Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 19: Tủi thân – Anh về rồi

118@-

 
London, Nước Anh.


Cuộc họp đã diễn ra liên tục hai phiên, các quản lý đều lộ vẻ khó xử. Rõ ràng vị sếp trẻ ngồi ghế chủ tọa này không phải là người dễ đối phó, các phương án được đưa ra đều lần lượt bị bác bỏ, mà người này vẫn không có ý định rời đi.


Tách trà trước mặt anh đã cạn, cũng không có nhân viên phục vụ vào thêm nước, cứ vậy trôi qua đã có người bắt đầu ngồi không nổi.


Bốn tiếng trôi qua, Trì Nghiễn Hành vẫn bình thản như thường. Anh hiểu rõ tính cách của những người già này nhất, nếu không giám sát thì bọn họ chắc chắn sẽ mang mấy thứ tạp nham ra để đối phó cho xong chuyện.


Phòng họp im lặng đến ngột ngạt, không ai dám thở mạnh. Khi không khí đang căng thẳng tới cực điểm, bỗng nhiên không biết điện thoại của ai rung lên hai lần, phá vỡ sự im lặng.


Có người nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện người sếp đang ngồi chủ tọa ấy lại thản nhiên cầm điện thoại lên xem.


Trình Diên:Được rồi, anh nhớ giữ an toàn.


Dưới đó còn một tin nữa:Đợi anh về, tôi có chuyện muốn nói với anh.


Cuộn lên trên là tin anh đã gửi định vị cho cô. Tính thời gian, chắc giờ này cô vừa tan làm.


Không rõ vì sao, nhưng sau khi xem xong điện thoại sắc mặt của sếp rõ ràng dịu lại, bộ dạng “Không ra được phương án thì đừng mong sống” vừa nãy cũng tan biến theo.


Mọi người ngồi phía dưới thầm thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục vùi đầu sắp xếp ý tưởng.



Quả thực đã đến giờ tan làm, nhưng hôm nay nhiệm vụ của bộ phận quá nặng, sau cơn bốc hỏa của tổ trưởng Lily, không ai dám canh giờ để về sớm.


Trình Diên vẫn đang cắm đầu chạy tiến độ, quay lại nhìn thì thấy chỗ ngồi của Ian đã trống từ lâu.


Ngay sau đó, tin nhắn từ Ian bật lên trên màn hình.


Ờ đúng rồi, tôi làm xong bản của chị thấy không có vấn đề gì nên tiện tay nộp luôn, sao vậy?


Thấy, không có vấn đề gì, tiện tay nộp?


Sửa xong phần của mình, không quan tâm phần của người khác, cái này gọi là không vấn đề?


Trình Diên mở bản dịch, chụp lại tất cả lỗi sai, gửi ảnh cho cậu ta.


Có thể giải thích được những vấn đề này không?


Ian:?


Trình Diên:Bản này tôi còn chưa chỉnh sửa, nửa sau cậu thậm chí còn chưa dịch xong, chỉ viết vài câu rời rạc, vậy mà cậu lại nộp của tôi lên.



Lần này Ian không trả lời ngay, mãi gần nửa tiếng sau mới gửi một câu:Vậy là lỗi của tôi à?


Cơn giận của Trình Diên lập tức bốc lên.


Ban đầu cô còn nghĩ nếu là do cậu ta nhầm lẫn vô ý thì có thể tha thứ. Nhưng mà kiểu phản ứng này của cậu ta thì rõ ràng là cố tình.


Trình Diên lạnh mặt, gõ vài chữ:Đúng, cảm ơn vì cậu đã tự nhận ra sai lầm của mình.


Cô tiếp tục:Lúc trước chúng ta nói rõ là sau khi dịch xong thì tự mình chỉnh sửa rồi tự nộp lên. Nhưng cậu lại lấy bản tôi chưa sửa nộp thẳng lên, làm ra sai sót nghiêm trọng như vậy, vậy nên cậu mau giải thích chuyện này đi.


Ian gửi một đoạn tin nhắn thoại.


Không phải chứ, rõ ràng chị chưa hiểu tình hình nha. Giữa hai chúng ta bây giờ chẳng phải là mối quan hệ cạnh tranh lợi ích sao?


Nghe đến đây, Trình Diên nhíu mày.


Đúng là Lam Dịch có quy định thực tập sinh có xếp hạng thấp nhất ở cuối kỳ sẽ bị đào thải, nhưng đó chỉ là quy định. Thực tế, ai thể hiện tốt thì đều có cơ hội được nhận chính thức.


Bình thường tuy Ian hơi kênh kiệu, nhưng lại khá hòa nhã. Chính vì vậy nên cô mới không ngờ rằng cậu ta lại có tâm cơ như vậy.


Lẽ nào cậu ta sợ bị giành mất suất lên chính thức.


Không đúng, gia cảnh cậu ta giàu có, lại chẳng coi trọng một công ty như Lam Dịch, sao lại để ý đến một suất nhỏ như vậy?


Tin nhắn vẫn tiếp tục gửi đến.


Tôi là người đề xuất đổi bản dịch, nhưng chẳng phải người đồng ý là chị sao? Sao chị không từ chối ngay lúc tôi đề nghị đi, không phải được rồi sao?


Chị dám nói bản đó là do mình chị làm hả?


Chúng ta đều là người lớn cả rồi, làm ơn lần sau trước khi quyết định thì suy nghĩ cho kỹ, làm việc chuyên nghiệp hơn và trưởng thành lên chút đi, ok


Loạt tin nhắn như bom nổ dồn dập, Trình Diên nhìn màn hình đầy chữ, chỉ biết trợn tròn mắt.


Người không cùng hệ tư duy, đúng là chẳng thể nào nói chuyện nổi.


Tức giận thì tức giận, nhưng chuyện này cũng dạy Trình Diên một bài học. Vì muốn thuận tiện mà tin lời người khác, đổi bản dịch với Ian xong lại không cẩn thận kiểm tra, kết quả không chỉ bị mắng oan mà bản dịch mình làm tốt cũng bị người ta lấy công.


Trong văn phòng, mọi người đều lần lượt ra về, xung quanh cũng dần trở lên yên tĩnh. Trình Diên vẫn đang chỉnh sửa bản dịch kia.


Sau khi hoàn tất phần việc cuối cùng, cô kiểm tra lại nhiều lần, xác nhận không sai sót gì mới gửi cho Lily.


Lúc này đã hơn 8 giờ tối, cô thu dọn túi xách, dọn dẹp lại bàn làm việc rồi mới ra về.


Mấy hôm nay dì Dương về quê có việc nên xin nghỉ mấy ngày. Về nhà cũng chẳng có ai nấu ăn, nên Trình Diên gọi đồ ăn ngoài cho nhanh.



Cô lặng lẽ ăn phần đồ ăn đặt ngoài rồi vẫn như thường lệ đi tắm rửa, nghỉ ngơi. Mãi đến lúc ngủ thiếp đi, cũng không nhận được tin nhắn mới nào từ Trì Nghiễn Hành.



Mấy hôm trước, mỗi sáng ra khỏi nhà cô lái xe đi trước, Trì Nghiễn Hành luôn lái xe theo sau.


Đường đi làm buổi sáng không quá đông, đường rộng xe ít, rất thích hợp để luyện tay lái. Trì Nghiễn Hành cũng để mặc cô chạy chậm, tất nhiên, điều quan trọng nhất là chẳng có mấy ai dám lại gần chiếc Maybach mấy trăm vạn của anh.


Nhưng bây giờ tình hình đã khác, không còn chiếc Maybach màu đen phía sau hộ tống, cô cảm thấy hơi mất bình tĩnh.


Trình Diên nghĩ, chẳng lẽ sau này cứ phải dựa vào anh mãi? Cô lấy hết can đảm, cuối cùng vẫn tự mình lái xe đi.


Trước kia khi Mạnh Miểu Miểu lái, cô ngồi ghế phụ, cả hai đều có kỹ năng lái xe bình thường, đi đến đâu cũng bị bấm còi. Người ta nhìn thấy là nữ tài xế thì càng không kiêng dè, khiến Mạnh Miểu Miểu tức đến mức suýt muốn mở cửa xe mấy lần, để nhảy xuống vác xe chạy.


Đoạn đường gần biệt thự không quá đông xe, nhưng khi vào trung tâm thành phố thì không còn dễ chịu như vậy. Phía trước đèn đỏ bật lên, xe cộ kẹt thành một hàng dài.


Khi đèn xanh sáng lên, Trình Diên cẩn thận lái xe theo sau, chầm chậm tiến về phía trước, không ngờ đột nhiên có một chiếc Mercedes từ bên cạnh chen ngang, bấm còi inh ỏi. Không thèm quan tâm có đủ chỗ hay không, cứ nhất quyết muốn chen vào.


Cô phải lập tức đạp mạnh chân ga, tài xế xe Mercedes hạ cửa kính, ngước đầu nhìn qua, thấy cô là con gái thì ngậm điếu thuốc, ngang nhiên lách lên trước.


Thời gian đèn xanh ngắn ngủi, cô sốt ruột muốn đi nên đành phải nhường chiếc Mercedes đi trước. Nhưng vừa định khởi động thì lại có một xe khác chen lên.


Lòng bàn tay Trình Diên đổ mồ hôi, cô vừa nhích lên thì bên kia cũng nhích theo, rõ ràng không cho cô đi.


Cuối cùng cô đành bỏ cuộc, nhường luôn hai xe. Khi đến lượt mình chuẩn bị đi thì đèn đỏ lại sáng.


Lại phải đợi đợt đèn xanh tiếp theo.


Buổi sáng đã khởi đầu đầy bực bội, mãi mới đến được công ty.


Trong buổi họp thường kỳ của bộ phận, Lily đặc biệt nhấn mạnh lại chuyện hôm qua, trước mặt mọi người mắng Trình Diên thêm một trận nữa, nói rằng lần sau tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện tương tự.


Có phạt thì cũng có thưởng, thế nên Lily cũng khen ngợi bản dịch của Ian, mới vào làm vài ngày mà đã hoàn thành một bản dịch xuất sắc, còn đặc biệt gọi tên cậu ta khen trước mặt cả nhóm.


Sau cuộc họp sáng, vài đồng nghiệp trêu Ian rằng chàng trai trẻ rất có triển vọng.


Ian khiêm tốn đáp: “Đâu có gì, bản này còn kém xa mấy dự án tôi từng làm bên Mỹ.” Cậu ta cười, nói thêm: “Vẫn phải học hỏi nhiều từ các tiền bối.”


Trình Diên im lặng suốt cả buổi, lặng lẽ lắng nghe. Từ sau khi nhắn tin vạch mặt hôm qua, Ian cũng không liên hệ lại với cô.


Mấy hôm nay công việc vốn đã bận, cộng thêm hôm qua phải xử lý hậu quả nên cô gần như phải tranh thủ từng phút từng giây, cả buổi sáng không rời khỏi chỗ ngồi.


Lúc ăn trưa, Hiểu Hiểu và Nora bê khay lại gần, hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì à?”


Việc bị mắng trước mặt mọi người chắc chắn không dễ chịu. Cô mím môi, bất lực nói: “Không có gì, chỉ là có chút bất đồng với Ian thôi.”



“Chị đã nói rồi mà, cậu ta không đáng tin chút nào.”


Nói mấy câu đơn giản, ba người lại cùng nhau nói xấu Ian một hồi, Trình Diên cảm thấy khá hơn nhiều.


“Đừng buồn nữa, đây, trái cây chị mang cho em đấy.”


Hiểu Hiểu đưa cho cô một phần trái cây cắt sẵn, xoài, vải, kiwi đủ màu sắc, đầy cả một hộp to.


“Cảm ơn chị, Hiểu Hiểu!” Trình Diên cảm động chia cho cô ấy hai viên kẹo, còn đùa: “Ăn cái này xong em làm thêm 200 năm nữa cũng được!”


Mỗi khi bận rộn đều thấy thời gian trôi qua rất nhanh.


Suốt buổi chiều cô đều tập trung bắt kịp tiến độ, dịch xong tài liệu gấp cô bắt đầu làm bù phần việc hôm qua còn dang dở.


Cho đến khi điện thoại rung liên tục, mới khiến cô tạm dừng công việc.


Là bà nội Trì gọi tới. Trình Diên hoàn hồn, đứng dậy và đi vào buồng cách âm trong văn phòng.


Rèm cửa bị kéo kín, không thấy được ngoài trời, Trình Diên bước đến vén nhẹ một góc lên, mới phát hiện trời đã lờ mờ tối.


“Alo, bà ạ?”


“Ừ, Tiểu Diên ăn cơm chưa? Bà mới mua ít đồ gửi đến biệt thự cho cháu, cháu xem có thích không.”


Nghe nói gửi về biệt thự, Trình Diên vội vàng nói: “Bà ơi, bà đừng mua cho cháu nữa, cháu không thiếu thứ gì đâu ạ.”


“Cái con bé này nói gì vậy? Không thiếu thì không được mua sao?” Bà cụ từ tốn nói: “Muộn như này rồi mà còn chưa về à?”


“Bà ơi, hôm nay cháu còn chút việc chưa xong, nên làm thêm một lát.”


Người già là thế, nghe đến từ tăng ca là nghe không nổi nhất, bà cụ nói: “Cháu phải nhớ nghỉ ngơi nhé, đừng có làm việc mãi, có việc gì gấp đến nỗi không thể để mai làm tiếp được chứ.”


Ở đầu dây bên kia, hai người già nói chuyện dông dài với nhau, sau đó Trình Diên nghe thấy ông nội cũng chen vào: “Bảo thằng nhóc đó một tiếng đi, mấy giờ rồi mà còn tăng ca? Thằng bé một mình nó mệt thì kệ đi, sao lại kéo theo cả Tiểu Diên, thật chẳng ra làm sao!”


Cô bật cười, vội trấn an: “Cháu về ngay đây bà ơi, bà đừng lo. Công việc không mệt gì đâu ạ, tại cháu mải làm nên quên mất thời gian. Bình thường cháu về sớm lắm.”


Người già là vậy, họ không biết công việc có gấp gáp hay không, cũng không hiểu nếu không làm xong thì mai có bị mắng hay không, thứ họ thấy được chính là đã muộn thế này rồi, mà sao bạn vẫn để bụng đói, vẫn chưa về nhà.


“Được, được rồi, về đến nhà nhớ nhắn tin cho bà biết nhé. Nghiễn Hành đi công tác vẫn chưa về phải không?”


Trình Diên nói: “Dạ, có lẽ phải vài ngày nữa anh ấy mới về, bà cứ yên tâm, khi nào về cháu sẽ nhắn tin cho bà.”


Bà nội Trì vẫn thấy không yên lòng: “Nếu cháu thấy ở biệt thự một mình không quen thì về nhà cũ ở với bà. Ở đây nhiều phòng, cuối tuần còn có Tiểu Đường đến chơi, để con bé bầu bạn với cháu.”


“Vâng, cháu biết rồi bà. Lúc nào rảnh cháu nhất định sẽ qua ăn cơm với bà.”



Giọng bà cụ vang lên chậm rãi trong điện thoại, chan chứa sự quan tâm khiến lòng cô ấm áp theo. Mãi đến khi cúp máy, cô vẫn chưa vội ra ngoài mà ở lại trong buồng cách âm thêm một lát.


Buồng cách âm có một chiếc ghế nhỏ, chỉ đủ chỗ cho một người, nằm ở góc phòng, như một thế giới riêng biệt yên tĩnh.


