Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa
Chương 97: Ngoại Truyện 9 - Hoàn Toàn Văn
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã hai năm trôi qua.
Trước cổng tòa nhà Giang Thịnh, một chiếc xe dừng lại. Người trên xe bước xuống, khoác một chiếc áo da đỏ, bên trong là áo thun đen bó sát. Tóc cậu vuốt ngược để lộ vầng trán trơn bóng, sắc mặt lạnh tanh, cứ thế bước vào tòa nhà.
Phong cách đường phố của cậu hoàn toàn lệch tông với cách ăn mặc của nhân viên văn phòng trong Giang Thịnh. Với dáng vẻ ngạo mạn như vậy, nếu nói cậu đến gây chuyện thì cũng chẳng có gì sai. Người nhát gan chắc hẳn đã bắt đầu lẩm bẩm trong lòng. Nhưng quầy lễ tân dường như đã quá quen với cảnh tượng này, mỉm cười nói: "Yến tiên sinh, Giang tổng đang ở tầng 23, có cần tôi gọi điện thông báo không?"
Cảnh tượng này đã lặp đi lặp lại vô số lần trong hai năm qua. Yến Trầm thường xuyên đến Giang Thịnh, nhân viên công ty cũng sớm biết người yêu của tổng giám đốc mình là một chàng trai có vẻ ngoài đẹp nhưng luôn mang thần sắc kiêu ngạo.
Yến Trầm lắc đầu, sải bước dài vào thang máy, trực tiếp đi lên.
Tới tầng 23, cậu không thèm gõ cửa mà đẩy thẳng vào. Giang Du đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên. Giây tiếp theo, đôi mắt anh hiện lên ý cười: "Chờ anh một chút, để anh làm nốt việc rồi chúng ta đi ăn bánh trôi rượu nếp."
Bánh trôi rượu nếp ở nhà ăn của Giang Thịnh rất ngon. Lần trước Yến Trầm ăn thử một lần liền thích, từ đó về sau mỗi lần đến đây đều phải có món này.
Yến Trầm chậc một tiếng, bước đến trước mặt anh, hai tay chống lên bàn, cúi người xuống, giọng điệu không vui: "Tại sao không cho em tìm hiểu chuyện ở Thanh Châu?"
Từ khi kết quả nội bộ được xác định cho đến lúc công bố cần có thời gian. Hai năm trước, Yến Trầm từng thu thập tin tức nhỏ lẻ. Lần này cậu định giở lại chiêu cũ nhưng bị Giang Du ngăn cản, khiến trong lòng không khỏi bực bội.
Giang Du ngẩng đầu lên, giọng điềm đạm: "Bởi vì anh muốn thử cảm giác mong đợi là như thế nào."
Anh đưa tay chạm lên mu bàn tay cậu, khẽ v**t v* hai cái rồi nói tiếp: "Chỉ còn mấy ngày nữa là kết quả sẽ được công bố, chúng ta cùng chờ đi. Cứ xem như một bất ngờ chưa biết trước, được không?"
Giọng anh vẫn trong trẻo như mọi khi, cách nói chuyện nhẹ nhàng, tự nhiên và vô cùng thành thạo trong việc dỗ dành.
Sắc mặt Yến Trầm dịu đi một chút.
Cậu ngồi xuống ghế sô-pha bên cạnh, chống cằm nhìn Giang Du, ánh mắt như đang vẽ lại đường nét gương mặt anh từ xa.
Rồi cậu nhận ra, trong hai năm qua, dường như Giang Du không thay đổi gì về diện mạo. Anh vẫn giữ dáng vẻ thanh tao như gió mát trăng thanh. Nếu phải nói có điểm gì khác thì chính là khí chất ngày càng trở nên ôn hòa và tự do khoáng đạt hơn.
Yến Trầm chậc một tiếng trong lòng, nghĩ thầm tên xấu xa này lại càng biết cách quyến rũ người khác rồi. Bằng không, tại sao cậu vẫn cứ nhìn mà không dứt ra được chứ?
Giang Du hoàn thành công việc, ngẩng đầu lên liền thấy ai kia vẫn đang lười biếng dựa vào sô-pha, dáng vẻ vô cùng uể oải. Anh lấy áo khoác trên giá mặc vào: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Nhà ăn ở tầng một, lúc này đang là giờ tan tầm nên không có nhiều người. Giang Du bưng bát bánh trôi rượu nếp đặt lên bàn, còn anh thì gọi một phần cháo kê. Đột nhiên anh nói: "Cuối tuần này là tiệc thôi nôi của con gái Phong Nhất Nhiên."
Phong Nhất Nhiên kết hôn xong chẳng bao lâu thì lên chức ba, giờ đã là một ông bố chính hiệu. Dạo gần đây, anh ta thường xuyên đăng ảnh con gái lên mạng xã hội.
Nghe vậy, Yến Trầm ngạc nhiên: "Là con khỉ nhỏ đó sao? Mới đó mà đã một tuổi rồi à?"
Lúc mới sinh được vài ngày, Yến Trầm đã từng nhìn thấy cô bé. Khi ấy, lớp màng thai trên người còn chưa rụng hết, tóc lại ít, cả người đỏ hồng mềm nhũn. Cậu nói cô bé trông giống khỉ con, từ đó về sau cứ thế mà gọi là "con khỉ nhỏ".
Giang Du im lặng trong chốc lát, rồi mỉm cười nói: "Bảo bối, câu này không thể nói trước mặt Phong Nhất Nhiên đâu."
Bậc làm cha làm mẹ lúc nào cũng cảm thấy con gái mình là đứa trẻ xinh đẹp nhất trên đời. Nếu nghe thấy cậu gọi là "con khỉ nhỏ", e rằng anh ta sẽ đau lòng ngay tại chỗ mất.
Anh suy nghĩ một chút, rồi khách quan nhận xét: "Đã lâu rồi em chưa gặp Phong Hòa Ni. Bây giờ cô bé rất đáng yêu, hoàn toàn không còn giống khỉ con nữa đâu."
Yến Trầm xúc một viên bánh trôi bỏ vào miệng nhai, vẻ mặt đầy hoài nghi, rõ ràng là không tin.
Giang Du nói: "Cuối tuần chúng ta cùng đi xem."
Nhanh chóng đến cuối tuần, tiệc thôi nôi của Phong Hòa Ni được tổ chức tại khách sạn, số lượng khách mời không nhiều, chỉ có người thân hai bên gia đình, khoảng ba mươi người, bao trọn một sảnh lớn để tiện nghỉ ngơi.
Giang Du và Yến Trầm đến khá sớm, là những vị khách đầu tiên. Khi bước vào, Phong Nhất Nhiên đang ở bên cạnh vợ, con gái đặt trong nôi, hai vợ chồng vẫn đang bàn bạc lại trình tự buổi tiệc.
Nghi thức thôi nôi từ lăn trứng trừ tà cho đến niêm phong rượu đều có tổng cộng chín mục, phải tiến hành trước mặt họ hàng hai bên. Tính ra cũng khá phiền phức. Hai vợ chồng đều là lần đầu làm bố mẹ, lúc này trông có vẻ khá luống cuống.
Giang Du cúi đầu nhìn Phong Hòa Ni. Cô bé đang vung chân trong nôi, gương mặt tròn trịa, da trắng nõn, trông chẳng khác gì một viên bánh trôi. À, cô bé có biệt danh là "Bánh Trôi Nhỏ".
Anh bật cười: "Bánh Trôi Nhỏ lớn hơn lần trước anh gặp rồi, càng lớn càng đáng yêu."
Trẻ con ở độ tuổi này lớn rất nhanh, mỗi tuần lại thay đổi một chút.
Mẹ của cô bé nói: "Nhìn vậy thôi chứ lúc quậy lên thì như tiểu ác ma vậy."
Phong Nhất Nhiên đang nghe điện thoại, sau khi cúp máy liền nói: "Lộ Lộ, ba mẹ em đến rồi, chúng ta ra ngoài đón đi."
Anh ta nhìn lướt qua Yến Trầm, cậu vẫn nhàn nhã như không, nhìn chẳng đáng tin chút nào. Cuối cùng, ánh mắt Phong Nhất Nhiên dừng lại trên người Giang Du: "Em giúp anh trông Bánh Trôi Nhỏ một lát nhé. Anh mới thay tã cho con bé rồi, hai người cứ để ý một chút."
Giang Du gật đầu: "Đi đi."
