Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa

Chương 95: Ngoại Truyện 7


Một câu nói nhẹ bẫng khiến Yến Trầm khựng lại.


Cậu đặt ngón tay lên bệ cửa sổ, hồi lâu không nhúc nhích, ánh mắt lướt qua gương mặt đối diện, xác nhận Giang Du không hề đùa giỡn, rồi bật ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng: "Hóa ra là cậu ta thích em à."


Nghĩ đến thái độ của Tống Thanh mấy lần trước, Yến Trầm không hề bận tâm, thuận miệng nói: "Em cứ tưởng cậu ta có ý với anh đấy."


Dù gì cái trò tính tuổi kết hôn kia nghe có vẻ như đang nhắm vào cậu.


Giang Du hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện đó, trên mặt thoáng hiện ý cười nhạt: "Cậu ta có lẽ xem anh như kẻ địch, không dám làm gì khác, nhưng chọc tức thì lại rất giỏi."


Tống Thanh cố ý nhắc đến chuyện đó chỉ để gây khó chịu cho Giang Du. Chính hắn cũng biết dù có làm gì cũng không thể chen vào giữa hai người bọn họ, vì vậy đơn giản cứ phá cho đã.


Nước cờ này chính là kiểu "lưỡng bại câu thương" – tổn hại tám trăm, thiệt thòi một nghìn. Điều duy nhất ngoài dự liệu của hắn chính là Yến Trầm ra tay ngay tại chỗ, hoặc nói đúng hơn là hắn đã ôm một tia may mắn trong lòng.


Khóe môi Yến Trầm nhếch lên. Cậu dựa vào cửa sổ xe, nghĩ thầm vừa rồi đáng lẽ nên đánh mạnh hơn một chút, rồi từ tốn mở miệng: "Hắn thích em chỗ nào nhỉ?"


Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cũng không phát hiện mình với Tống Thanh có điểm chung nào, cùng lắm thì dạo gần đây tiện miệng nói dăm ba câu mà thôi.


Giang Du nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên gương mặt người bên cạnh, đưa tay ch*m r** v**t v* một bên má, đáy mắt thoáng qua một tia trầm tối, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Yến thiếu sinh ra đã đẹp, lại còn có quyền có thế, được người ta thích cũng chẳng có gì lạ."


Chỉ cần chiếm một trong ba yếu tố đó thôi cũng đủ khiến người ta theo đuổi không ngừng, huống hồ Yến Trầm có cả ba, hơn nữa đều ở mức cao nhất. Cậu chỉ cần ngồi yên chẳng làm gì cũng đủ để thu hút ánh nhìn.


Yến Trầm khẽ cười mũi, không bỏ lỡ tia tối lướt qua trong mắt Giang Du. Ngón tay cậu gõ nhẹ lên cửa kính, đâm thẳng vào trọng tâm: "Cho nên là anh đang ghen."


Giang Du bình thản đáp: "Đúng, anh đang ghen đây."


Thật ra chuyện này nói ra thì cũng chẳng có gì để ghen. Yến Trầm không có quan hệ mập mờ với Tống Thanh, thậm chí hai người hầu như không giao tiếp mấy, ngay cả chuyện vừa rồi cũng là lần đầu tiên cậu biết Tống Thanh thích mình. Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến Yến Trầm, hoàn toàn không đáng để bận tâm.


Nhưng Giang Du vẫn cứ không vui.


Trong lòng anh dường như có một ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt, khiến anh hết lần này đến lần khác cảm thấy bứt rứt khó chịu.


Dùng một ví dụ không quá chính xác mà nói, có một món bảo bối mình cực kỳ thích, mỗi ngày đều giữ khư khư không rời, đột nhiên có kẻ xông vào miệng hô to rằng mình cũng thích nó. Mình biết rõ đối phương không thể giành mất, nhưng vẫn tức giận với kiểu suy nghĩ này của người ta.


Yến Trầm bật cười, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, nhìn Giang Du: "Hóa ra anh cũng có cảm giác này à."


