Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng
Chương 30: Chương 30
Thứ bảy, Hứa Tắc từ lúc tỉnh dậy đã bắt đầu nhíu mày, dư vị do rượu đem lại rất khó chịu, cậu từ từ bò dậy khỏi giường, cầm bộ quần áo sạch sẽ đi tắm.
Sau khi gột rửa mùi rượu trên người, Hứa Tắc cúi đầu đứng trước gương vừa đánh răng vừa cố gắng xâu chuỗi lại ký ức tối qua.
Đang đánh răng, Hứa Tắc đột nhiên dừng lại, bàn chải đánh răng rơi khỏi tay cậu.
Nếu như nhớ không nhầm, tối qua cậu đem cơ thể nồng nặc mùi rượu thơm lên má Lục Hách Dương.
Hứa Tắc sững sờ đứng đó, thậm chí còn không dám nhớ lại biểu tình của Lục Hách Dương sau đó, hoặc là đã nói gì, cậu thà tự mình cắt đứt hoàn toàn.
Đối với cậu mà nói, không còn hành vi bốc đồng và tự huỷ nào hơn thế này nữa.
Nhưng rốt cuộc vì sao Lục Hách Dương lại cho cậu cơ hội như vậy?
Hứa Tắc cho rằng Lục Hách Dương không thể nào có ý đồ xấu, không nhàm chán đến mức sẽ dùng cách này trêu chọc cậu, nhưng cậu cũng thật sự khó có thể tưởng tượng Lục Hách Dương sẽ xuất phát từ đồng cảm mà cho cậu ba cơ hội để làm bất cứ chuyện gì, logic kiểu này không thể thành lập được.
Cậu đứng tại chỗ cúi đầu rất lâu, cuối cùng cũng cầm bàn chải đánh răng lên đánh răng cho sạch.
Hứa Tắc thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, mua bữa sáng ở quán ăn sáng ven đường, trên đường đi đến trạm xe buýt đã ăn xong.
Đợi khoảng bảy tám phút, xe buýt đến, Hứa Tắc lên xe.
Trên đường đi cậu đổi sang một chiếc xe khác, hơn một tiếng sau, Hứa Tắc xuống xe, đi bộ vài phút thì đến cổng viện điều dưỡng.
Đi vòng quanh tòa nhà bệnh viện dọc theo con đường chính, Hứa Tắc đi đến ngoài vườn hoa, vừa đi vừa nhìn vào bên trong qua hàng rào.
Cậu đi đăng ký ở cửa, y tá chỉ đường cho cậu: “Ở đó đó, mấy ngày nay lại không muốn đi bộ nữa rồi, chỉ toàn ngồi xe lăn, nhưng chân tay không sao, cậu không cần lo lắng.”
“Được, cảm ơn.”
Vào trong vườn hoa, y tá đẩy xe lăn đến chỗ Hứa Tắc, sau đó bước sang một bên nhường đường, nhẹ giọng nói: “Có gì thì gọi cho tôi.”
“Được.”
Hứa Tắc đi đến trước xe lăn, quỳ xuống bên cạnh đầu gối của bà lão, gọi bà: “Bà ngoại.”
Diệp Vân Hoa hờ hững nhìn cái cây bên hàng rào đang đung đưa trong cơn gió buổi sáng, không hề có phản ứng gì.
Đương nhiên đây đã được xem là phản ứng tốt nhất rồi, ít nhất không phải là gào thét cuồng loạn hay đấm đá tay chân.
Hứa Tắc không thể dự đoán được Diệp Vân Hoa mỗi khi nhìn thấy mình sẽ đột nhiên biến thành trạng thái gì, cậu chỉ có thể xuất hiện ít nhất có thể, rất nhiều lần là đến chỉ để nhìn từ xa.
Cậu biết rằng Diệp Vân Hoa sẽ không bao giờ nhớ ra cậu nữa, và cậu cũng phải chịu trách nhiệm cho kết quả này.
Hứa Tắc mới bắt đầu đánh quyền anh hai năm trước, hết trận này đến trận khác, vết thương trên người căn bản chưa bao giờ có hồi kết, cậu sợ bà ngoại lo lắng nên không bao giờ dám mang vết thương đến gặp bà, chỉ có một lần Diệp Vân Hoa có ý định tự sát nên định cắt cổ tay, Hứa Tắc đem mặt mũi bầm dập sưng vù vội vàng chạy tới bệnh viện, còn chưa kịp hỏi bác sĩ tình huống cụ thể, Diệp Vân Hoa đột nhiên từ trên ghế đứng lên, hỏi cậu: “Cậu là ai?”
“Bà ngoại, con là Hứa Tắc.” Hứa Tắc như thường lệ nhắc nhở bà, muốn xem vết thương của bà.
“Không phải.” Khoé miệng Diệp Vân Hoa run rẩy, ánh mắt cực kỳ xa lạ, “Bé ngoan của tôi rất nghe lời, sẽ không đánh nhau, cậu không phải Hứa Tắc!”
Chân tay Hứa Tắc cứng ngắc đứng đó, vết thương trên người trong nháy mắt mất đi cảm giác, trở nên vừa tê dại vừa lạnh lẽo.
“Cút ra ngoài! Đồ dối trá! Cậu trả lại bé ngoan của tôi cho tôi!”
Diệp Vân Hoa khàn giọng nắm chặt nắm đấm lao về phía Hứa Tắc, bị các bác sĩ và y tá bên cạnh ngăn lại.
Bác sĩ quay đầu hét lên với Hứa Tắc: “Cậu ra ngoài trước đi, nhanh lên!”
Cảnh tượng trước mắt giống như một bộ phim câm chạy nhanh không tiếng động, Hứa Tắc bị y tá kéo ra khỏi phòng bệnh, cánh cửa đóng lại trước mắt cậu.
Rất lâu sau, Hứa Tắc nhớ tới mấy phút đồng hồ mình đứng ở hành lang, xuyên qua cửa kính nhìn phòng bệnh, bối cảnh chỉ có tiếng ù tai, không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.
Từ đó về sau, Diệp Vân Hoa không nhận ra Hứa Tắc nữa, cho dù chỉ là gián đoạn, một hoặc hai giây thôi.
Diệp Vân Hoa động đậy ngón tay, ánh mắt trở nên nhu hoà hơn một chút, nói: “Tiểu Tắc nhà tôi rất ngoan, thành tích của nó cũng rất tốt.”
“Vâng.”
Hứa Tắc trầm mặc, một lúc sau, cậu đứng dậy nói: “Con đẩy bà đi xung quanh.”
Trước tiết học cuối cùng của thứ hai, các học sinh cấp S được gọi đến phòng họp cho một cuộc họp ngắn.
Lúc Hứa Tắc đến, giáo viên đang chuẩn bị điểm danh, cậu cúi đầu đi đến hàng thứ hai sát rìa ngồi xuống, trong suốt quá trình không hề nhìn đi đâu khác.
“Hôm nay gọi số thứ tự, học sinh nào nghe thấy thì giơ tay hô ‘Có’ nhé.” Giáo viên nhìn danh sách, “Lớp 1, số 9.”
“Có.”
“Lớp 1, số 17.”
Không có ai trả lời.
Giáo viên cao giọng nhắc lại: “Lớp 1, số 17.”
“Có.”
Không nhanh không chậm, là giọng nói của Lục Hách Dương.
(trời mé tui cứ tưởng bé Hứa đặt biệt hiệu là số 17 do ẻm 17 tuổi, ai mà ngờ =))))
Hứa Tắc nhìn chằm chằm vào mặt bàn, cố gắng điều chỉnh hô hấp cho thật nhẹ, như thể làm như vậy sẽ khiến cậu mất đi cảm giác tồn tại trong phòng họp này, khiến cho mọi người đều không nhìn thấy cậu ——khiến cho Lục Hách Dương không nhìn thấy cậu.