Một cuộc điện thoại khiến cô nhớ đến ông nội đã mất.


Mấy năm trước, khi cô mới chuyển về quê sống, không có bạn bè, làm gì cũng một mình. Ông nội cô rất lo lắng nên mua cả bao bánh kẹo to rồi đi phát cho từng đứa trẻ bằng tuổi cô ở trong làng, dặn bọn chúng khi rảnh thì đến rủ Trình Diên chơi cùng.


Tính ông nội cô cũng cố chấp, hay nóng giận nhưng lại luôn đứng về phía người thân. Quãng thời gian Trình Diên sống ở quê là lúc cô nhận được sự yêu thương đặc biệt mà sau này chưa từng có lại.


Cô mở khung trò chuyện với Trì Nghiễn Hành, chỉ có mấy tin nhắn đơn giản. Sau khi cô nhắn muốn nói chuyện thì anh không trả lời nữa, không biết anh đã thấy tin nhắn chưa.


Nhưng hôm nay cô đã chịu đủ tin xấu rồi, cô không dám kỳ vọng gì thêm.


Trình Diên rời khỏi buồng cách âm, cô lại quay về ngồi xuống trước máy tính để tăng ca.


Bầu trời tối dần, ánh đèn đường vàng nhạt soi sáng con đường lát đá cuội trước tòa nhà công ty, dưới ánh đèn lượn lờ vài con côn trùng nhỏ.


Khi Trình Diên dẫm lên chiếc bóng của chính mình và bước ra khỏi công ty, xung quanh đã không còn ai, chỉ còn bảng hiệu của cửa hàng tiện lợi 24h còn sáng đèn.


Cô chỉnh lại quai túi trên vai, cứ ngây dại đi về phía trước, tâm trạng vẫn vô cùng buồn bã.


Cô đã phải làm thêm đến tận khuya 2 ngày liên tiếp, vai, cổ, lưng, chỗ nào cũng bắt đầu thấy nhức mỏi, nhìn máy tính lâu khiến mắt cũng không thoải mái.


Lúc lấy chìa khóa xe ra cô vẫn còn sợ hãi. Tầm nhìn ban đêm kém nên cô lái chậm, nếu lại gặp tình huống bị chen ngang, chưa chắc một tiếng cô đã về được đến nhà.


Cô rẽ qua góc tường cuối cùng với tâm trạng nặng trĩu, khi ngẩng đầu lên cô bỗng khựng lại, ngơ ngác đứng tại chỗ.


Dưới ngọn đèn đường cách đó không xa, có một bóng người cao lớn quen thuộc đang đứng.


Trì Nghiễn Hành mặc áo khoác gió màu đen, tựa người hờ hững vào đầu xe. Hai chân dài bắt chéo lười biếng, ánh đèn chiếu từ phía sau khiến đường nét gương mặt sắc bén của anh trở nên ôn hòa và ưa nhìn hơn.


Anh đứng ngược sáng, phía sau là chiếc Maybach màu đen, chiếc xe từng ngày ngày theo sát bảo vệ cô.


Anh cầm điện thoại trong tay, nhưng tầm mắt thì nhìn thẳng về phía cô.


Trình Diên đứng im tại chỗ, cho đến khi thấy Trì Nghiễn Hành mỉm cười rồi đi về phía cô.


“Sao đột nhiên không đi nữa thế?”


Giọng điệu là đang hỏi, nhưng cũng giống như đang nhẹ nhàng dỗ dành.


Anh như mang theo sự mệt mỏi vội vàng trở về từ gió bụi hỗn loạn, bàn tay lộ ra ngoài đỏ lên vì lạnh, rõ ràng đã đứng đợi từ lâu.


Cô đột nhiên thấy sống mũi hơi cay, cảm giác tủi thân không rõ từ đâu dâng trào lên, mi cũng bắt đầu ươn ướt, Trình Diên vội cúi đầu xuống.


Cô khịt mũi, nói: “Sao giờ anh mới về?”
 


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 19: Tủi thân – Anh về rồi
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...