Lý trí thì hiểu rõ con người cần được tôn trọng, cần có không gian và tự do, không thể bị vật hóa, được người khác thích là chuyện hết sức bình thường. Nhưng cảm xúc lại hoàn toàn không thể khống chế, lúc nào cũng trào ra lòng chiếm hữu mãnh liệt, người khác không được nhìn, không được chạm, thậm chí nghĩ cũng không được.


Ánh mắt cậu lướt qua cổ tay đối phương, chậm rãi trượt đến chiếc đồng hồ trên đó, khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói lười biếng: "Giờ thì anh hiểu tại sao em cứ muốn nhốt anh lại rồi chứ."


Giang Du liếc nhìn cậu một cái, không lên tiếng, chỉ yên lặng ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.


Yến Trầm nhích lại gần anh, vắt tay lên vai đối phương, ra vẻ bề trên mà bảo: "Nào, lớn tiếng nói xem tuổi kết hôn của anh tính ra là bao nhiêu?"


Giang Du quay sang nhìn người bên cạnh, đưa tay day day trán, chậm rãi nói: "Em đúng là mặt dày hết thuốc chữa."


Nói thật thì, hai người này danh tiếng hoàn toàn trái ngược nhau. Giang Du nổi tiếng là giữ mình trong sạch, còn ai kia thì nổi tiếng ăn chơi trác táng. Nếu là người khác, trong tình huống có sự đối lập rõ ràng như thế, chắc chắn sẽ không tự mình lôi chuyện này ra hỏi, nhưng Yến Trầm lại hỏi thẳng.


Không chỉ hỏi, mà còn bày ra vẻ mặt "Anh không nói đúng đáp án thì xem anh sẽ làm gì" nữa.


Yến Trầm hoàn toàn không để tâm: "Chúng ta đâu phải mới ngày đầu ở bên nhau." Cậu cứ nhìn chằm chằm vào đối phương, không đạt được câu trả lời thì không bỏ qua.



Giang Du đành đáp đúng như mong muốn của cậu: "Ba mươi tám, hài lòng chưa?"


Yến Trầm cười ha hả mấy tiếng, giọng cười cực kỳ ngông nghênh: "Hài lòng, quá hài lòng!" Cậu lại xoa cằm trầm ngâm một lúc: "Chẳng phải hồi du học có một cô gái cứ bám riết lấy anh sao? Bố cô ấy hình như là quan chức ở Cảng Thành, đúng chuẩn bạch phú mỹ. Hai người không thành đôi à?"


Việc Yến Trầm biết chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên đối với Giang Du.


Anh chỉ khẽ gõ ngón tay lên vô lăng, vẫn là dáng vẻ ôn hòa như gió xuân: "Không biết em nghe tin đó từ đâu, nhưng cô ấy chưa từng theo đuổi anh, càng không bám riết lấy anh. Tụi anh chỉ ăn chung một bữa cơm." Giang Du nói tiếp: "Anh với cô ấy vốn chẳng thân thiết. Tình yêu là sự lựa chọn hai chiều, cô ấy không thiếu người theo đuổi, cớ gì phải treo cổ trên một cái cây như anh."


Bạch phú mỹ cũng có sự kiêu hãnh của bạch phú mỹ. Dù có thích cũng sẽ không dễ dàng cúi đầu, từ bỏ tự tôn. Không được thì đổi sang người khác, dù sao trên đời này thứ không thiếu nhất chính là đàn ông.


Hơn nữa, khi đó còn chưa thể xem là thích, cùng lắm chỉ là có chút thiện cảm.


Yến Trầm nheo mắt, ánh nhìn sắc bén: "Anh dám nói cô ấy không có tình ý với anh à?" Cậu cười nhạt: "Người đẹp trao cơ hội cho anh, lúc đó anh chỉ cần thuận thế tỏ tình là có thể nắm chắc."


Giang Du không phản bác. Một lát sau, anh bất đắc dĩ mở miệng: "Giả sử lúc đó anh thật sự quen cô ấy, em nghĩ em sẽ bỏ qua cho anh với cô ấy sao?"