Cậu ở trước mặt Lục Hách Dương hẳn là không có bí mật gì có thể che giấu được nữa rồi, từ việc đối diện với Lục Hách Dương tự an ủi, đến nụ hôn vào thứ sáu, lại đến số 17 ngày hôm nay.
Hứa Tắc biết rất ít về thông tin cá nhân của Lục Hách Dương, cậu cũng không đặc biệt đi tìm hiểu, cũng không giỏi làm những việc như vậy, Hứa Tắc chỉ biết tên, tuổi, lớp và mã số học sinh của Lục Hách Dương.
Vì vậy Hứa Tắc liền dùng số 17 này mà không suy nghĩ nhiều, càng không nghĩ đến một ngày mình lại dùng thân phận là một võ sĩ được gọi là ‘Số 17’ gặp Lục Hách Dương trong một sàn đấu quyền anh dưới lòng đất.
Bây giờ nhìn lại, tất cả những nguỵ trang của cậu thực sự không đáng để cân nhắc.
Hứa Tắc biết rằng Lục Hách Dương sớm đã nhận ra cậu, nhưng lúc này đây, Hứa Tắc nhận ra rằng chữ ‘sớm đã’ này có thể sớm hơn cậu nghĩ một chút.
Cuộc họp ngắn chỉ kéo dài khoảng mười phút, sau khi giáo viên điểm danh xong thì giới thiệu sơ qua nội dung và thời gian sinh hoạt cuối tuần tuần này, đồng thời gửi tài liệu liên quan cho mỗi người, để mọi người quyết định có tham gia hay không trước thứ tư.
Sau khi tan họp, tốc độ của Hứa Tắc chưa bao giờ nhanh như vậy, cậu cúi đầu đi qua mấy chiếc ghế trống, đi đến lối đi, vừa bước xuống hai bậc thềm thì đụng phải một alpha.
Không cần ngẩng đầu cũng biết đó là ai, bởi vì Hứa Tắc có thể ngửi thấy mùi tin tức tố rất nhạt trên người anh.
“Cậu có việc gấp sao?” Lục Hách Dương vừa đi đến lối đi đã bị Hứa Tắc va vào vai, anh cúi xuống nhìn cái đầu dường như hôm nay không thể ngẩng lên được rồi hỏi.
Từ khi Hứa Tắc bước vào phòng họp ánh mắt vẫn luôn đặt trên sàn nhà hoặc trên bàn, cậu căn bản không biết Lục Hách Dương ngồi ở hàng đầu tiên, nếu biết, cậu nhất định đã đi đến hàng cuối.
“Xin lỗi.” Hứa Tắc nói, sau đó cậu trả lời: “Tôi không vội.”
Hạ Uý ở bên cạnh đột nhiên cười một tiếng.
Không muốn trông quá kỳ quái và bất lịch sự, Hứa Tắc ngẩng đầu lên liếc nhìn Lục Hách Dương một cái.
Hứa Tắc biết Lục Hách Dương nhất định là đang nhìn cậu, bởi vì họ đang nói chuyện, nhưng ngay cả trong tình huống đã chuẩn bị tinh thần như vậy, ngay lúc mặt đối mặt với Lục Hách Dương, Hứa Tắc vẫn cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, một cỗ khí nóng lan truyền bên trong đại não.
Nếu Hứa Tắc biết rằng việc hôn Lục Hách Dương vào tối thứ sáu sẽ khiến mình không thể đối mặt với anh nữa, Hứa Tắc không chắc rằng liệu cậu có còn muốn yêu cầu Lục Hách Dương thu hồi lại cơ hội đầu tiên đã lãng phí hay không nữa.
Trong trạng thái tỉnh táo, cho dù Lục Hách Dương cho cậu một trăm cơ hội, hay chỉ cho cậu một cơ hội, Hứa Tắc đều sẽ không dám hôn anh.