Anh đưa tay chạm vào món đồ chơi treo trên nôi, Bánh Trôi Nhỏ bật cười khanh khách, hai cánh tay nhỏ vẫy loạn xạ, trông vô cùng vui vẻ. Giang Du quay đầu nói với Yến Trầm: "Em đến đây xem Bánh Trôi Nhỏ đi, rất đáng yêu."
Không giống khỉ con chút nào!
Yến Trầm rót nửa ly rượu, lắc nhẹ rồi bước đến gần, cúi đầu nói: "Để em xem xem đáng yêu cỡ nào."
Ánh mắt cậu chạm vào đôi mắt đen láy của Bánh Trôi Nhỏ. Cô bé đột nhiên không cười nữa.
Yến Trầm: "?"
Bánh Trôi Nhỏ bĩu môi.
Yến Trầm: "??"
Bánh Trôi Nhỏ đột nhiên òa khóc, tiếng khóc thảm thiết, nước mắt như mưa.
Yến Trầm sững sờ!
Cậu ngơ ngác nhìn Giang Du, suýt chút nữa giơ tay lên thề: "Em chưa làm gì hết!"
Cậu thề cậu chỉ mới nhìn một cái thôi! Con khỉ nhỏ này đúng là vu oan!
Giang Du nói: "Anh biết."
Anh cúi đầu quan sát. Trẻ con ở độ tuổi này chỉ phát ra một số âm đơn giản, người lớn phải tự tìm cách hiểu. Vừa trêu chọc cô bé để phân tán sự chú ý, anh vừa suy nghĩ: "Có khi nào là đói không?"
Nghe nói trẻ con ở độ tuổi này thường xuyên thấy đói.
Yến Trầm nhướn mày: "Cũng có thể. Con bé chưa mọc răng, chắc là cần uống gì đó."
Cậu cúi đầu nhìn xuống, lắc nhẹ ly rượu trong tay: "Cho uống gì đây, trắng... trắng hennessy?"
Giang Du giật giật thái dương: "Em nghiêm túc đấy à?"
Cậu mỉm cười: "Cục cưng à, rượu của em chỉ chia sẻ cho anh thôi."
Giang Du: "Cảm ơn, anh rất cảm động."
Yến Trầm vui vẻ lên tiếng: "Cục cưng khách sáo rồi."
Bánh Trôi Nhỏ bị thu hút sự chú ý, cuối cùng cũng nín khóc. Giang Du thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, Phong Nhất Nhiên quay lại, nói rằng mọi người đã đến đông đủ, có thể bắt đầu nghi thức. Mọi người cùng nhau đi ra ngoài.
Từ lăn trứng trừ tà cho đến ăn mì trường thọ, Yến Trầm đều thấy nhàm chán, lười biếng ngồi xem. Mãi đến khi đến phần chọn đồ đoán tương lai, cuối cùng cậu mới có chút hứng thú, chống cằm nhìn Bánh Trôi Nhỏ bò loanh quanh trên tấm thảm đỏ.
Cậu hỏi Giang Du: "Cái con dấu kia có ý nghĩa gì vậy?"
Giang Du nhìn sang. Trên thảm đỏ bày khá nhiều món đồ lặt vặt, chủ yếu là sách, bàn tính, bút mực các loại. Con dấu cũng nằm trong số đó.
"Về sau vào thể chế, phục vụ nhân dân."
Yến Trầm ngẫm nghĩ: "Bàn tính là để sau này làm thương nhân à?"
Giang Du nói: "Ừ, bàn tính tượng trưng cho việc kinh doanh buôn bán."
Những món đồ này đều mang ý nghĩa, về cơ bản là lời chúc phúc của cha mẹ dành cho con cái.
Yến Trầm hỏi Giang Du: "Hồi nhỏ anh có từng làm lễ chọn đồ đoán tương lai không?"
Giang Du nói: "Không có."
Hồi đó, Giang Huệ Dân và Lê Hoa đều bận rộn, chẳng ai để ý đến mấy chuyện này.
Yến Trầm nói: "Em cũng không có."
Cậu chậm rãi mở miệng: "Thấy không, ngay từ lúc đó đã định sẵn chúng ta là một đôi rồi."
Câu này nghe chẳng có tí logic nào, nhưng Giang Du vẫn khẽ gật đầu: "Đúng là như vậy."