Với tính cách của Yến Trầm, cậu căn bản không quan tâm là trước hay sau, không quan tâm khi đó cậu có xuất hiện hay không. Chỉ cần từng xảy ra, cậu chắc chắn sẽ tràn đầy tức giận và bất mãn, rồi tìm cách trả thù xả giận.


Yến Trầm nở một nụ cười thật tươi, hôn Giang Du một cái: "Anh yêu, vẫn là anh hiểu em." Cậu đưa tay v**t v* gương mặt đối phương, đầu ngón tay chầm chậm lướt qua từng tấc da thịt: "Em biết anh, nếu anh thật sự yêu ai đó, ít nhất về mặt cảm xúc cũng sẽ có tình cảm."


Yết hầu cậu khẽ chuyển động, giọng nói mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo: "Em không chịu nổi việc anh từng thích người khác. Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh đã thích ai đó, dù vì bất cứ lý do gì mà chia tay, em cũng sẽ giận dữ."


Cậu nói bằng chất giọng hoa lệ, nhưng từng chữ thốt ra lại như một con rắn lạnh lùng, mang theo sự chiếm hữu và nguy hiểm.


Giang Du bật cười khe khẽ, chậm rãi đáp: "Ừ, chỉ thích mình em, trên đời này chỉ thích mỗi mình em, vậy được chưa?"


Yến Trầm hài lòng. Cậu hớn hở lên tiếng, đuôi như muốn vểnh lên trời: "Em cũng chỉ thích anh."


Cũng chỉ thích duy nhất một người này.


Giang Du chạm vài cái vào điện thoại: "Được rồi, chúng ta ngồi ở ghế sau, anh gọi người đến lái xe đưa về nhà."


Một lúc sau, tài xế đưa hai người về nhà. Khi về đến nơi, Jack và Rose nhiệt tình chào đón như mọi khi, nhào tới vẫy đuôi mừng rỡ. Yến Trầm đưa tay v**t v* đầu chúng, ngẩng cằm lên nói: "Anh yêu, tối nay em nấu cho anh một bữa ngon."


Giang Du tỏ vẻ hoài nghi về "bữa ngon" mà anh nói. Tài nấu nướng của Yến Trầm cũng giống như đạo đức của cậu vậy - tốt nhất là đừng kỳ vọng gì cả.


Nhưng Giang Du không nói ra điều đó, anh chỉ mỉm cười đáp: "Được, anh chờ."


Sau khi rửa tay xong, anh xắn tay áo lên, để lộ cổ tay thon gọn, cười hỏi: "Em có cần anh giúp gì không, ví dụ như nhặt rau chẳng hạn?"


Yến Trầm: "Đã bảo sẽ nấu cho anh bữa ngon thì để em lo, không cần anh giúp đâu." Cậu thong thả bước vào bếp, quay lại gửi cho Giang Du một nụ hôn gió, tự mãn cười: "Anh yêu, cứ chờ mà thưởng thức nhé."


Giang Du nhướn mày: "Được, vậy để xem tài nghệ của Yến thiếu."


Anh ngồi trên ghế sofa, từ góc này có thể thấy mờ mờ cảnh tượng trong bếp. Chỉ thấy hơi nước bốc lên, còn nghe thấy tiếng quạt hút mùi hoạt động, thỉnh thoảng có tiếng kim loại vang lên leng keng, khiến hai con chó giật mình vểnh tai. Giang Du nhận ra đó là tiếng dao rơi xuống đất.


Anh chỉ thấy mí mắt giật giật: "Yến Trầm?"


Bên trong vọng ra giọng của đối phương: "Không sao, anh cứ ngồi đó chờ đi."


Thế là Giang Du lại ngồi tiếp.


May mà không lâu lắm, khoảng nửa tiếng sau, Yến Trầm đi ra, tay bưng đĩa, bên trên còn đậy một cái đĩa sâu hơn, tạo dáng rất hoành tráng.