Hứa Tắc cảm thấy mình ở trong mắt Lục Hách Dương ngay lúc này chẳng khác gì bị lột trần, cậu chỉ muốn lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Lục Hách Dương, nhưng ngay khi vừa định nói câu tôi đi trước đây, Hạ Uý liền hỏi: “Này Hứa Tắc, cậu có định tham gia hoạt động cuối tuần không?”
Hạ Uý vừa nói vừa khoác vai Lục Hách Dương bước xuống bậc thang, Hứa Tắc buộc phải đi theo bọn họ ra ngoài, nhưng ở giữa còn có một Hạ Uý, cuối cùng cũng khiến cho Hứa Tắc bớt căng thẳng và gò bó hơn.
Cậu nói: “Không chắc lắm.”
“Vậy thứ sáu cậu có đánh quyền anh không?” Hạ Uý hạ giọng, “Sẽ không phải là một trận giải trí nữa chứ?”
Hắn cảm thấy mấy trận giải trí không những không kiếm được tiền mà còn lãng phí thực lực của Hứa Tắc, một chút ý nghĩa cũng không có.
“Có đánh.” Hứa Tắc trả lời từng câu hỏi một, “Không phải trận giải trí.”
Bước ra khỏi phòng họp, tình cờ gặp Trì Gia Hàn đang đeo cặp đi học bơi.
Nhìn thấy Hứa Tắc đi cùng Hạ Uý và Lục Hách Dương, Trì Gia Hàn hơi sửng sốt, cậu liếc nhìn Lục Hách Dương, sau đó đi đến chỗ Hứa Tắc hỏi: “Mới họp xong à?”
Hứa Tắc quả thực trông giống như không nhận ra Trì Gia Hàn, dùng loại ánh mắt không có tiêu cự nhìn cậu.
Sau một hai giây, Hứa Tắc mới gật đầu.
“Ò, tôi đi học bơi.” Trì Gia Hàn hoàn toàn hiểu sự lơ đãng của Hứa Tắc.
“Tiết sau của tôi cũng là tiết bơi này, đi cùng không?” Hạ Uý hỏi.
Hắn chưa bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, kể từ khi Hứa Tắc nói Trì Gia Hàn sợ A, Hạ Uý liền rất chú ý đến phương diện này, hy vọng sẽ không doạ sợ omega nhỏ bé mỏng manh.
Trì Gia Hàn lạnh lùng liếc hắn một cái: “Vẫn là khỏi cần đi, tôi biết đường.”
Cậu nói xong thì đi luôn, Hạ Uý nhìn bóng lưng của Trì Gia Hàn, quay sang Lục Hách Dương và Hứa Tắc nói: “Cậu ấy vừa ngầu vừa dễ thương, tôi rất thích.”
Sau đó bám đuôi theo như một kẻ biến thái.
Sau khi Hạ Uý rời đi, không khí lập tức trở nên tĩnh lặng.
Hứa Tắc vẫn duy trì khoảng cách với Lục Hách Dương như có một Hạ Uý ở đó, đi về phía trước, sau khoảng bốn năm bước, Lục Hách Dương nhàn nhạt hỏi: “Kỳ dịch cảm lại đến nữa à, mặt và tai cậu rất đỏ.”
Hứa Tắc nhỏ giọng “Hả?” một tiếng, thế nhưng lại vô thức sờ gáy mình để xác nhận câu hỏi của Lục Hách Dương.
Nhưng đồng thời cậu cũng nhớ ra, Lục Hách Dương rõ ràng biết rằng cậu chỉ mới trải qua kỳ dịch cảm tuần trước, căn bản không thể nào nhanh như vậy lại đến nữa.
Hứa Tắc dừng bước chân, cậu cũng không biết bây giờ mình đang nghĩ gì, cậu nói: “Chắc không phải đâu, tôi về lớp trước đây.”
Cậu xoay người đi về phía bên kia cây cầu, Lục Hách Dương quay đầu nhìn bóng lưng của Hứa Tắc, thực ra anh còn định nhắc nhở Hứa Tắc: Hình như cậu đi ngược đường rồi, lớp của cậu không ở hướng đó..
Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng