sau này em buộc phải về thành phố đi học nên mẹ em mới đón em đi. Ban đầu bà ấy cũng không muốn đưa em về, khi đó em trai em còn rất nhỏ và bà ấy còn phải đi làm, không rảnh chăm sóc em.”
“Em cũng tình cờ nghe được ông nội nói sẽ cho mẹ em mảnh đất dưới quê, nên bà ấy mới xuôi lòng.”
“Khi ấy em đã khóc rất lâu, em trốn trong nhà, giữ chặt cửa và nằm lăn ra đất khóc lóc ăn vạ, không chịu đi theo bà ấy. Em không thân thiết với bà ấy, tính cách bà ấy rất mạnh mẽ, khiến em trông như một đứa trẻ ngốc mặc cho người ta bắt nạt.”
Trình Diên vừa nói vừa cầm con dao nhỏ, từ từ cắt bánh kem thành từng miếng vuông vức.
Cô cúi đầu, giọng điệu bình tĩnh như thể những chuyện đã qua không liên quan gì đến cô.
“Có thể nói hơi lộn xộn, nhớ đến đâu em sẽ kể đến đó. Em kể anh nghe một câu chuyện cũ về việc đi xe buýt nhé.”
“Đó là cuối tuần đầu tiên khi em mới đến thành phố, em cầm tiền đi xe buýt về quê tìm ông nội. Lần đầu em đi xe buýt, với lại lâu rồi không gặp ông nội nên khá phấn khích.”
Cô không chắc một đứa trẻ con nhà giàu như Trì Nghiễn Hành có từng thấy loại xe buýt đó chưa, nó chạy đi chạy lại giữa thành phố và nông thôn, chở những người dưới quê vào thành phố làm công hoặc bán hàng rong, mỗi ngày một chuyến, bất kể gió mưa.
Cô nói: “Bây giờ thanh toán bằng mã QR tiện hơn nhiều, nhưng hồi đó trên xe vẫn còn có người bán vé.”
“Nhưng vừa lên xe em đã thấy không ổn, những người khác đều cầm hai đồng xu, em chỉ có một.”
Người bán vé là một phụ nữ trung niên mập mạp, đi từ phía sau lên trước, thu tiền từng người một.
“Của anh, hai tệ.”
“Đến ngay! Mua vé, hai tệ.”
Giọng nói kia ngày càng gần, cô nhìn đồng xu duy nhất còn sót lại trong tay, đột nhiên hoảng sợ.
Thấy người bán vé đi đến sau lưng cô, người đứng sau cô bắt đầu trả tiền, Trình Diên cuống cuồng móc túi, lục lọi khắp áo quần, hy vọng có thể tìm thấy một đồng xu lạnh lẽo, tròn và cứng.
Nhưng kỳ tích kiểu này không thể xảy ra, vì Du Nguyệt Bình chỉ cho cô một tệ, cô không thể biến ra nó từ không khí.
Cô như đứng lên đống lửa ngồi trên đống than, gần như bắt đầu tuyệt vọng. Cô hối hận tại sao lại lên chuyến xe này.
Do không hỏi thăm trước giá vé bao nhiêu tiền.
Xe đã khởi hành, đang đi giữa đường nên cũng không thể cho cô xuống xe được, cô cũng không có cách nào chạy về nhà lấy tiền.
“Cô bé đứng phía trong kia! Mua vé.”
Người bán vé quát lên, Trình Diên hoàn hồn.
Cuối cùng cũng đến lượt cô.
Cô mù mờ và bối rối, móc ra một đồng xu rồi rụt rè đưa sang.
Người bán vé còn chẳng thèm đưa tay ra, “Không đủ! Chuyến xe này hai tệ, cháu phải trả thêm một tệ nữa!”
Lúc ấy cô chỉ muốn khóc, người bán vé đứng cạnh trơ mắt nhìn, chờ cô đưa tiền.
“Cháu chỉ có một tệ……”
Giọng cô nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy, nếu nới lớn hơn chút nữa cô sẽ oà khóc mất.
Giọng người bán vé rất to, chắn giữa lối đi, “Nói gì cơ?”
Trình Diên thật sự không còn cách nào, bịa ra một cái cớ, “Cháu, cháu làm mất tiền rồi, chỉ còn một tệ thôi ạ.”
“Tôi nói một tệ không đủ mà cô bé! Cháu không có tiền mà còn dám đi xe?”
Cô không trả được tiền nên tất cả mọi người đều nhìn về phía này, ai cũng nhìn xem cô có thể lấy ra một tệ đó không.
Ngẩng đầu lên là có thể bắt gặp ánh mắt của những người đó, ánh mắt của họ như những con dao đâm sâu vào lòng tự trọng của cô.
Cô còn nhỏ, da mặt mỏng, chưa từng gặp phải tình huống khó xử thế này. Bị nhiều người xem như trò cười thế này khiến cô chỉ hận không tìm được cái lỗ để mà chui xuống.
Nhưng cô còn phải đi thăm ông nội, chuyến này không đi được thì chỉ có thể đợi tuần sau.
Thế thì quá lâu.
Trình Diên đánh liều, năn nỉ người bán vé, “Dì ơi, cháu thật sự có mang tiền nhưng làm rơi trên đường rồi, có thể nào……”
“Không được! Tổng cộng chỉ có hai tệ, chúng tôi chỉ kiếm được năm hào, cháu không trả tiền là chúng tôi phải bù lỗ.”
“Vậy…… cháu viết giấy nợ, lần sau trả bù.”
Giấy nợ là cách đáng tin cậy nhất mà cô có thể nghĩ ra, bạn học trong lớp mượn tiền đều dùng cách này.
Người bán vé đếm tiền, lạnh lùng nhìn cô, “Ai mà biết lần sau cháu có đi xe không?”
Trình Diên nước mắt lưng tròng, “Cháu đi! Tuần sau cháu sẽ đi! Cháu cam đoan chắc chắn sẽ đến!”
Trong xe có chuyện, tài xế cũng quay đầu xuống nhìn.
“Nếu không ổn thì cháu xuống đây đi, một tệ chỉ đi được nửa đường, tôi thả cháu xuống đầu cầu phía trước, cháu xuống xe đi!”
Đất lạ người xa, cô sao dám xuống xe?
Trình Diên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tay cô run rẩy, vừa sợ hãi vừa tủi thân.
Tốc độ xe ngày càng chậm, tài xế định dừng ở đầu cầu.
Có hành khách nói giúp cô: “Ôi chao, nơi rừng núi hoang vắng thế này không thể xuống được đâu.”
Rầm một tiếng, cửa mở ra, tài xế đang đợi cô xuống xe.
Trình Diên phóng tầm mắt nhìn ra xa, hai bên đường toàn là cánh đồng ngô, không một bóng người.
Cô sắp tuyệt vọng đến nơi, “Chú ơi, cháu không biết đường, không xuống xe có được không ạ……”
Một ông cụ đi bán rau ở thành phố không chịu nổi: “Thôi bỏ đi, chỉ một tệ có gì to tát đâu.”
Người bán vé không nhượng bộ mà mỉa mai ông cụ: “Một tệ không phải tiền chắc!”
“Này! Cô nói gì thế, được thôi, cháu gái, ông mua cho cháu.”
Ông cụ tốt bụng kia đứng dậy đưa cho người bán vé một đồng xu.
Trong lúc hốt hoảng, Trình Diên được phép ở lại trên xe.
Tái sinh từ chỗ chết, cô nhìn ông cụ hiền từ, cố gắng bật ra một câu từ cổ họng.
“Cảm ơn……”
Cô là một đứa trẻ lễ phép, dù nước mắt lưng tròng cũng không thể quên nói lời cảm ơn.
Ông cụ mỉm cười xua tay, cuối cùng cô cũng yên tâm ngồi trên xe, nhưng nước mắt lại tuôn rơi ào ạt.