Giang Du cúi xuống nhìn, trên đĩa sứ trắng có một quả trứng, thậm chí không phải một quả nguyên vẹn, mà chỉ là một phần được cắt hình trái tim, bên cạnh là một đống tương cà được trang trí dàn đều xuống dưới, còn cài thêm lá bạc hà để trang trí, trên trứng có một con tôm lớn và vài lát thịt bò.


Ừm... ít ra cách bày biện rất đẹp, màu sắc cũng rất bắt mắt.


Yến Trầm hỏi: "Thế nào, trông cũng không tệ chứ?"


Giang Du vỗ tay khích lệ, chân thành: "Không tệ, rất tốt, cực kỳ tốt, hoàn toàn có thể sánh ngang Michelin."


Đĩa to, phần ăn ít, trên món ăn rắc vài cọng rau.


Quả thật là phong cách!


Yến Trầm: "Ăn đi, hôm nay em ăn rồi, đây là làm riêng cho anh đấy."


Giang Du cầm đũa lên, mỉm cười nói: "Anh rất cảm động."


Anh gắp một miếng thịt bò cho vào miệng, vị không tệ. Đến khi ăn tôm thì chấm với tương cà, cuối cùng khi cho miếng trứng hình trái tim vào miệng thì tương cà đã hết, Giang Du cuối cùng lắc lắc miếng trứng: "Ăn hết rồi."


Yến Trầm rất hài lòng.


Cậu nhấc đĩa lên ném vào máy rửa bát, rất đắc ý nói: "Giờ có thể bắt đầu bước tiếp theo rồi, anh yêu, em sẽ chịu trách nhiệm làm anh no tất cả mọi mặt."


Giang Du nghe cậu nói vậy thì muốn cười, anh cũng thực sự cong môi cười không ngừng, vừa cười vừa gật đầu: "Ý hay đấy, nhưng anh nghĩ chúng ta nên vào phòng tắm trước, em thấy sao?"


Hai người đi thẳng vào phòng tắm.


Bồn tắm âm sàn đủ rộng rãi cho hai người, cơ thể có thể thoải mái duỗi ra, làn nước ấm áp bao bọc lấy người, tất cả lỗ chân lông đều mở ra đón nhận dòng chảy ấm nóng.


Giang Du đặt tay lên vai đối phương, ánh mắt anh chậm rãi quét qua thân thể này, dù đã khám phá vô số lần, anh vẫn cảm thấy rất thích thú.


Lòng bàn tay chạm vào đâu sẽ có phản ứng mạnh hơn, ấn vào chỗ nào cơ bắp sẽ co rút, hôn vào đâu sẽ nhận được một cái giật mình, hoặc cắn một cái vào chỗ nào sẽ nghe được tiếng hít thở hoặc tiếng ừm nhẹ, x** n*n chỗ nào sẽ được nghe tiếng th* d*c dữ dội, kèm theo những run rẩy phấn khích, da thịt run rẩy trong lòng bàn tay, nồng nhiệt và hưng phấn.


Như thể đây là những công tắc kỳ diệu, mỗi lần chạm vào đều sẽ có phản hồi, có khi giống nhau có khi khác nhau, nhưng luôn mang lại niềm vui bất tận để anh từng bước kiểm chứng và khám phá.


Rất thích thú, thực sự rất thích thú.


Giống như bây giờ chẳng hạn.


Tận mắt nhìn thấy đối phương hưng phấn, trên mặt hiện lên vẻ sung sướng, cảm giác nhận được không chỉ có thế.


Giống như một con mèo lớn xinh đẹp được v**t v* an toàn, có thể thoải mái chạm vào bộ lông của nó, xoa những móng vuốt sắc nhọn, tùy ý chạm vào lông và xương, thậm chí như thể có thể chạm được cả trái tim.


Biết đâu lúc nào đó sẽ vùng dậy, cho một móng vuốt đẫm máu, nhưng lúc này sự phấn khích không ngừng tiến đến gần.


Máu như sôi lên.