Sau khi chọn đồ đoán tương lai xong là đến lễ in dấu chân. Kế đó, Phong Nhất Nhiên niêm phong hai bình rượu để dành, nói rằng đợi đến lễ trưởng thành của Bánh Trôi Nhỏ sẽ mở ra.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người lần lượt ra về.
Năm ngày sau, đây là một ngày trọng đại đối với Giang Du và Yến Trầm.
Một doanh nghiệp ở Thanh Châu sắp công bố danh sách ra toàn xã hội. Hai người ngồi trước máy tính, kiểm tra tài liệu được gửi đến.
Tên của Giang Du hiển nhiên nằm trong danh sách.
Yến Trầm lập tức đứng bật dậy, kéo từ trong phòng ra một chiếc bánh kem to, vẻ mặt đầy vui sướng, hân hoan nói: "Em biết ngay anh nhất định sẽ làm được, thật đó!"
Những lời cổ vũ của cậu tràn ra như thủy triều: "Anh yêu à, em luôn có niềm tin to lớn vào anh, em sẽ mãi mãi tin tưởng anh!"
Giang Du cũng rất vui, trong mắt anh luôn mang theo ý cười.
Anh đưa tay mở hộp bánh ra, cúi đầu nhìn một giây rồi mỉm cười hỏi: "Biết anh chắc chắn làm được à?"
Yến Trầm cúi đầu liếc nhìn—
Trên bánh kem rõ ràng viết một hàng chữ nhỏ: "Anh yêu, nếu còn có cơ hội lần sau, em mãi mãi yêu anh."
Yến Trầm khựng lại.
Lấy nhầm rồi.
Cậu liếc mắt nhìn Giang Du, lập tức đậy nắp hộp lại, rồi như một cơn gió vù vù chạy vào phòng, vội vã xách ra một cái bánh khác, đặt cái cũ xuống đất, ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nói: "Nhìn cái này nè."
Cậu mở hộp ra—
Trên mặt bánh là một hàng chữ nhỏ khác: "Cục cưng, em biết anh nhất định sẽ làm được."
Yến Trầm cười rạng rỡ nói: "Cái hồi nãy không biết sao lại vậy, chắc là tiệm bánh giao nhầm rồi, em phải đi khiếu nại họ mới được."
Giang Du hờ hững đáp: "Ra là vậy à."
Yến Trầm lộ vẻ tiếc nuối: "Chứ sao nữa, anh không biết tiệm đó đông khách cỡ nào đâu. Thợ làm bánh bận tối mắt tối mũi, viết nhầm chữ cũng bình thường, anh phải thông cảm chứ."
Giang Du nói: "Anh hiểu."
Anh vươn tay ra, trong mắt là ý cười rực rỡ như pháo hoa mùa hè: "Lại đây, ôm một cái."
Yến Trầm đưa tay ôm lấy đối phương, dụi dụi vào cổ anh, chân thành đề nghị: "Mặc dù ôm cũng khá ổn, nhưng em thấy chúng ta nên làm gì đó mãnh liệt hơn, anh nghĩ—ưm."
Đó là âm thanh bị nụ hôn của đối phương chặn lại.
Nụ hôn dần dần trở nên sâu hơn, từ triền miên đến kịch liệt không rời, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, như thể muốn hòa tan vào tận cùng trời đất. Và rồi, quả nhiên là kịch liệt thật.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, hai người vừa ăn bánh kem vừa tắm rửa, sau đó lên giường ngủ.
Nửa đêm, Giang Du mơ màng mở mắt, liền nhìn thấy người bên cạnh đang sáng láng tinh anh mà nhìn mình, trên mặt không hề có chút dấu vết buồn ngủ nào.
Nói thật, giữa đêm mà phát hiện có người đang nhìn chằm chằm vào mình thì đúng là khá rợn tóc gáy.
Giang Du lập tức tỉnh táo, vội ôm lấy cậu: "Không ngủ được, có chỗ nào khó chịu sao?"
Yến Trầm lắc đầu: "Không có, em rất thoải mái."
Cậu đặt tay lên tim mình, nghĩ một lát rồi nói: "Em vui quá, ngủ được một lát rồi lại tỉnh."
Cậu xoay người, đối diện với Giang Du, khẽ giọng nói: "Hình như mấy năm nay em mới thực sự vui vẻ. Trước kia cũng thấy vui mà, đi chơi, uống rượu, em cũng cười. Nhưng cười xong rồi là hết, tất cả chỉ như một đám mây mỏng, gió thổi qua là tan biến, em cảm thấy rất nhiều chuyện chẳng có gì đáng để để tâm, chẳng có gì khiến em thấy hứng thú."
Giang Du lẳng lặng nghe cậu nói, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, không mang theo bất cứ ý tứ nào, chỉ đơn thuần là một cử chỉ thân mật.
"Nhưng bây giờ, em rất hạnh phúc. Mỗi ngày em đều cảm thấy không nhìn anh đủ, lúc không gặp anh thì anh cứ quẩn quanh trong đầu em. Mà một khi nhìn thấy anh rồi, em lại chỉ muốn ngủ với anh, ngủ đến mức không dậy nổi luôn."
Câu cuối cùng thành công khiến Giang Du bật cười.
Quả nhiên vẫn là phong cách của Yến Trầm, ba câu không rời chuyện kia.
Anh cười cười, hôn nhẹ lên chóp mũi đối phương: "Lời tình tứ của em lúc nào cũng... kỳ diệu như vậy."
"Nhạt nhẽo sao được?"
Yến Trầm nói: "Thôi được rồi, em biết mà, Giang tổng của chúng ta xưa nay chưa từng nói lời khó nghe với ai cả."
Giang Du hỏi: "Em sẽ cùng anh đến Thanh Châu chứ?"
Yến Trầm ngạc nhiên nói: "Có phải anh buồn ngủ quá rồi nên hỏi thừa không? Anh đi đâu mà em không theo chứ?"
Giang Du xoa trán: "Hình như anh đúng là buồn ngủ quá rồi, bây giờ là ba giờ mười chín phút sáng."
Anh vươn tay đặt lên mắt Yến Trầm: "Mau nhắm mắt lại ngủ đi."
"Em muốn nhìn anh."
"Em có cả một đời để nhìn anh. Nếu có kiếp sau, thời gian có lẽ còn dài hơn nữa."
Yến Trầm nói: "Được thôi."
Cậu nhắm mắt lại một lúc, rồi lại mở ra: "Em cảm thấy mình nên nói với anh điều gì đó. Em yêu anh, thế nào?"
Giang Du cảm nhận được hàng mi của đối phương khẽ run trong lòng bàn tay mình, nhột đến mức anh khẽ cong môi: "Khá là ổn đấy."
Yến Trầm không hài lòng: "Nhưng bây giờ anh bình tĩnh quá mức rồi."
Giang Du trầm ngâm một lát: "Hay là anh nên chạy xuống lầu chạy hai vòng, tốt nhất là chạy dưới mưa, để bày tỏ sự kích động của mình?"
"Không cần đâu."
Yến Trầm nói: "Tóm lại, em yêu anh lắm, rất rất yêu anh, mỗi ngày em đều yêu anh nhiều hơn ngày hôm qua, tình yêu của em không ngừng tăng lên."
"Anh biết."
Giang Du cười nói: "Nhưng mà em vẫn phải nhắm mắt lại ngủ đi."
"... Được rồi."
Cuối cùng, cậu cũng nhắm mắt lại.
Tiếng thở đều dần dần vang lên, rốt cuộc ai đó cũng đã ngủ say.
Giang Du khẽ cong môi trong bóng tối, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, sau đó cũng nhắm mắt lại.
Ánh trăng ngoài cửa sổ như rượu, bóng hai người quấn quýt vào nhau, dài lâu không rời.
[Toàn văn hoàn.]
Lời tác giả:
Hoàn rồi, để lại bình luận tôi sẽ gửi lì xì cho mọi người.
Cảm ơn vì đã đồng hành suốt chặng đường này, hẹn gặp lại nếu có duyên.
Chúc mọi người mỗi ngày đều vui vẻ.
Tiện thể quảng cáo truyện mới [Vợ tôi là Long Ngạo Thiên], đam mỹ chủ công, dạng truyện nhiều câu chuyện nhỏ, ai có hứng thú thì thêm vào tủ sách nhé!
Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa
Đánh giá:
Truyện Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa
Story
Chương 97: Ngoại Truyện 9 - Hoàn Toàn Văn
10.0/10 từ 47 lượt.