“Về đến quê, ông nội đã đứng bên đường đợi em, ông cười tủm tỉm ra đón em, em vừa xuống xe đã òa khóc, làm ông nội giật mình tưởng em bị ngã.”
“Em nói em không đủ tiền, vé xe hai tệ, cả đi cả về là bốn tệ mà mẹ em chỉ cho em một tệ.”
Ông nội im lặng hồi lâu rồi lại cười haha, dẫn Trình Diên bé nhỏ vào nhà.
“Không sao, không sao! Ông nội có tiền, ông đưa cho cháu! Mẹ cháu bận quá nên quên mất thôi, lần sau ra ngoài cháu phải nói rõ với mẹ.”
Sắp đến thứ Hai – phải đi học, mà có nói gì cô cũng không chịu về.
“Cuối cùng không còn cách nào, ông nội lại dẫn em đi một chuyến xe, ông đi cùng em vào thành phố, đưa em đến nơi xong lại tự ngồi xe về.”
“Em về đến nhà thì phát hiện trong túi có thêm một xấp tiền, những tờ mười tệ và năm tệ được gói trong giấy báo, buộc dây đỏ bên ngoài, là ông nội lén nhét cho em.”
“Nhưng cuối cùng số tiền đó cũng không đến tay em, em không có phòng riêng nên giấu dưới gối, ngay trong ngày đã bị Du Nguyệt Bình lấy đi.”
“Việc đầu tiên em làm khi về nhà là chạy đến nói với Du Nguyệt Bình, chuyến xe đó đi mất hai tệ, không phải một tệ.”
“Em muốn nhắc bà ấy, lần sau bất kể là ai đi xe cũng đừng nhầm lẫn, đến lúc không có tiền sẽ rất xấu hổ.”
“Nhưng anh đoán xem.” Cô bật cười.
“Bà ấy nói ‘Mẹ biết chứ, vẫn luôn là hai tệ.’”
Khi ấy Trình Diên đã sững sờ tại chỗ.
“Con có biết mẹ kiếm tiền vất vả thế nào không? Đi một chuyến lãng phí nhiều tiền như vậy thì đi làm gì!”
“Con còn nhỏ, nói vài lời mềm mỏng là được, còn có thể đuổi con xuống xe sao?”
Thì ra bà ấy biết tất cả.
Bà ấy cố tình lợi dụng sự nhỏ tuổi của con mình, lợi dụng lòng thương hại của người khác, đạp đổ lòng tự trọng của cô.
Chỉ vì một tệ bạc lẻ.
“Về sau mãi cho đến ngày ông nội mất, em không bao giờ về quê nữa.”
“Em quá ngu ngốc, thật ra ông nội biết tất cả, ông cho em tiền là muốn em giấu đi, để em có thể đi tìm ông bất cứ lúc nào.”
Mắt Trình Diên ngấn lệ, đọng lại thành một vũng nước nhỏ trong veo, khóe miệng cô lại cong lên, nhìn Trì Nghiễn Hành và cười khổ.
“Đến sau cùng ông vẫn nghĩ cho em, nhưng em đã không làm tốt.”
Ông nội đã trải qua nửa đời binh nghiệp, cờ thi đua danh dự treo kín cả bức tường.
Lúc cuối đời lại phải hạ mình, ông không bận tâm việc Du Nguyệt Bình tái hôn, hứa hẹn cho bà ấy chút tài sản ít ỏi, với điều kiện là đón đứa trẻ về thành phố học.
Sắp lên cấp hai rồi, tài nguyên giáo dục ở thành phố tốt hơn.
“Em không thích nghi được với cuộc sống ở thành phố, mẹ em chê em ở quê lâu quá, quần áo có giặt thế nào cũng chê không sạch, ngày nào em cũng tắm nhưng vẫn bị nói là có mùi.”
Sau khi cô về thành phố khoảng nửa năm, Du Nguyệt Bình đã dẫn Vu Hưng Trung về nhà.
“Ông ta không đối xử với em theo kiểu ghét bỏ ra mặt, có cảm giác giống như là phớt lờ hơn.”