Giang Du cúi đầu hôn nhẹ lên sống mũi đối phương, mỉm cười hỏi: "Nói xem, bây giờ em cảm thấy thế nào?"


Yến Trầm nhắm mắt lại.


Cậu cảm thấy giọng nói của đối phương vang lên xa xôi bên tai, rồi đột nhiên lại gần sát, giống như tiếng gió trên tàu lượn siêu tốc, chẳng có quy luật nào cả.


Cậu cần phải rất cố gắng, rất cố gắng để lắng nghe, rồi lại phải điều động bộ não đang u mê, phân tâm để trả lời.



Cực kỳ phiền.


"Đệch!" Yến Trầm bỗng trở nên bực bội, cậu gần như không nhịn được muốn lật ngã người kia, nhưng lại bị nắm lấy lòng bàn tay hôn, cậu cố gắng nặn ra một nụ cười: "Là căng và nóng, như bị điện giật vậy, anh hài lòng chưa?"


Giang Du cúi đầu, dịu dàng cất giọng, giống như một bác sĩ kiên nhẫn đến cực điểm: "Chỉ có cảm giác đó thôi sao?" Anh dịu dàng thì thầm: "Không còn gì khác sao? Nói chi tiết hơn đi, anh muốn nghe."


Yến Trầm chửi thề: "Em phục anh rồi, anh muốn nghe gì nữa? Muốn em viết ba trăm chữ để bày tỏ cảm xúc hay muốn em tường thuật trực tiếp từng động tác của anh?"


Cậu th* d*c từng hơi, mồ hôi lấm tấm trên mái tóc rối, không phân biệt được là mồ hôi hay hơi nước từ bồn tắm: "Bây giờ em nói chuyện... đệch, khó quá."


Cậu lại bắt đầu chửi thề điên cuồng, chửi tổ tông người ta, vừa giận dữ vừa bực bội.


Nhưng cuối cùng cậu vẫn nói.


Cơ bắp căng cứng, gân cổ đập từng nhịp, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay: "Đệch, anh đúng là quá đáng, cảm giác cả người em đều là của anh, trong ngoài đều thấm đẫm mùi của anh, hài lòng chưa? Đệch, đệch mẹ nó, Giang Du!!!"


Giang Du cười khẽ, anh tựa đầu vào vai đối phương, trước tiên là cười khẽ, sau đó dần dần to hơn, tiếng cười vui vẻ vang đến góc phòng tắm, làm người ta ù tai.


Anh không ngừng hôn đối phương, từng chút từng chút hôn lên mắt, má, mũi, quấn quýt...


Ra khỏi phòng tắm, hai người nằm trên giường.


Trời đã tối, cảm xúc của Yến Trầm đã cạn kiệt, giờ đây cậu nằm thờ ơ, không muốn nói câu nào, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô tận.


Giang Du đưa tay chạm vào má đối phương, rồi nhận được một cái liếc mắt uể oải.


Lười biếng, vẻ mặt như chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì.


Giang Du cười: "Không phải nói sẽ làm anh no sao, sao giờ không cử động nữa?"


Yến Trầm nghiêng đầu: "Chưa no à?" Cậu nhìn lên nhìn xuống đánh giá: "Sao em thấy anh no rồi, giờ cũng không còn sức nữa?"


Bây giờ cậu hoàn toàn không muốn động đậy, đối phương chắc chắn cũng đã hết sức.


Giang Du bật cười, vẻ mặt thỏa mãn: "No rồi, bây giờ em ngủ được không?"


Yến Trầm chậm rãi mở miệng: "Rất buồn ngủ, nhưng em không ngủ được, anh dỗ em ngủ đi."


Giang Du lấy điện thoại ra: "Đọc cho em một bài thơ, coi như giúp ngủ vậy."


"Đọc đi, em nghe đây."


"What can I hold you with?"


"Tôi dùng gì để giữ em lại?"


"I offer you lean streets, desperate sunsets, the moon of the jagged suburbs."


"I offer you the bitterness of a man who has looked long and long at the lonely moon."


