Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng
Chương 7: Chương 7
Thứ sáu tan học, Lục Hách Dương đang thu dọn sách vở thì Hạ Uý từ cửa sau đi vào, tựa vào bàn anh hỏi: “Buổi tối ăn cơm xong tôi đưa cậu về hả?”
“Hôm nay lại an phận thế.” Lục Hách Dương ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong khoảng thời gian này Hạ Uý chưa bao giờ dừng lại, không có chuyện ăn xong liền về nhà.
“Cũng không phải, tôi muốn đi phía Tây thành phố.” Hạ Uý nói, “Tôi cảm thấy cậu có vẻ không thích nơi đó.”
“Tôi không nói là không thích.” Lục Hách Dương đẩy ghế vào sát bàn.
“Cậu thích hả? Thích hả?” Nhìn thấy Lục Hách Dương đi ra ngoài, Hạ Uý tiến lên khoác vai anh, cười ha ha: “Tôi không phải là sợ quý công tử đây không thích nơi như thế sao, lại nói, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy cậu thích cái gì, tôi thực sự không nắm được cậu.”
“Vậy thì đừng có nắm.” Lục Hách Dương nói, “Nếu không thích thì sẽ không cùng cậu đi rồi.”
Hạ Uý vui vẻ huýt sáo: “Được, tôi sẽ gọi người thêm một chỗ ngồi.”
Ra khỏi lớp học, từ trên cầu đi qua, nhiều học sinh học thể dục trở về lớp lần lượt đi tới từ phía đối diện, trong tay cầm vợt hoặc dây nhảy.
Lục Hách Dương và Hạ Uý xuyên qua đám đông, nhìn thấy Hứa Tắc đang đi phía sau cùng.
Cậu vẫn một mình, trông như không thuộc tốp lớp nào, thậm chí còn không thuộc trường dự bị, tóm lại là cảm giác tách biệt rất nghiêm trọng, trầm mặc, yên tĩnh, lúc đi trên đường ánh mắt hơi cụp xuống, không nhìn sang chỗ khác, như thể đang suy nghĩ gì đó, lại giống như đang thất thần.
Một omega từ phía sau chạy tới, do dự một chút, đưa tay vỗ vai Hứa Tắc, cùng cậu nói chuyện.
Bước chân Hứa Tắc dừng lại, nghiêng đầu nhìn người đó, tựa hồ nghe không hiểu đối phương nói gì, sau đó hơi cúi người, việc này khiến cho omega cảm thấy xấu hổ, nhét vào trong tay cậu một chai nước rồi xoay người chạy đi.
Hứa Tắc bị bỏ lại đứng ngay tại chỗ, nhìn nước uống trong tay, hai giây sau mới chậm rãi phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía omega đã chạy mất hút không dấu vết.
Lúc cậu quay đầu lại để lộ ra miếng dán ức chế màu trắng sau gáy.
“Cậu cảm thấy cậu ta đần độn hay là trì trệ?” Hạ Uý cười hỏi Lục Hách Dương, lại nói, “Loại tính cách này khá hiếm thấy ở trường dự bị đấy.”
Lòng hiếu kỳ thái quá của người này lại bắt đầu gây chuyện, Lục Hách Dương lựa chọn im lặng không nói, để không khơi dậy ham muốn bàn luận của Hạ Uý.
Hứa Tắc cầm nước uống đứng đó thêm một lúc mới nhìn lên lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Hách Dương và Hạ Uý cách đó hai mét, khuôn mặt cậu thoáng hiện lên vẻ sửng sốt một chút, cơ thể cứng đờ thấy rõ, Hạ Uý có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Là thật đó.” Hạ Uý thấp giọng nói: “Cậu ta có vẻ rất sợ cậu.”
“Tại sao không thể là sợ cậu?” Lục Hách Dương cuối cùng cũng hỏi hắn.
Hạ Uý rất vô tội: “Tôi là học sinh mới chuyển đến, sợ tôi làm cái gì, vô lý quá thể.”
Để chứng minh tình hữu hảo của mình là vô hại, lúc đi đến trước mặt Hứa Tắc, Hạ Uý chào cậu: “Hi.”
Hứa Tắc nhìn hắn, không nói gì, chỉ gật đầu một chút, sau đó đi lướt qua họ.
“Lạnh lùng quá, lạnh lùng quá đi.” Hạ Uý khoa trương rùng mình một cái, “Cậu ta tuyệt đối không phải sợ tôi.”