“Em không biết phải nói sao,” Trình Diên dừng lại, ngẫm nghĩ rồi nói, “Em có thể cảm nhận được hình như ông ta không thích em lắm, nhưng cũng không làm chuyện gì quá đáng.”
Ví dụ như sự im lặng khi cô đề cập đến việc cần đóng tiền sách vở cho trường. Ánh mắt ông ta nhìn cô khi đối diện với một bàn đầy bát đĩa bẩn sau bữa ăn.
Trình Diên nhạy cảm luôn có thể nhận ra ngay lập tức.
Mỗi lần như thế, cô sẽ nhanh chóng đứng dậy dọn bát đũa, rất tự giác rửa bát quét nhà.
“Có đôi khi em cảm thấy mình giống như một người giúp việc, một nhà ba người bọn họ vui vẻ hòa thuận, em đứng cạnh nhìn.”
Cô cong khóe môi cười khổ, như thể đang tự giễu.
“Nói vậy nghe có vẻ em đang làm quá, ăn no mặc ấm, rõ ràng chưa từng chịu đựng ấm ức gì.”
“Lúc đầu em nghĩ mãi không hiểu, em và em trai đều không phải con của ông ta, nhưng tình yêu thương mà ông ta dành cho em trai đã vượt xa giới hạn mà một người bố dượng nên có.”
Sự nuông chiều mà Vu Hưng Trung dành cho Trình Quang không chỉ thể hiện qua lời nói, nụ cười, mà là sự yêu thương hết mực bằng cả tính mạng.
Đến bố ruột cũng chưa chắc làm được như vậy.
Ý nghĩ này vừa thoáng qua, đã lập tức bị Trình Diên dập tắt.
Quá hoang đường.
Em trai dần lớn khôn, những lời bàn tán của hàng xóm cũng không dừng lại.
“Thảo nào ai cũng nói ông Vu nhà cô tốt bụng, cũng đối tốt với đứa con, Tiểu Quang thân với ông ta, bề ngoài cũng giống!”
Sau khi nghe như thế vài lần, Trình Diên bắt đầu chú ý đến những sự trùng hợp nhỏ nhặt.
Ví dụ như người bố đã qua đời và Du Nguyệt Bình đều có mắt một mí, cô cũng mắt một mí nhưng em trai lại có mắt hai mí.
Mà trùng hợp thay Vu Trung Hưng cũng là mắt hai mí.
Thực tế này đi ngược lại với sách giáo khoa, đối với Trình Diên – người vừa tiếp xúc với biến dị di truyền sinh học, mà nói thì đã đủ để khiến cô kinh ngạc.
Mãi đến một lần tình cờ, nhà cung cấp đưa cho vài phiếu khám sức khỏe, Trình Diên cũng được đưa đi bệnh viện khám, cô vô tình thấy được mấy bản báo cáo khám sức khỏe.
“Thật ra trước đây em cũng có nghi ngờ, nhưng lúc đó em còn quá nhỏ, ngoài học hành ra thì không biết gì cả.”
Cô tò mò rút vài tờ giấy mỏng ra, tầm mắt cô dừng lại ở mục nhóm máu.
Khi bố mất cô đã chú ý, bố mẹ cô đều có nhóm máu AB, nên cô cũng là nhóm máu AB. Cô nhìn qua nhóm máu của Trình Quang.
Giấy trắng mực đen, in rõ ràng là nhóm máu O.
Hai người nhóm máu AB không thể sinh ra đứa con có nhóm máu O.
Trừ khi——
Cô đọc tiếp, lật đến báo cáo của Vu Hưng Trung ở phía sau.
Đúng như dự đoán, nhóm máu O.
Khi đó cô cũng không quá ngạc nhiên, như thể đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.
Cô nói, “Em không thấy khó chịu, nhưng thấy đau lòng thay cho bố em.”
Em trai cô là kết quả của việc Du Nguyệt Bình ngoại tình.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Story
Chương 26: Chuyện cũ – Anh muốn biết quá khứ của em
10.0/10 từ 46 lượt.