"Tôi cho em những con phố nghèo nàn, những hoàng hôn tuyệt vọng, vầng trăng nơi vùng ngoại ô hoang tàn."


"Tôi cho em nỗi sầu muộn của một người đã ngắm nhìn vầng trăng cô đơn thật lâu, thật lâu."



...


"I offer you whatever insight my books may hold, whatever manliness or humour my life."


"Tôi cho em tất cả sự thấu triệt mà sách tôi có thể chứa đựng, cùng khí khái và sự hài hước của đời tôi."


"I offer you the loyalty of a man who has never been loyal."


"Tôi cho em lòng trung thành của một kẻ chưa từng trung thành với bất cứ điều gì."


"I offer you the memory of a yellow rose seen at sunset, years before you were born."


"Tôi cho em ký ức về một đóa hồng vàng từng thấy vào lúc hoàng hôn, nhiều năm trước khi em ra đời."


"I can give you my loneliness, my darkness, the hunger of my heart; I am trying to bribe you with uncertainty, with danger, with defeat."


"Tôi cho em nỗi cô độc của tôi, bóng tối của tôi, cơn đói khát của trái tim tôi; tôi đang cố dùng hoang mang, hiểm nguy, thất bại để lung lay em."


Giọng nói rất nhẹ, đến khi bài thơ kết thúc, Yến Trầm đã nhắm mắt, hơi thở đều đặn.


Giang Du nhìn cậu.


Yến Trầm nhắm mắt cất giọng: "Anh không cần lo lắng về một số chuyện, thực sự không cần."


Cậu bật cười một tiếng, mở mắt nhìn Giang Du, trong ánh mắt phản chiếu giọng nói của anh, cất giọng chậm rãi: "Đừng nói là bây giờ em không sao, cho dù có một ngày em chết rồi, chỉ cần nghe anh gọi em, em cũng sẽ lật nắp quan tài, đào đất, ném bia mộ, bò ra khỏi mồ để tìm anh."


Cậu cười ngông cuồng, mang theo chút phóng túng: "Nếu cả hai ta đều thành quỷ, em cũng không tha cho anh."


Giang Du giọng bất đắc dĩ: "Lời tình cảm của em đúng là độc nhất vô nhị."


Người nghe không hiểu chắc còn tưởng bị nguyền rủa.


Yến Trầm khẽ nhếch môi: "Dù sao anh cũng hiểu mà."


Giống như cậu có thể hiểu bài thơ anh đọc, thì anh nhất định cũng hiểu những lời cậu nói.


Giang Du bật cười: "Đúng vậy."


Yến Trầm hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, vầng trăng vẫn treo trên bầu trời, ánh trăng rải xuống như bạc: "Trăng to thật, giống hệt đêm đó trên Cửu Luân."


Giang Du hiển nhiên cũng nhớ ra: "Em là vì đêm đó nghe thấy anh nói chuyện, nên mới đâm anh trên đường đua?"


Yến Trầm trầm ngâm một lát, mỉm cười nói: "Em nghĩ xem ai mà giả tạo thế, đe dọa người khác mà vẫn dùng giọng ôn hòa, nghe cứ như đang suy nghĩ cho người ta vậy."


Giang Du im lặng một lúc: "Em cũng không cần phải nói thẳng đến mức này."


Yến Trầm lại bật cười.


Bọn họ nằm trên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi xuống, đêm tối như đêm đó trên biển.


Lời tác giả:


Cảm ơn kiểm duyệt đã vất vả rồi. [Cúi chào] Chỉnh sửa đến chín lần.


Bài thơ được trích từ Tôi dùng gì để giữ cậu lại của Borges. [Trên mạng có ý kiến cho rằng tên bài thơ là "Hai bài thơ tiếng Anh", nhưng câu "Tôi dùng gì để giữ em lại" quá nổi tiếng, nên trong nước phần lớn đều gọi theo tên này.]


Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa Truyện Lối Chơi Thượng Lưu - Hàm Ngư Mại Hoa Story Chương 95: Ngoại Truyện 7
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...