“Người không quen chào hỏi cậu, cậu cũng sẽ cảm thấy kỳ quái.” Lục Hách Dương nói, “Đừng không có việc gì cũng tìm rắc rối nữa.”
Hạ Uý thế nhưng lại đột nhiên cười nham hiểm: “Tôi cảm thấy rằng nếu Hứa Tắc chung hội với bọn mình, cậu với cậu ta nói không chừng sẽ chơi rất hợp đấy… Cả hai đều có khuôn mặt lạnh lùng từ chối khai trai.”
Lục Hách Dương hỏi: “Có nghĩa là cậu với tôi chơi không hợp?”
“Làm sao có thể!” Hạ Uý lập tức khoác vai anh cười nói: “Nếu như không hợp nhau thì làm sao có thể làm bạn mười mấy năm a ~”
Hơn tám giờ tối, Lục Hách Dương, Hạ Uý và Cố Quân Trì cùng nhau đi về phía Tây thành phố.
Câu lạc bộ vẫn đông đúc và hỗn loạn, đầy đủ các loại mùi, ba người họ quá bắt mắt, vừa bước ra khỏi thang máy đã bị người khác nhìn chằm chằm, trong tay Cố Quân Trì thậm chí còn không biết lúc nào đã được nhét cho một con chip màu tím.
Alpha đưa chip nháy mắt với bọn họ: “Tặng đấy, chơi chung đi.”
“Ai yo, là tôi có mắt như mù, Cố thiếu gia của chúng ta xuất thân từ gia đình có tài sản mấy trăm tỷ, làm gì thèm nhìn đến mấy cái này.” Hạ Uý vỗ vai Cố Quân Trì nói: “Phải không?”
Cố Quân Trì liếc hắn một cái.
“Lần trước tôi nghe nói có alpha kia, tên là gì ấy nhỉ, cũng học trường dự bị, đánh bạc một đêm mà đã thua nhiêu đây.”
Hạ Uý vừa nói vừa đưa tay ra làm một con số.
Lục Hách Dương hỏi: “Tám trăm?”
“Ừm.” Hạ Uý gật đầu, “Sau đó ba hắn phái người tới áp giải hắn về, nghe nói bị đánh đến mức phải đưa vào bệnh viện, ba ngày rồi không đến lớp.”
“Cảm giác giống như chuyện có thể xảy ra trên người cậu vậy.” Cố Quân Trì nhận xét.
“Đùa cái gì đấy, đánh bạc có gì vui đâu, tám trăm vạn đó tôi đem đi mua xe mới còn tốt hơn.”
(tám trăm vạn tệ = tám triệu tệ ≈ 27 tỉ 300 trịu VND =))))
Vừa nhắc tới xe, Cố Quân Trì liền lộ ra vẻ chán ghét: “Nội thất đổi thành màu hồng, không biết ai sẽ ngồi lên xe của cậu.”
“Hách Dương ngày nào cũng ngồi nha.” Hạ Uý thản nhiên nói.
Cố Quân Trì sau đó hỏi Lục Hách Dương: “Ngồi trong đó không cảm thấy cả người khó chịu à?”
“Không còn cách nào khác, tôi không có tài sản mấy trăm tỷ cho nên chỉ có thể đi xe của người khác.” Lục Hách Dương đáp.
Hạ Uý vỗ vai anh cười ha ha, Cố Quân Trì mặt không đổi sắc quay đầu đi, lười nói thêm.
Sau khi vào sàn đấu, Hạ Uý lần này đã đặt chỗ ngồi ở hàng thứ hai.
Màn hình lớn đang bật, Lục Hách Dương ngẩng đầu nhìn tên các võ sĩ, Hạ Uý cũng nhìn theo, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: “À, cậu em bán vé nói với tôi rằng hôm nay số 17 có thể sẽ không lên sàn.”
Động tác của Lục Hách Dương hơi dừng lại một chút, không nói gì liền ngồi xuống chỗ của mình.
Sau vài trận đấu, tấm thảm trong lồng bát giác đã loang lổ máu, khán giả phấn khích đến mức hò hét ầm ĩ không ngừng.
Chỉ có Lục Hách Dương yên lặng ngồi trên ghế, anh liếc nhìn vòng tay —vẫn đang ở thông số thấp nhất, sau khi vào trường đấu vẫn chưa được điều chỉnh.
Lại một trận đấu nữa kết thúc, màn hình lớn trống rỗng, không còn hiển thị tên của võ sĩ và tình huống cá cược, đã đến giờ nghỉ giải lao.
Hạ Uý la hét đã mệt nên ngồi xuống uống nước, thuận tiện kiểm tra điện thoại.
Lục Hách Dương chống cằm, cụp mắt không biết đang nhìn đi đâu.
Cố Quân Trì quay đầu nói: “Trông cậu chẳng có chút tinh thần nào.”
“Có hơi mệt.” Lục Hách Dương buông tay, “Tôi ra ngoài ——”
Âm cuối bị tiếng hét đột ngột lấn át, Lục Hách Dương ngẩng đầu lên, một alpha đầu húi cua bước ra từ lối đi của võ sĩ, khuôn mặt dữ tợn, một vết sẹo chạy dọc khuôn mặt từ trán trái sang quai hàm bên phải.
Lục Hách Dương từ người hắn liếc mắt qua, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn ra phía sau alpha đầu húi cua kia.
Số 17.
Giống như tuần trước, nửa trên khuôn mặt của số 17 được bôi thuốc màu, mặc một chiếc quần đùi thể thao màu đen rẻ tiền dài đến đầu gối.
Hôm nay trên tay cậu đeo một cặp găng tay xẻ ngón, trông cũng rất cũ kỹ.
“Số 17 sắp lên kìa, hôm nay đánh MMA (*).” Hạ Uý hưng phấn dùng cùi chỏ huých Lục Hách Dương, đưa điện thoại đến trước mặt anh và Cố Quân Trì.
(*) MMA (Mixed Material Arts): võ thuật tổng hợp hay võ thuật tự do, đôi khi còn được gọi với cái tên đấu lồng, là một môn thể thao đối kháng toàn diện, dựa trên các đòn đánh, vật lộn, và chiến đấu trên mặt đất, được kết hợp từ nhiều môn thể thao đối kháng cũng như võ thuật trên khắp thế giới.
Gã cũng nói rằng số 17 thỉnh thoảng sẽ bị phạt một lần, lý do hầu như chỉ có một —— thắng xong liền bỏ đi, xuống tay không đủ ác độc.
“Có thể hiểu được.” Hạ Uý tắt điện thoại, nhìn hai alpha đi vào lồng bát giác, “Mới có mười mấy tuổi, trên tay sạch sẽ chút là chuyện tốt.”
Số 17 đứng giữa lồng bát giác, cúi đầu chỉnh lại găng tay, bị trọng tài ngồi trên hàng rào quát, số 17 quay đầu lại.
Lúc quay đầu lại, cậu để lộ miếng dán ức chế màu trắng sau gáy.
Lại có người hét lên ‘Số 17’, số 17 nhìn lên khán đài, trên mặt vẫn là thần sắc bình tĩnh.
Vì là trận đấu giải trí trong lúc nghỉ giải lao nên tương đối thoải mái, ánh mắt của số 17 lưu lại trong khán đài so với lần trước lâu hơn một chút, đại khái là kéo dài đến hai giây.
Trong hai giây này, ánh mắt của số 17 tình cờ rơi vào hàng ghế thứ hai.
Trong một khoảnh khắc nào đó, rất rõ ràng, số 17 đã sững người trong giây lát, sau khi đờ đẫn mới cúi đầu nhìn miếng đệm cao su dưới chân.
Tiếng còi bắt đầu vang lên, alpha đầu húi cua đã chuẩn bị tốt tư thế nhưng số 17 vẫn duy trì cánh tay buông thõng xuống, là bộ dạng có chút thất thần, cho đến khi cú đấm đầu đánh thẳng tới, cậu mới rốt cuộc phản ứng lại, nhanh chóng giơ tay lên cản, hiểm nguy tránh thoát.
Hạ Uý lập tức “huýt” lên một tiếng: “Số 17 đang không nhập tâm.”
Vừa dứt lời, số 17 đã nhận một đấm vào hàm, cả người đập vào lưới thép, thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống.
Chỉ sau vài cú đấm qua lại, bầu không khí đã nóng trở lại.
Lục Hách Dương điều chỉnh thông số vòng tay lên cao hơn, hơi nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, mười ngón tay đan vào nhau, khẽ ấn cằm.
Cố Quân Trì liếc nhìn anh, Lục Hách Dương đang nhìn chằm chằm vào lồng bát giác, vẻ mặt ‘có hơi mệt’ hai phút trước dường như đột nhiên biến mất..
Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng